[NakMur]Vợ chồng son

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag: cổ trang, AOB, trẻ vị thành niên, tảo hôn
Cảnh báo: có thể OOC, cốt truyện gốc sẽ được thay đổi cho phù hợp

Skin: Nakroth Lôi Quang Sứ, Murad Chí Tôn Thần Kiếm
Tuổi: trên 1k×16 ( xin lỗi nếu nó không đúng với tuổi gốc của skin...😭😭)
■■■■■■■■■■■■■■■■■■

Murad đứng chặn ngay cửa chính điện, cậu phồng má, đỏ mặt rớt nước mắt: " P...phu quân... thần thiếp hôm nay nhất quyết không cho ngài bước ra ngoài nửa bước". Nakroth không khỏi thở dài trong lòng, đường đường là lôi thần thiên giới, giờ lại bị phu nhân mới cưới chặn cửa không cho đi ra ngoài.

▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎

Nhiều năm trước, khi thiên giới đang căng thẳng với cuộc chiến danh vọng của bốn vị thần vương, Nakroth cũng vì thân là đệ tử lôi thần mà bị cuốn vào vòng xoáy chiến tranh. Nhưng hắn bản tính khôn khéo, thay vì chọn ra chiến trường trực tiếp chiến đấu, hắn lại lui đến những vùng thiên giới phương xa, tìm kiếm thêm thế lực bên ngoài. Hắn vô tình lui tới nơi thần vương ảo kiếm, bắt gặp Murad đang luyện kiếm, hắn đem lòng yêu cậu từ ấy...

Dưới cái nắng vàng dịu dàng vùng phía bắc, Nakroth sau chuyến hành trình dài đang rảo bước, thu vào tầm mắt khung cảnh mới mẻ nơi đây. Hắn định bụng sau vài ngày nghỉ ngơi mới trực tiếp đến gặp thần vương cai quản nơi đây. Đám người bên hắn đánh nhau cứ đánh nhau, hắn không vội, dù sao thì cứ xem như một cuộc du ngoạn nhỏ. Thiên giới mỗi vùng lại mỗi khác, nếu nơi hắn ở quanh năm bốn mùa đa dạng, cứ mỗi mùa đến thì sẽ là lúc vị thần đại diện cho mùa đó trở nên mạnh mẽ, thì nơi đây cảnh quan lúc nào cũng phủ lên cái màu vàng nhạt của ánh dương. Không chói chang quá, cũng không lạnh lẽo quá, nơi này giống như nơi mùa thu luôn luôn ngự trị. Hẳn là người dân hạ giới sống dưới bầu trời này rất hạnh phúc, hắn ngẫm nghĩ.

Đến bên dưới một gốc cây, phía xa xa Nakroth thấy một nam nhân nhỏ đang luyện tập. Mấy con hình nhân gỗ đặt tứ phía, có một bóng người đứng im bất động nhìn chằm chằm vào chúng. Chợt, hình nhân gỗ bất ngờ gãy đôi, Nakroth tò mò đưa mắt nhìn, là kỹ thuật ảo ảnh đặc trưng của thần vương nơi này - tạo ra một cái bóng nhằm đánh lạc hướng kẻ thù trong khi chủ thể thì bay lướt tấn công tứ phía. Nam nhân kia sau khi hoàn thành bài tập liền cảm nhận được ánh mắt người khác nhìn mình, cậu nhóc không ngần ngại bước đến. Cậu liền cảm thấy cái tên vàng khè từ đầu đến chân này không tầm thường, biểu hiện có chút dè dặt. Càng đến gần, khuôn mặt thanh tú kết hợp cùng mái tóc đen tuyền cột cao đã tăng thêm sự xinh đẹp cho cậu, đôi mắt hổ phách sáng như ánh hoàng hôn mùa hạ đánh thẳng vào ý thức hắn, làm trái tim hắn rung lên từng hồi. Hắn đã đem lòng yêu cậu từ những ấn tượng đầu tiên, giọng nói, sức mạnh, khuôn mặt hình dáng.

