Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nữ y tá vừa mở cửa là đã chạm mặt một thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh nhạt. Cô buộc phải ngẩng lên mới có thể nhìn vào mắt anh. Trước cô, anh từ tốn nở nụ cười và hỏi bằng giọng hơi trầm, thái độ lễ phép. "Xin lỗi, có phải phòng 105B của bệnh nhân Lý San San?"

Nữ y tá từng gặp rất nhiều người đẹp trai, nhưng chẳng hiểu sao có điều gì đấy ở anh đặc biệt thu hút, dù cô đã có người yêu vẫn hơi căng thẳng một chút. Cô ôm chặt sổ bệnh án trước ngực. "Đúng rồi. Anh là người nhà của cô Lý sao?"

"Tôi là bạn của cô ấy." Nụ cười của anh tắt dần, nét thân thiết vẫn đong đầy trong đôi mắt khi anh xưng tên. "Tôi là Lâm Tử Hoành. Tôi có thể vào thăm San San một lát được không?"

"Tinh thần của cô Lý vẫn chưa ổn định cho lắm." Nữ y tá nhăn mặt. Rồi tự biết biểu cảm này không hợp với chức phận cho lắm, cô bối rối nói. "Nếu anh muốn vào thăm thì tôi khuyên là không nên nói gì kích thích cô ấy. Hoặc anh có cần tôi vào cùng không?"

"Không cần đâu." Lâm Tử Hoành từ chối. "Cô Trương hẳn cũng đang bận, tôi chỉ vào thăm cô ấy một lát rồi sẽ đi ngay."

Nữ y tá ngạc nhiên vì Lâm Tử Hoành biết mình, nhưng rất nhanh cô nhận ra ánh mắt tinh nhạy ấy vừa liếc thấy bảng tên trên ngực cô. Cảm giác được quan tâm thật sự dễ khiến người ta thả lỏng phòng bị, cô cười nói. "Vậy được rồi. Anh có thể thăm cô Lý trong vòng mười lăm phút, bệnh nhân rất cần sự nghỉ ngơi. Có bất cứ vấn đề gì thì anh cứ gọi các y tá bên ngoài."

Lâm Tử Hoành gật đầu và nói cảm ơn. Đợi y tá đi rồi, anh mới bước vào trong. Dĩ nhiên, cửa được khóa trái.

Phòng bệnh San San ở có tổng cộng ba giường, hai trong số đó bị bỏ trống. Có một cửa sổ bị đóng kín ở phía Bắc. Kê bên giường ả là kệ hai tầng có bánh xe, bên trên đủ mọi loại dụng cụ y tế - không phải cho bệnh nhân, mà là cho bác sĩ và y tá. À đang ngủ lim dim. Cơ thể gầy nhom của ả trông thật bé nhỏ dưới tấm chăn mỏng.

Bước chân Lâm Tử Hoành không gây nên bất cứ một tiếng động nào khi anh tiến lại gần và ngồi xuống chiếc ghế nhựa. Anh trầm ngâm quan sát San San trong một thoáng, nhận ra cổ tay bị rắn cắn của ả đã thảo băng, chỉ dán một miếng gạc mỏng bên trên, túi truyền dịch treo lủng lảng ở bên cạnh vẫn còn hơn một nửa. Ngón trỏ và ngón cái của ả hơi co giật, ngực phập phồng. Anh nhẹ nhàng thở dài, khẽ hỏi. "Cô còn định giả vờ tới khi nào?"

Câu hỏi vừa dứt, quả nhiên San San mở mắt ra. Nhưng ả không nhìn anh, đôi mắt đen hoảng loạn đó nhìn thẳng lên trần nhà, khuôn miệng mím chặt tới mức khó thấy môi trên. Lâm Tử Hoành tiếp tục hỏi. Trong giọng nói của anh đượm sự hiếu kỳ ngây thơ giống như học giả chưa nghiệm được chân lý, bất kể hàm ý của câu từ khốn nạn tới mức nào. "Cô mất khả năng ngôn ngữ rồi sao?"

San San bị kích thích ngay lập tức. Ả bật người dậy và giận dữ hét vào mặt Lâm Tử Hoành. "Cút!"

Đôi mày sắc bén cau lại, vẻ mặt anh rõ là bị xúc phạm. "Thật sao?"

San San chỉ tay về phía cửa và quát lần nữa. Âm giọng lớn tới nỗi có cảm tưởng cả căn phòng cũng rung rinh theo. "Cút khỏi đây ngay!"

