Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Hạ vừa mở đèn đã thấy Cảnh Liêm nằm lù lù trên sô pha ở giữa phòng khách, giật mình tới mức tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực. Giờ cậu mới hiểu cảm giác của anh mỗi lần trở về đều thấy mình ngồi một đống trên ghế.

Tưởng rằng gió lạnh đã sớm thổi nguội cái đầu phừng phừng lửa nóng, vậy mà nhìn thấy Cảnh Liêm lúc này, cảm giác nghẹn uất của tối hôm ấy lại một lần nữa dâng lên, Tử Hạ quay mặt đi, định cứ như vậy lướt qua người anh, trở về phòng mình. Nhưng Cảnh Liêm lại là người lên tiếng trước.

“Em làm gì ở ngoài mà cả đêm không về?”

Sắc mặt Cảnh Liêm lạnh tanh, chẳng để lộ biểu cảm gì khác lạ. Người Tử Hạ yêu năm nay đã hơn ba mươi tuổi, đàn ông bước vào giai đoạn trung niên có sự trưởng thành và trầm ổn hơn thời niên thiếu, anh còn là con lai, đôi mắt xanh kết hợp với lông mày rậm cùng râu quai nón đã được cạo đi gọn gàng, chỉ ngồi yên không lên tiếng cũng đủ tỏa ra khí khái nghiêm khắc lấn át đối phương. Câu hỏi của Cảnh Liêm thoạt nghe bình thường, nhưng trong đó có mấy phần là quan tâm, mấy phần là kiểm soát, Tử Hạ đã sớm nhìn thấu được hết.

“Giờ em đi đâu, làm gì còn phải báo cáo cho anh sao? Đêm qua chẳng phải chính anh là người bảo em muốn đi đâu thì đi, anh không quan tâm?”

“Em nói thế mà nghe được à, có phải là con nít đâu mà đến giờ cũng không biết đường về nhà? Không thông báo một câu, điện thoại cũng không bắt máy. Em đi với thằng nào cả đêm hôm qua?”

Cảnh Liêm vốn đã sốt ruột, câu trả lời của Tử Hạ lọt vào tai khiến anh càng nóng gan hơn. Hôm qua lúc Tử Hạ bỏ đi, Cảnh Liêm bắt đầu cảm thấy hơi có lỗi, lái ô tô một vòng đi tìm cậu giữa đêm khuya nhưng chẳng thấy đâu, ở trên xe gọi mấy trăm cuộc cũng không có ai nghe máy. Anh quay về nhà, không yên tâm đi ngủ trước, đành ngồi trên sô pha trong phòng khách chờ cậu cả một đêm, lúc gần sáng vì quá mệt mỏi mà trôi vào giấc. Khi anh tỉnh lại đã là đầu giờ chiều, vài phút sau đó Tử Hạ mới mở cửa vào nhà, trên khuôn mặt còn có nụ cười vui vẻ hiếm thấy. Sự lo lắng trong Cảnh Liêm lúc ấy sớm đã bay biến hết, chỉ còn nỗi tức giận vì hành động vô phép tắc của Tử Hạ. Cảnh Liêm nào có biết, điện thoại và chút tiền mặt ít ỏi của Tử Hạ tất cả đều nằm trong túi áo hoodie mà đêm đó người ép cậu cởi ra chẳng phải ai khác ngoài anh. 

Câu đầu tiên Cảnh Liêm hỏi không phải là “Em đã ăn uống gì chưa?”, “Làm sao mà em về được nhà?”. Người đàn ông Tử Hạ từng yêu bằng cả sinh mệnh rốt cuộc đâu có quan tâm cậu khỏe mạnh hay ốm yếu, sống chết ra sao, anh ta chỉ muốn xẻ gan mổ ruột cậu ra mà điều tra cho rõ cậu đã ra ngoài chơi bời với kẻ nào.

Trên mặt Tử Hạ có chút bi thương rất nhỏ, nhanh chóng bị nụ cười nhạt nhẽo che đi mất.

“Liêm này, anh có bao giờ thử đếm số lần mình qua đêm bên ngoài mà không báo cho em chưa? Sao anh tiêu chuẩn kép thế, anh không thấy bản thân mình rất nực cười à?”

“Sao những lúc ấy em không nói, giờ bị hỏi trúng tim đen thì lại lôi chuyện cũ ra muốn bắt bẻ tôi? Muốn lấp liếm cho chính mình?”

Cảnh Liêm vẫn không chịu thừa nhận mình đang quá đáng, anh ngồi dậy khỏi ghế sô pha, bước nhanh về phía Tử Hạ. Đôi mắt xanh thẳm xoáy sâu vào chiếc áo sơ mi trắng lạ hoắc mà Tử Hạ đang mặc, kích cỡ này chắc chắn không phải đồ của Tử Hạ. Giọng Cảnh Liêm rất lớn, giống như bắt được bằng chứng cậu sau lưng anh giờ trò mèo mả gà đồng.