Sau này, Nakroth đến gặp thần vương mới biết Murad là con trai của ông ta và cả chuyện nơi đây thật ra cũng không yên bình như vẻ bề ngoài của nó. Có một thế lực bóng tối đang âm mưu hãm hại họ, vị thần vương vốn đã đoán được điều này từ sớm nhưng dạo gần đây, chúng càng ngày càng manh động và có động thái nhắm đến con trai ông. Nakroth cũng từ đó biết được Murad là một Omega, mà xưa nay Omega thần vương phương bắc trứ danh là có thể hạ sinh những vị thần mạnh nhất. Nakroth chớp lấy thời cơ, đề nghị ông ta liên hôn Murad cho mình, hắn hứa sẽ bảo vệ con trai ông ta và trở thành đồng minh của ông ta. Thế là hắn có vợ. Về phía Murad, cậu hiểu rõ tên Nakroth này rõ là thèm cậu, nhưng vì nghe lời cha, không muốn để ông lo lắng, phiền lòng nên đã chấp nhận trở thành nương tử cho Lôi Quang Sứ ngay sau sinh thần tuổi 16.

▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎

Quả thật dạo gần đây thiên giới nhiều chuyện phức tạp cho nên hắn phải thường xuyên ra ngoài xử lý. Có lẽ vậy mà bảo bối nhà hắn mới giận dỗi như thế. Nhưng hắn cũng không thể bỏ mặc chuyện chính sự được. Hắn bước một bước, dùng uy lực của một Alpha trội để áp đảo Omega đang làm loạn kia. Murad quả thật không chịu được cảm giác ánh mắt uy nghiêm đó nhìn trực tiếp vào mình, cậu liền run rẩy. Hắn bước một bước nữa, Murad dường như lại muốn khóc lớn, phu quân của cậu quả thật đáng sợ mà.

Nakroth nắm lấy sau gáy Murad, kéo cậu về phía mình. Người trong lòng hai tay run run áp lên ngực hắn: "um... ngài lấy thiếp về rồi ngày nào cũng rời đi, thiếp ở nhà buồn chán lắm... huhu. Người bên ngoài đều nói ngài là tên tra công, nhốt nương tử ở nhà", Murad không hiểu chuyện, định bụng lấy việc này để níu kéo Nakroth ở nhà. Nhưng Nakroth bị mấy lời ngây thơ của phu nhân chọc tức, hắn bóp mạnh gáy cậu, gằn giọng tức giận: "Phu nhân, ngươi cũng 16 tuổi rồi, ta đi rồi sẽ về đừng nói xằng bậy". Bảo bối nhỏ của hắn liền nhận ra bản thân lỡ lời, cúi đầu lí nhí xin lỗi hắn rồi chào tạm biệt phu quân.

Thân là nương tử lôi thần, Murad ở nhà cũng không rảnh rỗi, cả ngày đều sẽ luyện kiếm, luyện công, tập thổi sáo, đôi lúc sẽ học nấu ăn, cắm hoa, làm vườn. Mấy công việc mà một nương tử cần làm, cậu đều thông thạo ngay cả khi chỉ mới 16 tuổi.

Chập tối, cậu buồn chán trở về phòng ngủ, căn phòng được bố trí kiểu dáng dành cho đôi phu thê nhưng mà chỉ có một người nằm. Cậu nằm trên chiếc giường lờn buồn chán, không gian rộng lớn quá, lại chẳng có phu quân ôm ôm. Murad cứ như vậy trằn trọc cả mấy canh giờ, trời đã khuya nhưng cậu vẫn không thể chợp mắt.

Murad lăn lộn trên giường, cậu cảm thấy cơ thể cậu hình như đang nóng dần lên, cảm giác không đúng lắm. Tâm trí cậu cứ mờ mờ ảo ảo, bây giờ, cậu chỉ nghĩ đến một mình vị phu quân lôi thần kia. Khuôn mặt tướng công, đôi mắt tướng công, cơ thể tướng công, giọng nói, tin tức tố và cả những cái ôm ấm áp nữa. " Không biết nếu mình và phu quân động phòng thì sẽ như nào nhỉ" Murad xấu hổ đến chui hẳn vào chăn, tưởng như Nakroth đang nhìn cậu. Cho dù đã là vợ, nhưng cậu đường đường cũng mang dòng máu thần vương, sao lại dám suy nghĩ dâm đãng như vậy được.

Nhưng cậu lại không thể tự ngăn cản dòng suy nghĩ của mình, cả cơ thể bây giờ như không còn là của cậu. Murad cảm thấy cả cơ thể như đang nằm trên lò than nóng rực, cổ họng cậu khát khô, lồng ngực như đang bị ai thiêu đốt. Nhưng đặc biệt nhất là ngực, mông cậu rất khó chịu cứ như hàng trăm con kiến đang bò lổn ngổn. Mặt cậu đỏ bừng, thở hổn hển, đầu ngực căng cứng như hai hạt đậu nhỏ, cậu đưa tay lên chạm vào có cảm giác râm ran ngứa ngáy. Cậu không ngừng kêu tên Nakroth, cầu xin phép màu cho hắn trở về bây giờ, nếu không thì....

