Chương XVI. Quân Lịch có hỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau cả ba cùng nhau lên xe ngựa đi đến Tàng Kiếm Sơn Trang.

Tại Tàng Kiếm Sơn Trang khi biết tin Diệp Quân Lịch cùng Liễu Thần Mục đã quay trở sơn trang về cùng với một người nữa, và đang đứng chờ tại sân của sơn trang. Đại ca của Diệp Quân Lịch là Diệp Quân Thước vội ra đón.

-"Tam đệ, tam đệ phu, hai đệ về rồi à? Vị công tử này là... ?"-

Dương Tu Dật vội hành lễ.
-"Tại hạ Dương Tu Dật."-

-"Ồ! Trường Ca Môn đại thiếu gia."- Diệp Quân Thước nói.

Cùng lúc Dương Dạ Minh cũng từ đại sảnh đi ra sân thấy Diệp Quân Lịch và Dương Tu Dật đi cùng nhau. Dương Dạ Minh ngạc nhiên liền hỏi.

-"Tu Dật? Quân Lịch? Sao hai đứa lại cùng nhau trở về?"-

Liễu Thần Mục thấy Dương Dạ Minh đi tới hắn vội hành lễ.
-"Chào Diệp phu nhân."-

Nghe Liễu Thần Mục vẫn còn gọi mình là phu nhân. Dương Dạ Minh nắm tay chống cằm thắc mắc.
-"Đứa nhỏ này, còn chưa sửa cách gọi nữa."-

Diệp Quân Lịch vội lên tiếng thay.
-"Cha à! Liễu thiếu trang chủ không phải phu quân của con đâu ạ!"-

Nghe xong cả Dương Dạ Minh và Diệp Quân Thước không biết là cả hai đang nghe cái gì. Thế là Diệp Quân Lịch cùng với Liễu Thần Mục và Dương Tu Dật được đưa đến đại sảnh để nói rõ mọi chuyện.

Tại đại sảnh Diệp Vũ Lang lớn tiếng nghiêm giọng với Diệp Quân Lịch.
-"Nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"-

Diệp Quân Lịch cúi mặt trả lời phụ thân.
-"Dạ! Tại con không muốn tới Bá Đao Sơn Trang, Tu Dật cũng không muốn tới Thiên Sách Phủ. Vậy nên tụi con đã đổi chỗ cho nhau."-

-"Quân Lịch, sao con có thể làm bừa như vậy hả?"- Dương Dạ Minh vội hỏi.

Diệp Quân Lịch chỉ biết cúi đầu y gọi.
-"Cha..."-

Dương Dạ Minh liền hỏi tiếp.
-"Thế tại sao giờ chỉ có mình con quay về?-

Diệp Quân Lịch ấp úng.
"Con... con... con... Lúc bị tập kích, con không cẩn thận dùng kiếm pháp của Tàng Kiếm, sau đó thì..."-

Nói đến đây Diệp Quân Lịch đột nhiên ngưng lại.

Đến lúc này Dương Dạ Minh thật sự không kìm chế được cơn giận liền lớn tiếng.
-"Con bị đuổi về?!"-

Diệp Quân Lịch vội lắc đầu.
-"Không ạ! Là tự con chạy đi..."-

Dương Dạ Minh nắm tay chống cằm nói
-"Ra con còn biết sợ cơ đấy."-

-"Cha..."- Diệp Quân Lịch vội kêu lên.

Bấy giờ Diệp Vũ Lang mới quay sang nói với Liễu Thần Mục.
-"Hiền chất à! Chuyện này là Tàng Kiếm Sơn Trang ta xin lỗi con. Ngày khác ta sẽ đích thân đến Bá Đao Sơn Trang để tạ tội với cha mẹ con."-

Liễu Thần Mục vội lên tiếng.
-"Diệp bá bá quá lời rồi! Bá Đao Sơn Trang không hề có ý định muốn truy cứu chuyện này. Con và Tu Dật tâm đầu ý hợp, ít ngày nữa chúng con sẽ khởi hành đi Trường Ca Môn."-