“Cái áo này ở đâu ra? Là thằng nào đưa nó cho em mặc? Áo hôm qua đâu rồi? Sao trên người còn có mùi rượu?”

Mảng ký ức đêm qua từ sau khi gặp Cảnh Minh, Tử Hạ vốn còn chưa nhớ lại. Trưa nay trước lúc rời đi, chính Cảnh Minh là người nói với cậu rằng cái áo ngắn tay bị cậu ói vào bẩn hết rồi, hắn đã cho vào máy giặt, đợi mấy hôm nữa qua chơi thì nhân tiện đem trả cậu luôn, nên bảo Tử Hạ ráng mặc tạm chiếc sơ mi này về nhà.

Sự nghi ngờ của Cảnh Liêm như đập một cú thật mạnh vào mối quan hệ đã nứt vỡ giữa hai người họ, làm cái ly mỏng manh nát bét, bao nhiêu ức chế tích tụ bấy lâu như giọt nước tràn ra khỏi ly.

“Anh ra ngoài chơi thì được, tôi đi cùng bạn lại không được sao?

“Bạn nào? Trên thành phố này em làm gì có nổi một người bạn? Bạn tình một đêm à?”

“Liêm! Anh đừng có quá đáng.”

Nỗi oan ức dâng trào khiến dạ dày Tử Hạ cuồn cuộn đau đớn, hai vành mắt đỏ lên bị hàng lông mi dài che khuất. Rốt cuộc Tử Hạ cũng không chịu nổi bị người trước mặt nghi ngờ mà dùng chính con dao người ta đâm mình phản kháng lại.

“Anh ra ngoài ăn chả thì được, tôi muốn ăn nem anh lại cấm cản ư?”

Lời nói khi uất ức của Tử Hạ giống như chọc trúng tổ kiến lửa trong lòng Cảnh Liêm, làm anh tự động coi rằng đã xác minh xong việc Tử Hạ thật sự sau lưng mình lăng loàn với kẻ khác. Anh dường như đã quên đi mất bản thân mới là kẻ đầu xỏ có lỗi với Tử Hạ, chỉ chăm chăm vào vế sau trong câu nói của cậu, trong thâm tâm Tử Hạ vậy mà tồn tại ý nghĩ muốn cùng người khác lăn giường. Giọng nói trầm ổn trong ký ức của Tử Hạ lúc này đã biến mất không thấy tăm tích, chỉ còn sự lạnh lẽo khiến người ta phát sợ.

“Tôi sợ thân thể em yếu ớt không chịu nổi. Nếu không phải lo cho sức khỏe của em, tôi đã chẳng cần phải nhịn nhục đến nỗi sắp nghẹn chết thế này.”

Lòng Chu Tử Hạ thê lương đến mức muốn khóc thành tiếng. Giám đốc bệnh viện Phan Cảnh Liêm đang kể chuyện cười gì thế này. Bác sĩ tài ba lo cho thân thể của người yêu đến nỗi suốt ba bốn năm nay hầu như ngày nào cũng muốn qua đêm ở “bệnh viện”, cả ngày không được một câu hỏi han, về tới nhà hôm thì người nồng nặc mùi nước hoa, hôm lại có vết son môi dính trên cổ áo, mặt nặng mày nhẹ không buồn quan tâm để ý, cũng chẳng muốn nói chuyện với người ở nhà chờ đợi mình một câu tử tế ư? 

Tử Hạ cười chua chát, câu từ nói ra không tránh được có mười phần mỉa mai. 

“Hoá ra trước giờ anh là tên cầm thú lúc nào đầu óc cũng nghĩ đến mấy chuyện đấy à? Chỉ cần là con người anh đều có thể ăn được sao?” 

“Đúng, tôi vốn là người như vậy đấy. Ở với nhau bao nhiêu năm tôi có bao giờ giấu em là mình có nhu cầu cao chưa?” Cảnh Liêm gần như gằn lên từng tiếng, từng bước tiến về phía Tử Hạ. Lúc cậu ý thức được sự nguy hiểm, muốn chạy trốn thì đã quá muộn. Cảnh Liêm chỉ đi nhanh một chút đã dễ dàng tóm được Tử Hạ, bế thốc người cậu lên, vác trên vai trái rắn chắc của mình. “Đừng tưởng tôi không dám động vào em. Tôi thương em không nỡ nặng tay không phải là để em thoải mái lăng loàn với thằng khác. Để hôm nay thằng này cho em biết thế nào mới là cầm thú. Không dập nát em tôi không phải họ Phan.” 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net