Hức... cái áo lần trước phu quân mặc ngủ... hức... thơm quá...

Đây là lần đầu tiên cậu đến kỳ phát tình nhưng lại không có phu quân bên cạnh nên chỉ có thể dựa vào bản năng để xử lý. Căn phòng lớn bị lấp đầy bởi một mùi hương bánh hoa hồng ngọt ngào cùng tiếng rên thút thít của Murad. Cậu nằm úp xuống giường, mông nhỏ nhếch lên cao, một tay cầm áo chồng đưa lên mũi, một tay run rẩy cầm lấy cự vật chính mình mà giải tỏa. Murad hiện tại rất xấu hổ, cậu cảm thấy bản thân hư hỏng quá mức, dám làm loại chuyện này khi không có chồng ở nhà, thút thít khóc. Cứ như vậy, cậu trải qua thêm canh giờ trong tình trạng phát tình.

Chuyện triều chính cả ngày vẫn còn chưa giải quyết xong, tình hình chiến sự càng ngày càng căng thẳng, Nakroth hận không thể đấm hết mấy ông già phiền toái kia rồi về nhà với nương tử.

À, nương tử, nhớ quá.

Nakroth là thần, hắn cư nhiên có khả năng theo dõi cả gia trang của mình. Hắn định bụng sẽ nhìn ngắm vợ ngủ một lúc, nhưng kết quả lại khiến hắn đứng ngồi không yên. Đập vào mắt hắn là cảnh tượng nương tử bé nhỏ đang lăn lộn trên giường tự thẩm, hắn thậm chí có thể tưởng tượng được không khi trong gian phòng nóng bỏng như thế nào. Nhưng cái chính là hắn không ngờ đến Murad lại phát tình sớm đến vậy. Cậu chỉ mới 16 tuổi, trong khi một vị thần có thể sống lên đến hàng trăm ngàn năm. Trong lòng Nakroth dâng lên nỗi hối hận và bất an đến tột cùng. Hắn bỏ hết công việc, vội trở về.

Phu quân... ah.. ah... phu quân... cứu thiếp... cứu thiếp với.. hức... ah...

Nakroth bật mở của phòng, hắn liền choáng váng bởi mùi bánh hoa hồng yêu thích của mình xộc vào khoang mũi, mùi hương này lặp tức kích thích hắn. Nakroth tiền lại gần, Murad rõ ràng vẫn đang chìm đắm trong nhục dục của chính mình, không hề phát hiện sự có mặt của phu quân. Tên Alpha khẽ vòng tay qua người Murad, dùng toàn bộ cơ thể to lớn bao bọc lấy vợ mình, khẽ gọi tên. Murad trong giây phút đã khựng lại, khi quay đầu xác nhận giọng nói kia quả thật là của Nakroth, cậu không nhịn được mà khóc lớn. Tiếng khóc của Murad khiến Nakroth tự trách sự vô tâm của bản thân.

Murad cũng không biết vì sao cậu lại khóc. Là vì tủi thân cho bản thân, hay xấu hổ thẹn thùng, hay tức giận nữa. Không, cậu khóc vì cậu hạnh phúc, hạnh phúc vì có phu quân ở bên cạnh, đối với cậu, phu quân là hiện hữu an toàn nhất, chỉ cần cậu gặp nạn, hắn sẽ đến bên cạnh giúp cậu. Nếu tình yêu của Nakroth là cảm giác từ cái nhìn đầu tiên, từ định mệnh thì tình yêu của Murad chính là tin tưởng tuyệt đối vào người kia, không nghi ngờ, không trách móc. Bởi yêu hắn không nghi ngờ, không phòng bị nên mới về nhà làm vợ hắn mặc cho cái lời hứa bảo vệ vừa qua loa vừa bồng bột kia. Ngay lúc này, Murad gục bên vai Nakroth khóc nức nở, khóc như một đứa bé. Hắn vừa xót xa vừa tự trách chính mình, chỉ có thể dịu dàng xoa xoa lưng dỗ dành nương tử.

Bảo bối, bảo bối, ta về rồi, ta xin lỗi em...