Dương Dạ Minh nghe Liễu Thần Mục nói thế, liền hướng mắt sang Liễu Thần Mục và Dương Tu Dật. Nhìn sơ qua thì Dương Dạ Minh cũng thấy được cách quan tâm của Liễu Thần Mục dành cho Dương Tu Dật. Rồi Dương Dạ Minh quay sang Diệp Quân Lịch, đi nhanh tới ôm lấy Diệp Quân Lịch vào lòng mà vỗ về.
-"Thôi được rồi, hài tử ngoan, trở về là tốt..."-

Đúng lúc hạ nhân tới báo.
-Trang chủ, trang chủ phu nhân cữu lão gia tới ạ!"-

Diệp Quân Lịch đang gục đầu vào ngực cha làm nũng. Biết cữu cữu tới y vội ngẩng đầu dậy nói với cha.
-"Cữu cữu đến rồi!"-

Ở ngoài sân Dương Dạ Thanh và Dương Mặc Dục đang đi đến cửa của đại sảnh. Thì bên trong Diệp Quân Lịch ngất xỉu Dương Dạ Minh vội kêu lên.
-"Quân Lịch!"-

Thế là Diệp Quân Lịch được mọi người đưa về phòng. Ở trong phòng được một lúc thì mọi người lại quay lại đại sảnh. Giờ chỉ còn mỗi mình Dương Dạ Minh ở lại phòng chăm sóc cho Diệp Quân Lịch. Lúc này Dương Dạ Minh mới nhìn sắc mặt của Diệp Quân Lịch, Dương Dạ Minh nghi ngờ rồi liền bắt mạch cho Diệp Quân Lịch, thì Dương Dạ Minh phát hiện ra Diệp Quân Lịch đang manh thai. Dương Dạ Minh vội đi đến đại sảnh báo cho mọi người biết.
-"Quân Lịch... đã có thai, sắp được bốn tháng rồi!"-

Nhị ca của Diệp Quân Lịch là Diệp Quân Ngọc nghe cha nói xong, hắn tức mình lên liền lớn tiếng mắng Lý Minh Lang, mặc dù Lý Minh Lang không có mặt tại sơn trang.
-"Tên Lý tiểu tử kia nghĩ gì thế hả?! Tam đệ ta mang thai mà hắn còn để đệ ấy một mình chạy lung tung bên ngoài!"-

Hiện tại ở đại sảnh mọi người đang rất lo lắng cho Diệp Quân Lịch.

Dương Dạ Minh thấy vậy vội lên tiếng.
-"Mọi người về trước đi, để ta chăm sóc Quân Lịch được rồi."-
Mọi người đồng ý.

Dương Tu Dật và Liễu Thần Mục được hạ nhân đưa đến phòng dành riêng cho khách khi đến sơn trang. Trong khi Dương Tu Dật và Liễu Thần Mục đang ngồi trên phản gần cửa sổ, cả hai dựa lưng vào thành phản, và cùng nhau xem sách. Ở ngoài Dương Mặc Dục và Dương Dạ Thanh đi vào phòng. Khi biết Dương Mặc Dục và Dương Dạ Thanh đi vào, Dương Tu Dật đang xem sách vội ngước lên nhìn rồi cúi đầu chào thúc thúc và thúc phu.
-"Dục thúc thúc, Thanh thúc thúc."

Chào thúc thúc và thúc phu xong, Dương Tu Dật mỉm cười với cả hai, rồi y quay sang đòi Liễu Thần Mục.
-"Thần Mục, ta đói bụng, ta muốn ăn kẹo hồ lô."-

-"Được, ta đi mua."- Liễu Thần Mục trả lời.

Khi Liễu Thần Mục đã đi khỏi, Dương Tu Dật mới đứng dậy đi chỗ hai vị thúc thúc và thúc phu. Dương Mặc Dục liền hỏi thăm Dương Tu Dật.
-"Tu Dật, đã lâu không gặp. Con ở Bá Đao Sơn Trang vẫn khỏe chứ?.

