Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi những tia nắng ban trưa ồ ạt kéo tới, Tử Hạ mới từ từ mở mắt. Mùi thơm từ nước xả vải trên bộ chăn ga êm ái khiến Tử Hạ cứ muốn chìm vào trong đó mãi, đã từ lâu lắm rồi, cậu mới có một giấc ngủ sâu và bình an tới như vậy. Nhưng khi đã tỉnh táo trở lại, nhìn cách bài trí trong căn nhà không phải của mình này, cảm giác kỳ lạ mới dần dần xâm chiếm não bộ của Tử Hạ. Đây hình như là phòng ngủ của Cảnh Minh, cậu nhớ mình cùng với Cảnh Liêm đã đến chơi nhà Cảnh Minh khá nhiều lần, nhưng nhất thời không tìm ra được chút ký ức nào về việc vì sao mà bản thân lại đang ở nơi này.

Trong lúc Tử Hạ vẫn còn đang chìm đắm trong sự mông lung, cánh cửa phòng ngủ bỗng nhiên bật mở. Cảnh Minh bước vào cùng với một khay đựng đồ ăn nghi ngút khói. Bộ đồ ngủ in hình chó husky màu xanh khiến hắn thoạt nhìn trẻ đi vài phần, cũng phù hợp với tính cách vui vẻ như con nít.

“Anh uống xong bát canh giải rượu thì ăn chút cơm rồi em đưa anh về nhé.”

Dù rất muốn hỏi Cảnh Minh về mảng ký ức nhất thời bị quên lãng, nhưng cuối cùng Tử Hạ vẫn kiềm lại được, tự an ủi bản thân rằng một lúc nào đó nhất định sẽ nhớ lại thôi, cậu không muốn bất cứ ai phải lo lắng cho mình, dù cho bản thân hiện tại đã hoang mang muốn chết. Ít nhất, Tử Hạ vẫn nhớ mình đang mắc bệnh Alzheimer, đến một lúc nào đó những việc vừa mới xảy ra sẽ nhanh chóng bị não bộ xóa sạch, chỉ là Tử Hạ không nghĩ rằng con quái vật đó lại ăn mòn mình nhanh đến thế.

Vừa mới ngủ dậy, mái tóc đen mượt của Tử Hạ cũng không tránh được xù lên, mấy lọn tóc chỉa lung tung ra tứ phía. Chiếc áo sơ mi hôm qua Cảnh Minh giúp cậu mặc vào còn để hở mấy cúc trên cùng, lúc này hơi tụt xuống vai, để lộ xương quai xanh lấp ló xinh đẹp. Khuôn mặt Tử Hạ lúc này hơi ngơ ngác, thật giống một con nai nhỏ lạc giữa rừng xanh, mất đi phương hướng. Hình ảnh Tử Hạ khiêu gợi một cách ngây thơ như vậy khiến Cảnh Minh nhất thời không biết nên nhìn đi đâu, đành trêu chọc cậu nhằm xua tan bầu không khí ngại ngùng.

“Đêm qua anh ăn uống no say xong còn không quên ói hết vào người em rồi ngủ say sưa, giờ lại muốn giả vờ quên hết. Thật không ngờ đó anh dâu, anh vậy mà lại là phường lưu manh báo hại con trai nhà người ta cả đêm mất ngủ rồi trốn tránh trách nhiệm ư?”

Mấy lời trêu chọc của Cảnh Minh khiến Tử Hạ càng bối rối hơn, không biết mình tối qua có làm việc gì đáng xấu hổ không, nhưng riêng việc nôn ọe lung tung đã chẳng mấy vui vẻ, giờ còn không rõ Cảnh Minh đã biết được những gì rồi, chỉ sợ trong lúc mình say đã buột miệng nói những điều không nên nói. Tử Hạ là tuýp người nghĩ gì sẽ hiện hết lên mặt, cậu bối rối cụp mắt, giọng cũng trầm đi.