Murad cả người nóng như lửa đốt, không chỉ nóng vì phát tình mà còn có vẻ như là sốt bệnh thật. Nhưng để cho Murad thoải mái hơn, chắc là, hắn ta phải động phòng với nương tử thôi.

Động phòng, ấy chính là thứ mà hắn trăn trở bao lâu nay, hắn không muốn và cũng không dám động vào cậu, bởi hắn nghĩ Murad còn rất nhỏ, nhỏ so với tuổi một vị thần. Cho nên hắn chọn nhịn xuống, đợi đến kỳ phát tình đầu tiên của cậu. Cũng không ngờ kỳ phát tình ấy lại đến sớm như thế nên bây giờ hắn đành đánh dấu cậu thôi....

Nakroth đặt một nụ hôn sâu lên Murad, môi hắn áp vào đôi môi mềm mại run rẩy đến đáng thương. Nakroth hôn rất tốt, lưỡi hắn luồn lách khắp khoang miệng nhỏ nhắn, cố gắng cướp lấy càng nhiều dưỡng khí càng tốt. Murad khó khăn tiếp nhận nụ hôn, cậu lúc rụt rè sợ hãi, lúc lại tham lam ham muốn, lúc thì cậu khẽ đẩy ngực hắn, lúc thì ôm chầm lấy hắn thật chặt. Hành động đáng yêu của nương tử khiến hắn càng ngày càng " lên". Nakroth thay chân không yên, từ từ kéo áo cậu xuống, để lộ ra cơ thể nuột nà, thon thả bên trong.

Cho đến khi Murad bắt đầu phản kháng vì phổi thiếu khí, Nakroth mới buông tha cho đôi môi yếu ớt ấy. Bảo bối nhỏ của hắn xấu hổ che mắt, lý nhí kêu hắn đừng nhìn vào cơ thể cậu, nhưng cơ thể xinh đẹp ấy đã khiến hắn mê mẫn, hắn đâu còn thời gian mà quan tâm đến mấy lời chống cự vô ích kia. Cơ thể nhỏ bé trần trụi thu trọn vào mắt hắn, hai đầu nhũ hoa hồng phần đáng yêu đến nỗi khiến hắn không kìm được mà hôn lên. Murad vì lần đầu tiếp xúc với loại cảm giác râm ran nơi đầu ngực, không biết làm sao, chỉ bẽn lẽn che mặt khóc tỉ tê. Một bên thì hắn cắn, mút; một bên thì hắn dùng tay vặn xoắn chơi đùa khiến cho người trong lòng không khỏi ngại ngùng.

Chơi với nhũ hoa chán chê, Nakroth ấn mạnh vợ mình xuống giường, cắn mút lên khắp nơi trên người Murad. Hắn nhanh tay kéo hẳn chiếc quần ngủ mỏng manh xuống. Đôi chân thon thả của Murad bất giác khép lại, một sự chống cự bản năng mà khiến Nakroth cảm thấy rất hứng thú. Hắn nắm chặt hai đầu gối cậu, tách chân ra, Murad thét lên, muốn bật lên chống cự nhưng Nakroth lặp tức phát ra mùi tin tức tố của bản thân áp chế nương tử. Tin tức tố của Nakroth là mùi của một loại gỗ quý đặc trưng chỉ ở vùng thiên giới hắn sinh sống, nó vừa ấm áp lại vừa mang một cảm giác khống chế mạnh mẽ, hoàn toàn trái ngược với mùi hương bánh hoa hồng ngọt ngào của Murad. Cậu ngửi mùi của chồng nên tay chân liền bủn rủn, cơ thể vốn đã yếu ớt vì phát tình bây giờ đây còn trở nên nhạy cảm hơn vì bị kích thích. Bên dưới cậu ngứa ngáy, vô thức vặn vẹo eo nhỏ, Nakroth thấy vậy chỉ cười nhẹ, thầm khen vợ mình vừa ngon vừa dâm.

