Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng như những gì Lâm Tử Hoành dự đoán, ngày hôm sau phía cảnh sát rốt cuộc cũng có động tĩnh. Trương Chí thì ả đã từng gặp rồi, Diệp Hạo Đình lại là lần đầu tiên. Nhưng bởi vì Lâm Tử Hoành đã mô tả sơ lược về ngoại hình và tính cách của vị thanh tra lạ mặt, cho nên ả vẫn có thể giữ được một chút bình tĩnh.

"Cuối cùng thì cô cũng khỏe hẳn rồi nhỉ?" Trương Chí hỏi, Diệp Hạo Đình thì ngồi xuống chiếc ghế mà Lâm Tử Hoành đã ngồi vào ngày hôm qua. Anh ta đưa mắt quan sát chung quanh trước, rồi mới nhìn San San.

San San nở nụ cười nhợt nhạt, đáp. "Tôi ổn hơn nhiều rồi."

"Thế thì tốt." Trương Chí ngồi xuống chiếc giường trống đối diện với San San, trong tay cầm một quyển sổ và một cây viết. "Mục đích chúng tôi tới đây là để thu thập thêm thông tin có liên quan tới vụ án. Lần này mong cô sẽ hợp tác."

Lần trước họ hầu như không hỏi được gì, bởi San San liên tục mất kiểm soát. Ngày hôm qua nhận tin từ bệnh viện rằng tình trạng tâm lý của ả đã khá hơn, Diệp Hạo Đình và Trương Chí liền cắt thời gian chạy sang đây, với hy vọng sẽ lấy được vài lời khai hữu ích.

"Các anh cứ hỏi đi." San San nói một cách dễ chịu. "Nếu tôi biết gì đó thì tôi sẽ nói."

Diệp Hạo Đình không lãng phí thời gian, nhanh chóng vào đề. "Hẳn là cô Lý chỉ mới nghe tin Cao Hàn Chương mất tích?"

San San gật đầu. Vị đội trưởng tiếp lời. "Chúng tôi vừa tìm được thi thể của cậu ấy. Và Cao Hàn Chương bị giết."

Phòng bệnh chìm trong sự yên tĩnh vô cùng choáng váng. Ánh mắt lạnh lùng và nhạy bén của Diệp Hạo Đình không bỏ rơi bất cứ một biểu cảm nào trên gương mặt San San khi ả nhận tin dữ. Vì ả và Cao Hàn Chương là người yêu, dù mức độ tình cảm nông hay sâu, thì cơn sốc khủng khiếp đang bao trùm ả là có thật. San San không tin vào những gì mình vừa nghe được, và đôi mắt cáo bắt đầu rơm rớm. Ả lắp bắp. "Anh ấy... anh ấy... Hàn Chương..."

"Chúng tôi biết tin này đối với cô rất khó chấp nhận." Trương Chí luôn mềm mỏng và dễ thông cảm với người khác hơn Diệp Hạo Đình. Hơn nữa San San chỉ mới chớm hai mươi, còn quá trẻ để phải tiếp nhận những biến cố vồ dập kéo tới. "Nhưng cảnh sát chúng tôi đã có xác nhận cuối cùng, Cao Hàn Chương thật sự bị giết hại."

"Ai giết anh ấy?" San San vần vò tấm chăn trên người. Mặt trắng như giấy. "Các anh đã điều tra ra được chưa?"

Trương Chí không trả lời, mà chỉ âm thầm nhìn sang Diệp Hạo Đình. Nhưng Diệp Hạo Đình không hề đáp lại ánh mắt ái ngại ấy của cấp dưới; anh ta chỉ tập trung vào San San. "Chúng tôi vẫn đang tích cực điều tra." Anh ta đáp. "Những gì cô biết có thể sẽ giúp ích cho vụ án. Đó là cách duy nhất để mau chóng tìm thấy hung thủ."

Một cách thẫn thờ và đau khổ, San San gật đầu. Ả đưa tay lên lau nước mắt trên mặt, cả người co rúm lại rồi nép sát vào thành giường sắt. Diệp Hạo Đình bắt đầu. "Cô còn nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm đó không? Khi Dương Vũ Đằng và Bành Phi cãi nhau?"

San San lại gật đầu. "Lúc đó tôi vẫn còn ngủ trong lều cùng với Hàn Chương." Ả mím môi. "Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng mắng chửi rất lớn, nên đã ra ngoài xem thử. Tôi nhìn thấy Bành Phi cung tay lên muốn đánh Dương Vũ Đằng, nhưng may là Lâm Tử Hoành cản kịp. Sau đó Bành Phi lôi Dương Vũ Đằng vào rừng, hồi lâu sau vẫn không thấy họ, chỉ có mỗi Ân Bình quay lại."