Dương Tu Dật gật đầu. Và Dương Tu Dật báo tin là y đã có thai cho thúc thúc biết.
-"Dạ! Thần Mục rất tốt với con, Dục thúc thúc, con có thai rồi ạ!"-

Dương Mặc Dục vui mừng vội hỏi.
-"Được mấy tháng rồi?"-

-"Dạ! Sắp được bốn tháng rồi ạ!"- Dương Tu Dật đáp.

Biết Dương Tu Dật đang mang thai Dương Mặc Dục vội nói Dương Tu Dật mau ngồi xuống phản.
-"Đừng đứng đó làm gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện."-

Xong Dương Mặc Dục và Dương Tu Dật cùng nhau ngồi xuống phản. Dương Mặc Dục mới lấy tay vén tóc Dương Tu Dật rồi hỏi.
-"Tu Dật, con định khi nào trở lại Trường Ca Môn?"-

Nghe Dương Mặc Dục hỏi như thế vẻ mặt Dương Tu Dật thoáng buồn, y cúi mặt chần chừ trả lời.
-"Dục thúc thúc, con..."-

Dương Mặc Dục chợt thấy được vẻ mặt của Dương Tu Dật liền nói.
-"Ta biết con sợ gặp cha mình. Con yên tâm, thúc thúc sẽ về cùng với con."-

Dương Tu Dật nghe Dương Mặc Dục nói vậy y an tâm gật đầu.
-"Dạ... "-

Thấy Dương Tu Dật đã chịu trở về Trường Ca Môn. Dương Mặc Dục mới nói rõ cho Dương Tu Dật biết, là phụ thân y trước kia và bây giờ, sao lại khác nhau đến thế.
-"Thật ra... phụ thân con lúc trước không phải là người như vậy. Nhưng từ khi nạp tiểu thiếp kia, ông ấy đã thay đổi..."-

Dương Tu Dật lắng nghe thúc thúc nói, vẻ mặt y vẫn cứ thoáng buồn như thế, làm Dương Mặc Dục phải ôm lấy y mà dỗ dành. Rồi Dương Mặc Dục liền nói sang chuyện khác
-"Thôi, không nhắc đến ông ấy nữa. Sau này ở Bá Đao Sơn Trang có chịu ủy khuất gì, nhớ nói cho thúc thúc. Phụ thân con không lo, thì còn có Dục thúc thúc và Thanh thúc thúc đây lo. Con đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Liễu tiểu tử kia mà dám ức hiếp con, cứ để Thanh thúc thúc con Bình Sa hắn đi đạn miên hoa."-

Nói rồi Dương Mặc Dục cười quay sang nhìn Dương Dạ Thanh. Dương Dạ Thanh nãy giờ vẫn im lặng quan sát cả hai. Khi không được Dương Mặc Dục nhắc tên. Thế là Dương Dạ Thanh liền quay sang lườm Dương Mặc Dục một cái. Làm Dương Mặc Dục chỉ biết cười trừ.

Thấy vậy Dương Tu Dật vội lên tiếng bênh Liễu Thần Mục.
-"Dục thúc thúc, Thần Mục rất tốt với con, hắn sẽ không ức hiếp con đâu."-

Dương Mặc Dục nghe Dương Tu Dật nói vậy cũng yên tâm được phần nào. Dương Mặc Dục nói.
-"Thế thì tốt, thúc thúc đi trước, có chuyện gì thì con nhớ đến tìm chúng ta."

Dương Tu Dật gật đầu "Dạ vâng."

Sau khi đã thăm Dương Tu Dật xong, Dương Mặc Dục và Dương Dạ Thanh liền rời khỏi phòng, thì Liễu Thần Mục đi mua đồ đã quay về. Dương Mặc Dục thấy Liễu Thần Mục liền nói với hắn vài điều. Liễu Thần Mục gật đầu rồi hắn đi vào phòng với Dương Tu Dật. Còn Dương Mặc Dục và Dương Dạ Thanh cả hai ra đại sảnh ngồi nói chuyện, hỏi thăm mọi người một chút, rồi quay trở về Trường Ca Môn.