Nhưng trước cám dỗ nhục dục, Nakroth vẫn giữ phần lý trí tỉnh táo, hắn biết rõ đây là lần đầu của Murad, không thể quá vồ vập mà chỉ nên nhẹ nhàng. Lợi dụng dịch ruột non của Murad tiết ra nhiều do tình trạng sinh lý, hắn khẽ đẩy một ngón tay vào trong hậu huyệt cậu. Huyệt non lần đầu bị xâm nhập khiến Murad không khỏi bàng hoàng, liền muốn từ chối, cậu nắm chặt cổ tay phu quân, khóc lóc lắc đầu cầu xin hắn đừng vào nữa. Nakroth thấy rất xót cho cậu nhưng mà phát tình thì không thể không làm, hắn hôn lên nhẹ trán nhằm trấn an cậu: " Nương tử ngoan, làm như này ngươi sẽ hết khó chịu". Murad nghe thế, ngoan ngoãn nghe lời phu quân, nằm yên. Nakroth thuận thế đẩy sâu ngón tay vào bên trong. Thịt huyệt ngay lập tức tham lam bóp lấy ngón tay, hắn xoay xoay , gấp duỗi ngón tay để nới lỏng lỗ hậu của Murad.khi cảm thấy nơi đó đã đủ sẵn sàng, Nakroth nhét ngón thứ hai vào bên trong, Murad ngửa cổ cố gắng chịu đựng những xâm nhập mới lạ này. Hắn lại tiếp tục lặp lại một chuỗi hành động nong rộng hậu huyệt Murad. Để tăng thêm cảm giác, hắn một tay nóng huyệt một tay chơi đùa nhũ hoa cậu, khiến cho người bên dưới kia vô cùng khổ sở, vừa rên rỉ vừa vặn vẹo cơ thể, lúc phản đối, lúc thèm khát.

Nakroth ấn nhẹ vào một điểm gồ lên bên trong động thịt liền khiến bảo bối nhỏ thét lên, kích thích đến nỗi khiến cậu bắn ra, làm bẩn hết một cánh tay hắn. Murad cảm thấy bản thân thật hư hỏng, ôm chặt gối, ép mặt mình vào ấy trốn tránh, khiến phu quân không khỏi bật cười: " không sao, không sao, ta không trách đâu". Hắn gỡ chiếc gối khỏi mặt nương tử, tự tay cởi đồ trước mặt cậu. Cơ thể sắc nét hiện dần trước mắt Murad, cậu cảm thấy mặt mình lại nóng thêm mấy độ. Cơ ngực vững chãi, cơ bụng săn chắc và cái vầng hào quang của một vị lôi thần khiến cho hắn trông rất mạnh mẽ, khiến cho vợ hắn không khỏi thẹn thùng. Bàn tay xinh xắn khẽ đặt lên ngực hắn. "Sao? Nương tử nhà ta thích không?", hắn cúi người dùng thân thể cường tráng ép người kia xuống, nhấc hai chân cậu lên vai mình.

Murad chuyển tầm mắt xuống giữa hai chân Nakroth, thứ to lớn giữa hai chân hắn kia khiến cậu hoa mắt. Nó thậm chí còn chưa ở trong trạng thái cương cứng. Cậu chỉ thấy hắn nắm lấy nó vuốt mấy cái thì nó sừng sững đứng dậy, Murad bị dọa sợ rồi: "Phu quân... không... không được đâu mà... hức...". Mặc cho lời nói sợ hãi, bên dưới của cậu lại đang khép mở co bóp, cật lực câu dẫn hắn. Nakroth ấn ngón cái vào mép hậu huyệt, đặt đầu cự vật trước cửa chuẩn bị tiến vào. Vị nương tử kia càng ngày càng run rẩy, hai chân cố gắng khép lại nhưng tay hắn giữ rất chặt khiến cậu hoàn toàn bất lực.

Nakroth đẩy một cái, cự vật thuận tiện tiến vào sâu trong động thịt của cậu. Các vách thịt tham lam co bóp, ôm lấy vật xâm nhập, dùng sự mềm mại của mình thỏa mãn con quái vật đang lấp đầy bên trong. Trái ngược với dâm huyện đang hoạt động mạnh mẽ, sự xâm nhập của phu quân khiến Murad không khỏi hét lớn, cảm giác như cậu đang bị hắn xé toạc ra từ phía dưới. Đau đến độ Murad như hoàn toàn mấy đi toàn bộ dưỡng khí, cậu khó khăn hớp lấy từng ngụm khí để dịu lại cơn đau, cơ thể cậu cứng đờ không thể di chuyển. Nakroth không cũng không động đậy, hắn kiên nhẫn chờ đợi cho cậu thích ứng mới bắt đầu đưa đẩy.