"Ân Bình có biểu hiện gì bất thường không?" Trương Chí hỏi.

"Mặt cô ấy hơi xanh xao, có vẻ lo lắng và sợ sệt." San San nói, mắt cụp xuống tấm chăn. "Nhưng chúng tôi cũng không để tâm lắm, vì điều quan trọng lúc đó là Bành Phi và Dương Vũ Đằng bỏ đi rất lâu mà không quay lại."

"Cô nói "rất lâu", vậy cô có biết khoảng thời gian đó là bao nhiêu không?"

"Chắc là từ một tới hai tiếng."

Khớp với lời khai của Bối Bối. Diệp Hạo Đình chú ý tới điểm này.

"Ai là người đầu tiên đề nghị đi tìm Dương Vũ Đằng và Bành Phi?"

"Là Đỗ Vĩ." San San nhớ lại. "Sau khi anh ấy đi rồi thì Lâm Tử Hoành và Ân Bình cũng đi. Khoảng một tiếng sau họ mới quay về và bảo rằng Bành Phi đã chết rồi."

"Lâm Tử Hoành đã cho các cô xem ảnh chụp của Bành Phi?"

"Đúng vậy." San San xác nhận. "Đỗ Vĩ nói Bành Phi đã chết nhưng không ai trong nhóm tin cả. Nên Lâm Tử Hoành đã cho chúng tôi xem ảnh để chứng minh."

"Theo cô Lý thì ai đáng nghi nhất?" Diệp Hạo Đình nheo mắt. Đôi mắt ưng của anh ta rực lên một cách lặng lẽ.

San San cứng người lại rồi rùng mình trong cùng một lúc. Ả nhớ tới những lời Lâm Tử Hoành đã dặn dò hôm qua, sức mạnh của ngôn từ ghim chặt vào cơ thể ả giống như những chiếc đinh xuyên qua lòng bàn tay. Ả biết đã tới lúc rồi. "Thật ra khi phát hiện ra thi thể của Bành Phi, tất cả chúng tôi đều cảm thấy sợ hãi và hoang mang. Tôi từng nghĩ có khi nào trong rừng có cướp không, hay một tên biến thái nào đó chuyên tấn công khách du lịch cũng nên. Chỉ có mình Ân Bình cứ khăng khăng kẻ giết Bành Phi chính là Dương Vũ Đằng. Sau đó những người khác cũng bắt đầu tin."

"Cô thì sao?" Diệp Hạo Đình vẫn giữ nguyên câu hỏi trước đó.

"Tôi cảm thấy... cũng có thể." San San nhỏ giọng nói. Rồi ả đưa tay lên che cổ, như chặn một thứ uế ngữ nào đó đang tuôn chảy từ thanh quản. "Vì lúc đó chỉ có mỗi Dương Vũ Đằng ở cạnh Bành Phi thôi, nếu không phải cậu ta thì là ai?"

Diệp Hạo Đình bí mật liếc về phía Trương Chí, hai người trao đổi trong im lặng và vị cảnh sát tóc rối mở lời. "Ngoài việc cậu ta không có chứng cớ ngoại phạm rõ ràng, thì có điểm gì ở cậu Dương khiến cô nghĩ cậu ta là hung thủ?"

Đôi môi mỏng dính của San San bất giác vặn vẹo. Diệp Hạo Đình hiểu ngay và nghiêm giọng khẳng định với ả. "Cô Lý đừng lo. Chúng tôi chỉ muốn nghe suy nghĩ của các nhân chứng, sẽ không dựa vào đó để buộc tội cô. Nếu cô thật sự vô tội."

Được đảm bảo, San San mới chậm chạp bật ra mấy lời, mặt nhăn dúm như một tờ giấy nháp. "Vì Hàn Chương từng kể với tôi, Bành Phi biết vài chuyện... mà Dương Vũ Đằng không muốn ai biết. Có thể cậu ta giết Bành Phi để che giấu việc này."

Đôi mày kiếm của vị đội trưởng cau lại, vẻ mặt Trương Chí thì thoàng siết lại đầy tập trung. "Cô có biết chuyện bí mật đó là gì không?"