Tại phòng của Diệp Quân Lịch hiện y vẫn chưa tỉnh, Dương Dạ Minh cứ ngồi bên giường mà ân cần chăm sóc y. Một hồi lâu Diệp Quân Lịch mới tỉnh dậy y gọi.
-"Cha!"-

Dương Dạ Minh thấy Diệp Quân Lịch đã tỉnh, vội quan tâm hỏi han.
-"Quân Lịch con tỉnh rồi! Đứa nhỏ này, sao có thai mà để gầy đi nhiều như vậy?"-

Diệp Quân Lịch nghe cha nói y đã có thai, thế là cho dù đang nằm y cũng phải bật dậy mà hỏi tới tấp.
-"Sao cơ? Con có bảo bảo rồi?!"-

Dương Dạ Minh vội ôm Diệp Quân Lịch vào lòng lên tiếng trách nhẹ.
-"Tên nhóc này, đã sắp bốn tháng mà chính mình cũng không biết là sao?"-

Diệp Quân Lịch liền gục đầu vào người cha mà nhõng nhẽo.
-"Cha!"-

Dương Dạ Minh đâu biết làm gì hơn liền ôm lấy Diệp Quân Lịch, cúi mặt xuống lấy ngón tay trỏ gõ yêu lên mũi Diệp Quân Lịch một cái.

Diệp Quân Lịch chợt ngẩng đầu lên y liền làm nũng với cha.
-"Cha ơi! Con đóiii..."-

Dương Dạ Minh lấy tay xoa đầu Diệp Quân Lịch rồi hỏi.
-"Được rồi, con muốn ăn món gì? Cha đi làm cho con."

Diệp Quân Lịch nhìn cha nghiêng đầu, y kể một loạt các món.
-"Con muốn ăn... Cá chua Tây Hồ, tôm xào Long Tỉnh, gà ăn mày, thịt Đông Pha... với đậu hủ Bát Bửu nữa!"-

Dương Dạ Minh nghe xong ngạc nhiên vội hỏi lại.
-"... Quân Lịch, con đây là mấy ngày không ăn cơm sao?"-

Diệp Quân Lịch lấy hai ngón tay trỏ gõ gõ vào nhau, giọng phụng phịu trả lời cha.
-"Con... lúc trước con không biết mình đã có bảo bảo, chỉ nghĩ là mình béo lên thôi, cho nên..."-

Dương Dạ Minh nghe đến đây thì lại tức mình, vì cái sự ngốc nghếch của Diệp Quân Lịch, Dương Dạ Minh hơi lớn tiếng.
-"Làm bừa!"-

Diệp Quân Lịch thấy cha lớn tiếng y vội nhìn cha với ánh mắt ngây thơ, miệng thì lí nhí.
-"Cha!"-

Dương Dạ Minh thấy Diệp Quân Lịch như vậy, vội lấy tay che mặt lại không dám nhìn ánh mắt đó, và Dương Dạ Minh cũng dịu giọng lại.
-"Thôi thôi thôi được rồi, cha đi làm cho con ăn đây!"-

Được như vậy Diệp Quân Lịch mừng hết cỡ, y nịnh cha.
-"Cha là tuyệt nhất!"-

Dương Dạ Minh nhìn Diệp Quân Lịch, vừa lắc đầu vừa cười.

Sau khi Dương Dạ Minh vào bếp làm mấy món cho Diệp Quân Lịch, thì Dương Dạ Minh quay lại đại sảnh. Còn Diệp Quân Lịch thì ngồi tại phòng thưởng thức những món ăn do cha y làm. Vừa ăn Diệp Quân Lịch thầm nghĩ đúng là không nơi đâu bằng sơn trang.

Tại đại sảnh mọi người đang bàn tiếp chuyện của Diệp Quân Lịch thì có một hạ nhân đến báo.
-"Trang chủ, phu nhân, Lý tướng quân Lý Minh Lang của Thiên Sách Phủ ghé thăm ạ!"-

Về Lý Minh Lang, hắn cũng đã giải quyết xong chuyện bọn sát thủ. Và hắn được Ảnh Nhất báo là Diệp Quân Lịch đã trở về Tàng Kiếm Sơn Trang. Thế là hắn một người một ngựa lên đường đến Tàng Kiếm Sơn Trang để được gặp phu nhân hắn và cũng để ra mắt nhạc gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net