“Xin lỗi, tôi…”

“Được rồi em không bắt đền anh đâu mà, đừng làm vẻ mặt đó chứ, làm em thấy có lỗi lắm.”

Cảnh Minh cười cười, dùng tay vuốt lại mấy sợi tóc đang chỉa không đúng hướng trên đầu Tử Hạ về lại chỗ cũ, lại nói tiếp.

“Anh đánh răng rửa mặt xong thì ra ăn nhé, để lâu thức ăn nguội mất không tốt cho dạ dày.”

Lúc Tử Hạ nhìn thấy một bàn đầy thức ăn nóng hổi, mặc dù toàn là đồ chế biến sẵn mua từ siêu thị, đáy lòng bỗng chốc như được sưởi ấm trước bếp lửa mùa đông. Hình như đã lâu lắm rồi cậu không ngồi ăn với người khác như thế này. Ngày Tử Hạ còn thơ bé, cũng chỉ trông ngóng mau tới bữa cơm để được ăn cùng với mẹ, đối với Tử Hạ, đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong ngày, bởi vì ngoài lúc dùng cơm ra, gần như chẳng có khi nào Tử Hạ được nhìn thấy mẹ và nói chuyện cùng bà nhiều như lúc ấy. Mãi tới nhiều năm sau đó, khi mẹ ra đi, lồng ngực Tử Hạ giống như bị khoét một lỗ rất lớn, may mắn thời điểm ấy có Cảnh Liêm bên cạnh, cùng cậu nấu nướng, cùng cậu ăn cơm, trải qua vô số đêm chiến thắng nỗi cô đơn trống trải, trái tim Tử Hạ cũng dần được tình yêu thương lấp đầy trở lại. Tử Hạ thực sự rất nhớ những ngày tháng ấy, một giây một phút cũng chưa từng muốn quên đi, mặc dù mỗi lần hoài niệm đều làm cậu đau đớn muốn chết đi sống lại.

“Cảm ơn cậu. Thật sự cảm ơn cậu.”

Tử Hạ xúc động ngồi xuống bàn ăn, nhưng loay hoay một lúc lâu vẫn chưa cầm thìa lên được. Không biết Cảnh Minh từ lúc nào ở phía đối diện chuyển sang ngồi cạnh cậu, đưa một thìa canh đã nguội bớt đặt kề môi Tử Hạ, dịu dàng trêu ghẹo.

“Đợi lát nữa ăn no căng bụng rồi cảm ơn em cũng chưa muộn.”

Nhìn khuôn mặt thân thuộc của người trước mặt vài giây, cuối cùng Tử Hạ vẫn lựa chọn tự mình xúc cơm. Cậu đã quen dùng đôi tay tật nguyền làm mọi thứ, tuy chẳng mấy dễ dàng, nhưng vẫn khiến lòng cậu dấy lên sự an tâm hiếm thấy. Bởi vì đối với Tử Hạ hiện tại, chẳng có hơi ấm nào tồn tại mãi mãi nữa rồi.

Lúc chở Tử Hạ về tới nhà thì cũng sát giờ Cảnh Minh đến khách sạn tham dự cuộc họp quan trọng, mặc dù đã sớm căn chuẩn giờ, nhưng lúc ăn trưa hắn vẫn không nhịn được muốn dây dưa thêm, lúc nhìn đồng hồ thì đã lố giờ đề ra mất mười phút. Khi dừng xe trước cửa, Cảnh Minh chỉ kịp vẫy tay chào tạm biệt Tử Hạ rồi vùn vụt lao đi mất. Sau này mỗi lần nhớ lại buổi chiều oi ả ngày hôm ấy, Cảnh Minh chỉ ước bản thân ngỗ nghịch và vô trách nhiệm đi một chút, cùng với Tử Hạ vào tận trong nhà rồi mới rời đi, nếu vậy, có lẽ người hắn thương đã không bị nỗi thống khổ dày vò đến sức cùng lực kiệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net