"Tôi chỉ nghe Hàn Chương có nhắc tới vài lần." San San kể lại. "Những gì Ân Bình có đều là nhờ vào Dương Vũ Đằng, cả Bành Phi cũng vậy. Nên họ cứ bám chặt lấy cậu ta. Bành Phi hình như đã nắm được điểm yếu nào đó để chắc rằng Dương Vũ Đằng sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi bọn họ. Nhưng cụ thể thế nào thì tôi không biết."

Điều đó là hợp lý. Cao Hàn Chương là anh họ của Ân Bình, anh ta biết một vài điều tăm tối, tuy nhiên không thân thiết tới mức nắm rõ mọi thứ. San San ở vị thế là bạn gái thì chắc chắn chỉ được nghe kể lại theo kiểu hời hợt.

Nhưng đây là một điểm cực kỳ quan trọng. Diệp Hạo Đình chắc chắn sẽ không bỏ qua nó. Anh ta chỉ hỏi tiếp về Cao Hàn Chương. "Theo lời khai của Bối Bối thì sau khi các cô tin rằng Đỗ Vĩ và La Ngọc Tú sẽ không quay lại, thì Lâm Tử Hoành đã đề nghị đi tìm nguồn nước?"

"Đúng." San San gật đầu. "Lúc đó chúng tôi cũng sắp chết khát và chết đói, không còn chút hy vọng nào cả. Lâm Tử Hoành bảo rằng anh ta có chút kinh nghiệm, anh ta sẽ thử đi tìm đường ra hoặc là con thác để lấy nước. Khi có nước rồi thì anh ta sẽ quay lại tìm chúng tôi. Hàn Chương đi cùng anh ta."

Lâm Tử Hoành thật sự đã làm đúng như những gì đã hứa. Anh thật sự quay lều khi đã tìm được đường tới thác Tầm Uyên.

"Biết họ sẽ quay lại, nhưng sao cô vẫn bỏ đi?" Diệp Hạo Đình đang nhắc tới việc San San tự ý rời lều và mặc cho Bối Bối tự sinh tự diệt.

Song cô gái không hề hoảng sợ. Bởi vì Lâm Tử Hoành đã chuẩn bị sẵn một kịch bản cho cả ba người bọn họ. Ả muốn sống thì chỉ việc tuân theo. "Lúc ấy Bối Bối bị sốt rất nặng, chúng tôi cũng không còn bao nhiêu nước và thức ăn, tôi sợ cô ấy chết nên liều mình rời trại. Tôi muốn tìm cái gì đó hữu ích để cứu cô ấy. Thật ra tôi không muốn đi xa đâu, nhưng chung quanh đó không có gì ăn được cả. Tôi cố đào ít củ rễ mà không biết có độc không. Sau đó tôi càng đi thì càng lạc. Thế là tôi không cách nào tìm được đường quay về khu trại nữa."

Đôi mày kiếm vẫn chưa hề dãn ra chút nào, cũng như cái nhìn chằm chằm của Diệp Hạo Đình khiến cả người San San ngứa ran lên. Có điều khi anh ta không có vẻ muốn đào sâu hơn, ả nhận ra Lâm Tử Hoành không hề lừa ả. Dĩ nhiên, không phải lần này. "Hôm qua Lâm Tử Hoành đã tới thăm cô sao?"

"Anh ta tới xem tôi đã khỏe chưa." San San thở dài. Trong lòng cô nhen nhóm một cảm giác chiến thắng khi đã nói dối thành công. "Hỏi tôi chút chuyện."

"Cậu ta hỏi cô những gì?" Trương Chí nhướng mày.

"Mấy chuyện vụn vặt." San San nói. "Chỉ chừng nửa tiếng là anh ta về rồi. Vì rõ ràng chúng tôi vốn không thân mấy."

"Lần đầu tiên Ân Bình quay về khu trại, có người nói đã nhìn thấy trên cổ cô ấy có vết xước." Diệp Hạo Đình nhắc lại.

"Là La Ngọc Tú." San San giữ cho trái tim mình đừng thót lên, cố bình tĩnh đáp. "Cô ấy là người chỉ ra trên cổ Ân Bình có vết cắt."

"Không phải Bối Bối sao?"

"Không phải." San San cam đoan. "Bối Bối không phải là người tỉ mỉ. Trong mấy lần đi chơi cùng nhau, tôi có thể chắc chắn là cô ấy ít khi để ý tới những chi tiết nhỏ như vậy."

Diệp Hạo Đình không bình luận gì.