Lâm Tử Hoành không cút. Thay vào đó, anh từ tốn lấy di động ra và mở một file ghi âm. San San nghe thấy tiếng nói của mình phát qua loa, hung tợn và cực kỳ hoảng loạn: "Đưa hết cho tôi! Không thì tôi sẽ đâm ả!" Nhanh như cắt, mặt ả tái mét hẳn đi, cả người bất động. Phải mất cả phút, ả mới tỉnh ra rồi vùng người về phía anh, muốn cướp di động trong tay anh; nhưng rõ ràng anh luôn nhanh hơn, anh tát tay ả không khoan nhượng.

"Hành động của cô thật bất lịch sự."

Cơn run của San San càng lúc càng mạnh. Cả người ả lắc lư, hai mắt nở to và đỏ bừng, biểu cảm lẫn lộn giữ sự kinh hoàng và căm thù. Thấy ả mãi không nói gì, lại chừng như đọc thấu những suy nghĩ của ả, anh nói, một tay đưa ra trong tư thế giảng giải. "Khi chúng ta lạc trong rừng, sóng di động không hoạt động được nhưng tôi luôn mang theo pin sạc dự phòng cho điện thoại. Ngay khi cô xuất hiện thì tôi đã biết cô định làm gì. Việc ghi âm không khó lắm, âm thanh khá là rõ."

"Các người vốn đã lừa tôi." Đôi mắt trừng trừng của San San chiếu thẳng vào Lâm Tử Hoành, với tất cả những xúc cảm tiêu cực nhất. Trông ả chẳng khác gì muốn lột da anh.

Lâm Tử Hoành nhướng mày. "Không hề." Ý anh là di động.

San San gân cổ lên. "Con rắn đó không có độc!"

"À, ra là chuyện đấy." Lâm Tử Hoành hiểu ra, và lắc đầu một cách khó hiểu, cơ thể anh ngả ra sau với vẻ chán chường. "Cô không thấy mừng vì con rắn đó không hề có độc sao?" Điệu bộ đầy quở trách lúc này khiến người khác dễ lầm tưởng rằng họ luôn sai, còn anh thì luôn đúng. "Cô nên mừng vì tôi đã thật sự chọn một con rắn cảnh cho cô."

Giọng nói khản đục tràn qua cổ họng thít chặt và đầy buộc tội. "Sau khi mấy người bỏ đi, tôi đã phải trải qua những điều khủng khiếp nhất!" San San lại tiếp tục gào vào mặt Lâm Tử Hoành. Điều đó chứng tỏ ả giàu năng lượng hơn cái vẻ nhợt nhạt anh vừa thấy khi mới vào phòng. "Chính các người đã cố tình để tôi chết!"

"Chúng tôi không hề có ý định đấy." Vị học trưởng mỉm cười và giơ tay lên, ra hiệu cho người đối diện nhỏ tiếng. Nỗi oán hận sâu sắc của ả thậm chí không lay động anh dù chỉ là mảy may. "Thôi quát tôi như thế, cô đang gây sự chú ý đấy."

San San hằm hè. "Đừng có ra lệnh cho tôi."

Nghe vậy, Lâm Tử Hoành chỉ thu lại nụ cười, hai bàn tay thư thả gác trên đôi chân bắt chéo. "Cô thật sự nghĩ cảnh sát không ở quanh đây sao?" Anh hỏi. "Cô thuộc diện nghi phạm, San San. Họ chắc chắn sẽ để lại vài thanh tra để quan sát cô."

Như cái trống vốn đang nhiệt tình gõ thì tự dưng bị thủng, cô gái tức thì nín bặt. Gương mặt ả trở nên vặn vẹo theo một kiểu vừa bi vừa hài. Lâm Tử Hoành không nói thêm gì, và hai người chỉ nhìn nhau chằm chằm – cái gườm tóe lửa cùng với cặp mắt bình tĩnh đến lạnh lẽo. Ngỡ chừng mỗi một phút đều là dao chém vào da thịt, San San cuối cùng vẫn không chịu nổi nữa và buộc phải lên tiếng hỏi.

"Anh muốn gì?"

Lâm Tử Hoành không hề giấu giếm. "Tôi đến xem cô giả điên thế nào. Hóa ra trước tôi, cô thậm chí còn không diễn nổi. Việc này khiến tôi cảm thấy hơi thất vọng."

Đôi mắt đen của Lâm Tử Hoành vẫn nhất mực kín kẽ, không lộ ra chút dấu vết mỉa mai nào như lời anh nói.

