Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lỗi, nhưng bác có nhầm không? Mấy chục năm nay căn nhà này là nhà của ông bà cháu kia mà?"

Người phụ nữ mập mạp thở dài, "Đúng là mấy chục năm trước nó là của ông bà cậu, nhưng ba năm trước nó đã là của tôi rồi"

Nói đến đây, người phụ nữ đôi mắt như một cái máy quét nhìn Tide từ đầu đến chân vẻ đánh giá.

"Cậu vừa xuất khẩu lao động ở nước ngoài về à? Ông cậu không kể gì cho cậu nghe sao?"

Tide hoang mang lắc đầu, "Ông không kể gì cả"

Người phụ nữ nói, "Ba năm trước bà cậu đổ bệnh lại không có tiền, ông cậu bán nhà cho tôi lấy tiền chữa bệnh cho bà ấy, vậy mà bà ấy cũng không vượt qua được, mà ông cậu lại không còn chỗ nào để ở, tôi đành cho ông ấy thuê lại với giá rẻ". Bà ta trách, "Cậu đó, làm cháu kiểu gì vậy? Để hai ông bà già nương tựa nhau mà sống như vậy?"

Không một cái nhíu mày, không một tiếng nấc, một giọt nước mắt lăn dài xuống rồi mất hút sau lớp khẩu trang.

"Ngày mai cháu sẽ đóng tiền nhà cho bác", nói rồi Tide vội vàng đi vào nhà, cửa cũng khóa lại.

Người phụ nữ kia nhíu mày một cái, lớn giọng nói vọng vào trong nhà, "Ngày mai tôi lại tới đấy"

Đóng sập cửa lại, trong bụng Tide một nỗi cồn cào, xót xa dâng lên. Cổ họng hắn nghẹn lại như mắc một hòn đá, nước mắt liên tục trào ra. Tide cắn răng, hàm hắn bạnh ra, nén tiếng nấc xuống. Hắn rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Ông bà sống cơ cực như vậy, hắn lại không biết gì cả, làm cháu như hắn có đáng hay không?

Lôi từ trong túi ra vài tờ tiền còn sót lại, chẳng còn lại bao nhiêu, viện phí còn không đủ để đóng vậy mà Tide lại còn dám nghĩ đến sẽ mua lại ngôi nhà này? Không trách được, cả tuổi thơ hắn đều chứa đựng ở căn nhà cũ kĩ này, nơi này có ông, có bà, có mẹ, hắn lớn lên ở nơi này.

"Tide"

Nghe tiếng gọi, Tide ngước mắt nhìn qua khe cửa sổ bằng gỗ, đứng đợi bên ngoài là một người đàn ông mặc chiếc sơ mi sờn cũ.

"Chú Peet?"

"Ừm, cậu sao rồi?", chú Peet chỉnh lại khẩu trang, hỏi.

Tide lắc đầu, đẩy cửa cho chú Peet vào nhà, "Không ổn lắm"

Rót cho chú Peet tách trà, chú nói, "Chú mang ít đồ ăn cho nhóc King, sẵn ghé sang tìm cậu, hỏi thăm một chút"

Tide mím môi, chán chường kể lại chuyện cho chú Peet, từ giấc mộng kì lạ kia, chuyện ông ở bệnh viện đang rất không tốt cho đến chuyện hắn hiện tại cần rất nhiều tiền.

"Dịch ập tới thế này, giờ một bath kiếm cũng khó, làm sao cháu kiếm được nhiều tiền như vậy đây?", Tide cảm thấy quẫn bách đến bực bội, hắn ôm đầu thở dài.

Chú Peet không nói gì, chỉ im lặng nâng cằm, vẻ như chú đang đắn đo, cân nhắc chuyện gì.

Một lát sau, chú đến bên bàn thờ bà Tide, thắp nén hương và đứng rất lâu ở đó, dường như chú đang nói gì đó với bà.

Cắm nén nhang vào lư hương, chú Peet xoay nhìn Tide, đột nhiên nói, "Tide, hay chúng ta tìm đến ngôi mộ đó"

Tide nhíu mày, "Để làm gì ạ?"

Chú Peet cắn răng, cắn môi nói ra một chữ, "Trộm"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net