"Phu quân... thiếp... thiếp..khó chịu quá...", Murad bắt đầu nức nở hòa với tiếng rên rỉ như mèo con, khuôn mặt ngây thơ bị nhuốm hồng và thấm đẫm nước mắt. Thấy cảnh này, Nakroth không khỏi xót xa, tin tức tố của hắn tỏa ra càng dày đặc, muốn xoa dịu lấy nương tử bé bỏng kia. Nakroth bắt đầu động, cú thúc của hắn nhanh dần đều theo thời gian, tiếng rên của Murad cũng vì thế và cũng tăng theo. Mùi bánh hoa hồng ngọt ngào như đưa Nakroth vào chốn thiên đường, hắn rúc vào cổ Murad, cắn mút, liếm láp nơi nhạy cảm ấy. Nakroth liên tục tấn công vào điểm nhạy cảm của cậu, Murad cong eo chịu đựng từng cơn khoái cảm ập đến như sóng thần. Cơ thể cậu như tê dại đi, các đầu ngón tay như chẳng còn cảm giác gì, chỉ biết vô thức bấu lên vai người phía trên. Murad liên tục rên rỉ tên của phu quân như một phản ứng bản năng nhưng lại khiến hắn càng lúc càng hưng phấn. Nakroth vừa đâm bên dưới vừa mút bên trên, "ăn" gọn gàng sạch sẽ Murad.

Đoạn, hắn lật úp người bảo bối lại, nâng cao mông cậu, vừa đâm vừa vỗ cặp mông nẩy nà đến ửng đỏ. Murad bị trò bất ngờ của hắn mà bên dưới càng co thắt mạnh, hắn càng mạnh mẽ nhấp. Rồi hắn cúi người, cắn mạnh vào gáy Murad, đấy là đánh dấu, từ nay Murad sẽ mãi mãi là Omega của hắn, nằm trong sự kiểm soát của hắn. Cậu vì ăn đau mà khóc lớn, lần cắn ấy kích thích mạnh đến bên dưới khiến cậu liền bắn ra.

"Nương tử, nương tử ngoan lắm, ta yêu em, rất yêu em"

Hắn chỉ loáng thoáng nghe được tiếng lí nhí của Murad nói rằng cậu cũng yêu hắn, hắn đâm rút một hồi rồi đâm một cú sâu, bắn hết vào bên trong cậu. Bụng dưới phẳng lỳ bây giờ đã phồng lên một ít. Murad mệt mỏi ngủ thiếp đi, cậu ngủ trông rất yên bình, rất ngoan ngoãn.

Nakroth đem nhân thê vào phòng tắm, dùng ít thần thông ép hết tinh dịch ra bên ngoài. Hắn không muốn Murad mang thai quá sớm, một phần vì hắn biết rằng đám tiểu tử thối đó chắc chắn sẽ giành vợ của hắn. Phần còn lại có lẽ xuất phát từ tình yêu của hắn, hắn chính là không muốn Murad mất đi cái vẻ thiếu niên thanh thuần ngây thơ, hắn đã đặt lên vai cậu cái trọng trách làm vợ cho nên không muốn cậu lại bị nhiệm vụ làm mẹ trói buộc.

Nakroth lại loáng thoáng nghĩ đến lời nói trước khi cậu ngủ thiếp đi

Mang thai...

Nakroth lại càng trầm tư hơn, bảo bối của hắn thật hiểu chuyện. Murad có thể vẫn mang trong mình tính khí bướng bỉnh của đứa trẻ 16 tuổi nhưng lúc nào cậu cũng tự nhận thức được bản thân đã trở thành nương tử của người khác. Cậu bỏ mặc tuổi trẻ, sức mạnh, đam mê, và quyền lực tối cao của một vị thần. Cậu cũng không trách móc anh dù anh chỉ vì cái tự tôn của một Alpha, muốn sở hữu một Omega từ cái nhìn đầu tiên, cho dù lời nói của hắn, chưa thứ gì hắn làm được.

Nói yêu cậu nhưng ngày ngày đều đi xa, không ở bên cạnh cậu?

Nói bảo vệ nhưng lại vô tình tổn thương tâm hồn cậu?

Hắn ta, hơn mấy nghìn tuổi, những mãi mãi thua người nương tử của mình, thua vì hắn là một phu quân tệ, một người tình chưa đủ ấm áp, còn cậu đã vì hắn mà hi sinh những thứ quý giá của cuộc đời. Càng nghĩ, Nakroth càng yêu lấy người phía trước, hắn tự hứa với lòng, hắn sẽ yêu cậu bằng tất cả mọi thứ.

Murad, ta yêu em, ngủ ngon nhé


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net