San San cắn mạnh môi dưới đến tứa máu. Hai bàn tay ả siết chặt lấy tấm chăn, trong sâu thẳm, khi cơn thịnh nộ lắng xuống, San San nhận thức được mình đang vô cùng sợ hãi. Ngay từ đầu ả đã biết Lâm Tử Hoành là một người cực kỳ nguy hiểm. Điều đó càng được chứng minh một cách táo tợn qua con rắn lục nhám và cả đoạn ghi âm mới toanh vừa nãy. Khi kẻ khác tiến lên một bước, anh rõ ràng đã đi trước đó tận ba bước. Sự xuất hiện của anh chính là hồi chuông báo tử cho ả, bất cứ một hành động hay lời nói khinh suất nào cũng sẽ là đòn bẩy khiến ả chết nhanh hơn.

Cho nên, ả im lặng.

"Tôi biết mục đích thật sự của trò tâm lý bất ổn này của cô." Lâm Tử Hoành vẫn luôn nói chuyện bằng giọng điệu đó. Bất kể hoàn cảnh nào. Và nó như thiêu cháy ả. "Cô sợ sẽ phải đối mặt với cảnh sát. Thật lòng mà nói, đây không phải kế sách lâu dài."

San San ích kỷ và có đủ sự độc ác khi lần đầu tiên ả chọn bỏ rơi bạn mình, còn lần thứ hai thì dí dao vào cổ người khác. Tuy nhiên đi cùng với nó, ả bốc đồng, thiếu cẩn trọng và đương nhiên, không thông minh gì mấy. Sự bốc đồng thể hiện rõ ở việc ả chẳng hiểu gì về khu rừng hay cách để sinh tồn một mình nhưng vẫn bỏ đi với vài chai nước nhỏ bé, ả uy hiếp Bối Bối trong khi nhóm địch lúc đấy có tới hai người đàn ông, dù một trong số đó đang bị què chi nữa. Đến cách ả cầm dao cũng lỏng lẻo và run rẩy; thật ra nếu ả chọn Lâm Tử Hoành làm con tin, thì người bị lấy máu chính là ả chứ không phải anh.

Quan trọng hơn cả, một người tỉnh táo sẽ không bao giờ làm vậy. Ả chỉ hành động mà không suy nghĩ hậu quả. Ả chỉ nghĩ tới cái chết trước mắt, mà hoàn toàn bỏ quên sự thật rằng chỉ cần thoát khỏi khu rừng đó, luật pháp sẽ hiệu lực trở lại.

Dựa theo tâm lý của San San và những thông tin góp nhặt từ phía cảnh sát, Lâm Tử Hoành biết rõ ả chỉ đang giả điên để câu kéo thời gian. Ả bấn loạn và lo lắng sẽ bị họ tố cáo vụ cướp vớ vẩn đó; trong khi cái chết của Bành Phi vẫn chưa tìm được lời giải, hành vi bạo lực của ả có thể sẽ khiến cảnh sát nghi ngờ ả chính là hung thủ. Hoặc đơn giản hơn một chút, ả sợ phải ăn trát hầu tòa. Ả hẳn muốn chờ động tĩnh bên phía Lâm Tử Hoành, cũng muốn mượn chuyện tâm lý bất ổn này để biện minh cho mình khi chẳng may xảy ra kiện cáo. Nhưng suy cho cùng đó chẳng phải kế sách lâu dài, như anh vừa chỉ thẳng ra. "Việc cô điên hay tỉnh chỉ khiến cô đổi chỗ bóc lịch thôi." Anh nói. "Nếu cô tỉnh thì cô ngồi tù, nhưng nếu cô điên thì cô sẽ được vào trại. Aminazin sẽ khiến cô thật sự thành kẻ tâm thần."

San San vẫn im thin thít. Lâm Tử Hoành tin rằng việc ả ngậm chặt miệng như một con hàu là để phản kháng. Vì thế anh trực tiếp vào đề. "Thật ra tôi có thể giúp cô."

San San ngẩn người ra, rồi ngay sau đó trở nên căng thẳng hơn gấp bội. "Anh lại muốn lừa tôi gì nữa?"

Lâm Tử Hoành lập tức lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, như thể anh không ngờ được lòng tốt của mình lại bị San San nghi kị. "Tôi không lừa cô."

"Anh lừa tôi." San San u ám. "Anh lừa tất cả mọi người. Đồ dối trá."

"Tôi không phải bia tập bắn." Lâm Tử Hoành mệt mỏi nói. "Lựa chọn của cô rất đơn giản: một là nghe theo, hai là từ chối."

"Bối Bối chắc chắn sẽ không tha cho tôi." San San bật lại.

