Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ tuyết đã ở đó, nhưng người thương chẳng còn.

Flynn rời khỏi căn phòng nhỏ, đứng lâu quá khiến chân bị tê, đi lại khó khăn.

Nó vùi mình vào lớp chăn trong phòng mình, cố gắng nhắm mắt ngủ. Vì ít nhất ngủ sẽ tạm thời quên đi. Nhưng lại chẳng tài nào nhắm mắt.

Hai đứa trẻ vốn chẳng liên quan tới nhau giờ lại cùng gặm nhấm nỗi đau.

Cậu chợt bật cười lớn, tự cảm thấy như vậy rất không có ý nghĩa. Rõ là hai bên cứ giằng xé nhau thật không có ý nghĩa.

Cuối cùng thì mối quan hệ giữa cả hai cũng chỉ là người quen.

Hoặc là bạn.

Không, nói là bạn còn ngượng mồm.

Flynn cố gắng soát lại trí nhớ, trước kia cậu và Gwyn luôn hiềm khích, nào đâu phải bạn bè.

Tốt nhất là cứ luôn hiềm khích.

Khi quay về tới ký túc đã là quá trưa, trời có ấm lên đôi chút nhưng vẫn rét căm căm, Gwyn ngồi im dưới sảnh, chậm rãi đốt lửa.

Cậu không biết mặt mình đã đầy nước mắt, bàn tay cũng run rẩy, còn đốt nhầm vào tay mấy lần tới phồng rộp lên.

Ngọn lửa yếu ớt vừa bùng lên lại vụt tắt, mãi mới nhóm được.

Lò gạch bập bùng ánh lửa, sưởi ấm không gian vốn tăm tối.

Cậu bé đứng dậy nấu một bát mì nóng hổi, tự mỉm cười "Sinh nhật vui vẻ, Gwyn Ralph."

Flynn đứng trên bậc cầu thang, đỏ mắt nhìn chàng trai im lặng ăn mì, còn ăn rất chậm, một lát lại lấy tay quẹt lên mặt.

Bàn tay cầm hai viên thuốc nhỏ màu hồng cam, đem nuốt chửng.

Cậu quay về phòng, nằm yên trên giường, thở thật đều.

Thuốc của thầy Vince vẫn luôn rất hiệu nghiệm, cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không còn động tĩnh.

Murial năm nay cũng quay lại trường sớm hơn dự định, con bé quẳng hết đồ đạc lên giường rồi chạy vù vù sang phòng Gwyn.

"Mẹ tớ có đan khăn len tặng bồ, ấm lắm đó."

"Cảm ơn mẹ bồ nhé." Cậu ôm lấy chiếc khăn màu xanh dương nhạt được cuộn tròn lại, mỉm cười.

"Có nửa tháng không gặp mà bồ gầy đi quá vậy?" Cô bé ngồi xuống ghế lười, mắt nheo lại đánh giá.

"Phải không? Có lẽ do tớ ăn ít đi." Gwyn trả lời.

"Trò Gwyn, trò giấu tớ chuyện gì, trả lời mau."
Murial quát lớn, con bé nhanh nhạy kinh khủng.

"Bồ đùa gì vậy, giấu gì chứ." Thằng bé toát mồ hôi, lảng tránh khỏi ánh mắt bạn mình.

"Nói dối, đã có vụ gì, hay là, hay là liên quan đến Flynn?"

Gwyn trừng mắt, trời ơi, sao cậu lại chơi được với Murial chứ.

"Đúng là liên quan tới Flynn rồi, tớ đã dặn bồ thế nào, hạn chế chơi với Flynn rồi mà." Con bé quắc mặt, hai tay chống nạnh.

"Tớ đâu có chơi với Flynn." Cậu phản bác, nhưng càng nói giọng càng nhỏ.

"Được rồi không cần cãi tớ, nói xem bồ và Flynn lãi có chuyện gì." Nhìn bạn mình bặm môi, cúi gằm mặt xuống, con bé liền xù lông "Chết rồi cú mèo của tớ ơi, hay Flynn chơi xấu bồ?"

"Không, không phải thế." Gwyn lắc đầu nguầy nguậy, cắn răng không biết nói gì.

"Vậy Flynn tỏ tình bồ?" Murial nhăn mặt, ngờ vực hỏi một điều mà nó nghĩ rằng chẳng thể xảy ra.

"Không, ừm, thật ra thì ngược lại sẽ đúng hơn." Cậu nói bé xíu, nhưng đủ để khiến đối phương thét toáng lên.

"Hả???" Cô bé sững sờ, ôi ai cứu Murial bé nhỏ với.

"Mà cũng không đúng, không phải tỏ tình."

"Bồ đừng quanh co, nói thẳng ra đi, tớ còn chịu được." 

Gwyn chần chừ, bảo là nói nhưng mà nói làm sao.
"Thì, thì tớ với Flynn cũng có xích mích một chút."

"Sao lại xích mích?" Murial dí sát mặt vào cậu bạn, nhìn trông vô cùng nghiêm túc.

"À, thì, ừm vì hai bọn tớ có xảy ra vài vấn đề..." Cậu đảo mắt, không dám nhìn thẳng vào mái tóc hồng đang bất động để hóng chuyện.

"Ừ vậy nó là chuyện gì? Điểm số? Pháp thuật? Hay chuyện gì mà tớ không thể biết?" Con bé khoanh tay đứng trước Gwyn, nhăn hết mặt mày.

"Không, là tớ đã h-hôn..."

"Mẹ ơi cậu và Flynn hôn nhau???" Murial ré lên, sau đó liền bụm miệng, mắt trợn trừng như vừa nghe thứ gì khủng khiếp lắm.

Gwyn nuốt nước bọt, dè dặt gật đầu.