Rồi Trương Chí lại hỏi về mối quan hệ giữa Cao Hàn Chương cùng những người còn lại. Sự thật là nhóm họ chẳng ai gần gũi thật sự với ai; ngoại trừ mối tình tay ba khó chịu giữa Dương Vũ Đằng, Bành Phi và Ân Bình. Người có vẻ vô liên can nhất chính là Lâm Tử Hoành. Theo những gì họ nói thì đấy là lần đầu tiên họ gặp anh.

Diệp Hạo Đình tổng kết lại những gì San San vừa tiết lộ. Bởi vì trong khoảng thời gian Cao Hàn Chương bị giết hại, San San đang ở cùng Bối Bối. Chứng cứ ngoại phạm của ả tương đối thuyết phục, cho tới bây giờ, vì phòng pháp y chưa xác định được chính xác ngày Cao Hàn Chương tử vong. Nếu anh ta chết vào lúc San San ở một mình, ả cũng sẽ thuộc diện nghi phạm.

"Rốt cuộc thì ai có khả năng giết cả ba người họ?" Trương Chí chán chường hỏi khi hai người ngồi vào chiếc Honda của gã. Mặt mũi gã toát nên sự bế tắc và bực bội gần như là dữ dằn. "Giết Bành Phi rồi giết tới Cao Hàn Chương, rồi cuối cùng là Ân Bình? Hay Ân Bình thật sự chỉ là tai nạn giống như Đỗ Vĩ?" Điểm khó nhất bây giờ chính là cái chết của Ân Bình. Không có dấu vết bị tấn công hay chống cự, cô ta chỉ đơn giản là ngã xuống thác, chỉ là hậu quả chết người của sự bất cẩn. "Nếu trường hợp của Ân Bình là tai nạn, thì hung thủ có thể là cô ấy không? Chẳng lẽ lại là một kẻ khác nữa?"

Diệp Hạo Đình không trả lời câu hỏi này. Anh ta gác tay lên cửa sổ xe, đưa mắt nhìn ra ngoài, dõi theo quán xá dọc hai bên đường. Sự trầm lặng và bất khả xâm phạm này chứng tỏ anh ta đang chìm trong thế giới của những suy luận. Trương Chí không làm phiền thêm, mà chỉ tập trung rẽ chiếc Honda vào trục đường cao tốc.

Khi sắp về tới sở cảnh sát, vị đội trưởng cuối cùng cũng lên tiếng hỏi. "Di động của Bành Phi vẫn còn ở phòng vật chứng phải không?" Trương Chí gật đầu, Diệp Hạo Đình mới nói tiếp. "Vẫn chưa ai thử kiểm tra sao?"

"Đã kiểm tra." Trương Chí nói. "Nhưng mà không có gì đặc biệt."

Diệp Hạo Đình thở dài. "Kiểm tra lại lần nữa, tôi tin sẽ có manh mối chúng ta cần."

Di động của Bành Phi vẫn hoạt động tốt. Lúc nhân viên hiện trường thu gom vật chứng, họ phát hiện nó nằm trong bụi rậm, cách thi thể chừng một mét. Việc mở khóa không khó. Diệp Hạo Đình đeo găng tay pháp y rồi bắt đầu tìm kiếm mọi thông tin, mọi liên lạc cá nhân của Bành Phi. Trong vòng một tiếng, anh ta rốt cuộc cũng phát hiện thứ mình cần. Một tập tin với tiêu đề "Chiến lợi phẩm" bị giấu khá sâu và khó chú ý. Khi anh ta mở, vô số file ảnh xổ tung ra.

Lướt xuống càng nhiều thì sắc mặt Diệp Hạo Đình càng trở nên xanh xám và lạnh lùng. Đầu mày ấy nhíu chặt vào nhau tới mức hằn cả nếp nhăn, rãnh cười hai bên cánh mũi rất sâu. Chừng mười phút sau, anh ta mới chịu thôi và đưa di động cho Trương Chí vẫn luôn chờ bên cạnh.

Quả nhiên, phản ứng của Trương Chí cũng tệ không kém gì anh ta. Gã hít vào một hơi, khá nông, trong giọng nói không giấu được nỗi sửng sờ và cả ghê tởm. Gã chửi thề. "Mẹ nó."

"Đó là bí mật San San vừa nhắc tới." Diệp Hạo Đình tháo găng tay ra và thả nó vào thùng rác. "Những người đã xảy ra quan hệ với Bành Phi đều bị anh ta chụp ảnh nóng. Tôi tin rằng chúng đều là ảnh chụp không tình nguyện."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net