"Tôi đã thu xếp xong từ lâu." Lâm Tử Hoành đáp một cách chắc chắn và tin quyết. Ánh mắt nghiêm túc thậm chí làm San San bất giác nao núng. Anh bắt thấy biểu cảm nhỏ ấy của ả, những lời tiếp theo càng thêm sắc bén, đánh thẳng vào phòng tuyến tâm lý của ả. "Lý San San, cô hãy thử động não xem. Tính tới hôm nay thì cô đã vào viện được bao nhiêu ngày rồi? Gần bốn ngày, nhưng phía cảnh sát chỉ lấy lời khai của cô đúng một lần và chưa từng gây khó dễ gì cho cô. Họ để mặc cô ở đây, không hề hỏi lý do vì sao cô chỉ có một mình khi họ tìm thấy cô. Họ cũng không hề nhắc tới những mâu thuẫn giữa cô và Bối Bối. Cô vẫn tin rằng việc cô giả điên giả dại thế này sẽ khiến họ tha cho cô?"

Sắc mặt của San San biến đổi một cách cực kỳ đặc sắc theo từng lời Lâm Tử Hoàng thốt nên. Trước đó trông ả như đang bị nuốt dao, sau đấy thật chậm rãi, hai mắt sáng lên, cái miệng xấu xí há hốc, ả tưởng chừng vỡ lẽ điều gì. Đến cuối cùng, màu xanh trên gò má ả tan đi hết, tuy cũng không phải trắng nhợt, mà là một màu xám xịt, cả người ả chìm trong bầu không khí bàng hoàng lẫn kinh khiếp tột cùng. Bởi vì San San không ngờ rằng Lâm Tử Hoành có thể thuật lại mọi thứ chính xác và chắc chắn như vậy. Giống như anh đã luôn ở quanh ả, ẩn mình trong bóng tối, quan sát và lắng nghe, không bỏ sót bất cứ một cuộc đối thoại hay chi tiết nào.

Và anh nói chẳng sai. San San biết trò mèo này của mình không phải là lý do duy nhất khiến cảnh sát lơi lỏng. Mà có lẽ là nhờ vào Bối Bối.

"Đừng nhìn tôi như vậy." Lâm Tử Hoành lại cười. Đôi mắt đen của anh lạnh giá. "Tôi biết cô sợ hãi điều gì. Nhưng cô có thể yên tâm, Bối Bối sẽ không bao giờ tố cáo cô. Cả Dương Vũ Đằng cũng thế. Những chuyện đã xảy ra trong khu rừng đó sẽ mãi là bí mật."

Hai từ "bí mật" ấy đập vào ả với cảm giác choáng váng và bồng bềnh. Ả thấy gánh nặng đau đớn luôn đè nặng trong lòng được buông xuống trong chớp mắt, dù sự nhẹ nhõm này nhuốm đầy nọc độc. San San cố gắng trấn tĩnh bản thân, sống lưng ả nổi da gà, bụng ả thót lại đau đớn và nôn nao. "Nói toẹt ra ý định của anh đi."

San San không bao giờ tin người đàn ông này. Như khoảnh khắc ả bị con rắn lục đó cắn, ả sẽ vĩnh viễn tránh xa dây thừng.

Lâm Tử Hoành nói một cách đơn giản. "Chúng ta sẽ có một thỏa thuận nho nhỏ. Nếu cô làm theo lời tôi, cô sẽ được an toàn."

Không cần hỏi vế "nếu tôi từ chối" trước Lâm Tử Hoành. Ả lập tức hiểu ra vì sao ngay từ đầu cuộc viếng thăm, anh đã mở đoạn file ghi âm lên cho ả nghe như một cao thủ chơi bài. Anh có cách khiến hai người kia im lặng, thì cũng có cách khiến ả phải ngồi tù. Trong chuyện này anh luôn ở vị trí bị hại, còn ả là kẻ hung tàn.

San San nuốt nước bọt, xoay xở vài giây để bớt run. "Anh muốn tôi làm gì?"

"Khoảng vài ngày tới cảnh sát sẽ tới tìm cô." Lâm Tử Hoành nói, giọng anh chậm rãi và ôn hòa như âm nhạc, vẫn rất thản nhiên. "Tôi muốn cô cho lời khai theo những gì tôi sắp nói, không sai một ly."

San San sững lại. Ả chuyên chú nhìn gương mặt đẹp đẽ nọ, rồi bỗng nhiên, ả cảm thấy lạnh toát từ đầu tới chân. "Đừng nói là Bành Phi..."

"Ồ không." Lâm Tử Hoành hiểu ngay ả muốn nói gì. "Tôi không giết anh ta."

San San nhăn mặt, hai bàn tay đang nắm chăn của ả chuyển thành khoanh lại trước bụng – một hành động tự bảo vệ theo tiềm thức con người. "Vậy sao tôi phải cho lời khai giả trước cảnh sát?"

"Mục đích của tôi dĩ nhiên cô không cần biết." Lâm Tử Hoành nghiêng đầu và mỉm cười. Đôi mắt hai mí của anh đầy ắp sự thánh thiện như nó vốn dĩ.

"Anh là hung thủ." San San rít lên qua kẽ răng, nhưng trán cô đầm đìa mồ hôi.

"Rất tiếc là không." Lâm Tử Hoành luôn nói thật. Trong một vài thời điểm. Anh nghĩ, Dương Vũ Đằng đã ra tay sớm hơn.

San San gom hết dũng khí để hăm dọa. Với hy vọng mong manh rằng anh sẽ biết sợ. "Tôi sẽ tố cáo anh."

Lâm Tử Hoành ngước mắt nhìn lên trần nhà với vẻ não nề mà anh không hề hay biết. Môi anh nhếch lên, lộ hàng răng trắng và đều tăm tắp, không có lấy một chiếc nanh nhợn nào; vậy mà dưới góc độ của San San, nụ cười ấy lại giống hiện thân của quỷ dữ hơn bao giờ hết. "Cô có thể làm những gì cô muốn. Cứ tố cáo tôi với cảnh sát. Rồi khi họ thẩm vấn tôi, tôi cũng sẽ kéo cô xuống nước cùng. Vì tôi có bằng chứng buộc tội cô hơn cả những gì cô có thể buộc tội tôi." Anh nhìn ả qua hàng mi dày. "Chẳng phải thế sao?"

San San nhìn Lâm Tử Hoành như nhìn một món vũ khí bén nhọn, trên mặt ả tràn ngập sự ghê tởm và sợ hãi. Anh ngồi thẳng dậy, hơi rướn người về phía ả, ngay lập tức, ả lui mình về sau, kéo tấm chăn lên che ngực. Sự phòng bị của ả khiến anh phải bật cười thành tiếng. "San San, cô không cần phải khiến mọi thứ trở nên khó khăn như vậy. Tôi đã nói rồi. Một là nghe theo lời tôi, không thắc mắc, không chiêu trò. Hai là cô bước thẳng vào tù, cô biết tôi có cách khiến cô dù mời được luật sư giỏi nhất cũng không thể nào chạy tội. Nhưng theo tôi biết thì với gia cảnh của cô hiện tại, cô thậm chí không thể thuê cho mình một luật sư giỏi nhất."

Đúng thế. Nhà ả không giàu, không khá giả, không có tiền. Bố là nhân viên công chức, mẹ không có việc làm, em trai của ả vừa mới lên cấp hai. Nếu ả phải hầu tòa, họ chắc chắn không có khả năng thuê luật sư cho ả. Chưa kể trong tay Lâm Tử Hoành có bằng chứng, ả có muốn chối cũng không chối được.

Chẳng một người bình thường nào lại muốn ngồi tù cả. Những gì ả biết về cuộc sống sau song sắt khiến cho ả thà chết quách đi còn hơn phải trải nghiệm nó.

"Có gì để chắc chắn rằng nếu tôi làm theo lời anh, thì anh sẽ tha cho tôi?"

Lâm Tử Hoành lắc đầu. "Chẳng có gì chắc chẳn. Nhưng khi một cơ hội tốt như thế mở ra trước mắt, cô sẽ bỏ qua nó hay sao?" Anh nhìn thẳng vào đôi mắt cáo của San San với sự khuyến khích. "Tôi tin cô sẽ tự có câu trả lời."

San San thật sự đã có câu trả lời. Qua ánh mắt của ả, Lâm Tử Hoành biết mình đã thắng.

Họ mất thêm mười phút nữa để trò chuyện. Trong suốt quá trình đó, San San luôn dùng thái độ tập trung tuyệt đối vào từng lời Lâm Tử Hoành thốt ra. Không có bất cứ một tiếng la hét hay quát tháo nào nữa, chỉ có sự hợp tác và hòa bình đến đáng kinh ngạc giữa hai người. Trước khi ra về, Lâm Tử Hoành thậm chí còn bảo. "Lần sau tôi sẽ mang hoa tới. Nếu cô vẫn còn ở viện." Nụ cười trên môi anh lúc này đúng chuẩn cho một người học trưởng, một người bạn thân tình. "Và cứ liên lạc với tôi bằng số di động đó."

San San định im lặng, nhưng trước ánh mắt của Lâm Tử Hoành, ả buộc phải hứa: "Tôi nhớ rồi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net