"Sao bồ không nói với tớ sớm hơn? Vậy là bồ đã hôn Flynn, và cậu ta thì không muốn điều đó?" Con bé lớn giọng, mặt đã đỏ gay vì hoảng hốt.

"Đâu phải chuyện dễ nói..." Cậu lí nhí, thầm cảm tạ vì Murial vẫn luôn là đứa nhỏ hấp tấp, chẳng chịu nghe hết câu đã phán đoán, nhưng nói thật ra thì cũng khá đúng.

"Gwyn này, bồ thích thằng bé đó à?" Cô bé hạ giọng, ngồi xuống ghế.

Cậu im lặng, ngước nhìn bạn mình, sau đó cũng chẳng nói gì nữa.

"Nếu bồ thích Flynn thì tớ sẽ tôn trọng điều đó, dù nó không có nghĩa là tớ vừa mắt với Flynn, nhưng nếu bồ không thích mà vẫn hôn thì bồ đã sai rồi."

Murial nghiêm mặt, những lúc như này trông cũng ra dáng lắm.

"Bồ nhớ đêm chúng ta thấy Flynn ở nhà thầy Vince chứ? Tớ không muốn xen vào chuyện của bồ, nhưng đứng trên là một người bạn, nếu chưa có gì quá đáng xảy ra, bồ nên xem xét lại. Vì Flynn không đơn giản như chúng ta nghĩ, trước giờ gia tộc nhà Josth vẫn luôn là ẩn số trong giới Pháp thuật."

Gwyn nghe không thoát một chữ.

"Nhưng nếu bồ hôn thằng bé đó vì bất cứ lý do gì ngoài thích, thì bồ thật tệ." Con bé tuyên bố dõng dạc, chỉ điểm đích danh.

Murial thở dài, nó biết cậu bạn của mình vẫn thường dễ mủi lòng, và dưới con mắt tinh tường, nó nghĩ mọi chuyện chẳng dừng lại ở hôn.

Để Gwyn ngồi một mình, con bé rời khỏi sau khi đặt lên vai cậu vài cái vỗ nhẹ.

Cậu ước được nhìn thấy Flynn lúc này, đã năm ngày sau khi chuyện đó xảy ra, hai đứa đều chưa từng gặp nhau.

Khẽ khàng mò lên tầng trên, cậu đứng trước cửa phòng Flynn, yên lặng nghe động tĩnh.

Gwyn nín thở, nhưng chẳng nghe được gì ngoài tiếng tim đập của chính mình.

Chậc, chắc cậu ấy ra ngoài rồi.

Vừa quay người bước đi liền sựng lại.

Đây rồi.

Người mình tìm kiếm đang ở đây.

Đơ ra làm gì không biết, vô dụng quá mà.

Gwyn túm chặt lấy vạt áo, nhìn đăm đăm về phía trước.

Mà ở đó, Flynn cũng đang yên lặng nhìn cậu.

Năm ngày, mà tưởng như cả thế kỷ.

"Chào nhé." Gwyn mỉm cười, cúi người nhẹ nhàng nói.

Đối phương kinh ngạc, trân trân nhìn cậu, đến một lời cũng không thốt ra nổi.

"Tôi đi trước đây." Cậu nói rõ từng chữ, là câu chào hỏi rất tiêu chuẩn.

"N-này..."  Flynn với gọi, thành công níu chân con người đang trực bước xuống cầu thang "Xuống canteen nhé, có vài chuyện."

Bây giờ hai đứa đang ngồi đang diện nhau, trước mặt là tách cacao nóng hổi còn đang bốc khói.

Hệt như hai người quen biết lâu ngày mới gặp lại.
Flynn nhấp một ít cacao, thầm đánh giá hôm nay canteen pha có chút đắng.

"Về chuyện hôm ấy, tôi đã nghĩ kĩ rồi." Cậu dừng vài giây, sau đó lại tiếp "Thật tình tôi không muốn làm cậu phải thất vọng, nhưng mà..." Giọng nói đã mang chút run rẩy, cậu thở ra mấy hồi mới có thể tiếp tục "Trước hết, tôi xin lỗi."

Gwyn ngẩng mặt lên, khói từ cốc nước bên dưới làm cho hốc nóng bừng, còn vương chút đỏ.

"Tiếp nữa, tôi cũng muốn thẳng thắn với cậu." Flynn hắng giọng, như lấy hết can đảm để thốt lên "Tôi thích cậu." Cậu bé thở dốc, nhưng gương mặt lại chẳng mảy may, nhìn ngây ngốc vào người đối diện.
Gwyn tưởng bản thân nghe nhầm, tai ù đi, môi mấp máy nhưng không nói thành lời, làn khói lởn vởn trước mặt làm mặt cậu nóng lên như có đống lửa bên cạnh.

Mái tóc nâu như bất động, rồi lại cúi gằm xuống, cậu thậm chí chưa kịp phản ứng, hai giọt nước mắt đã rơi vào tách cacao bên dưới.

Thật sự quá bi thương rồi.

Gwyn cúi gằm mặt xuống, bàn tay bám chặt lấy thành bàn, chớp mắt lịa lịa nhằm lấy lại trạng thái ban đầu.

Không gian lặng yên một lát, rồi cũng có tiếng nói "Ừ."

Flynn tròn mắt, cố gắng quan sát gương mặt của đối phương, đến tay cũng mò sang bên kia nằm lấy tay cậu.

"Gwyn này, tôi thực xin lỗi."

Ngẩng mặt lên nhìn đôi mắt xanh lam dịu dàng, Gwyn nhổm dậy, cầm chặt lấy tay đối phương, tay còn lại kéo nhẹ cằm cậu, nghiêng mặt hôn lên.

Vẫn là một nụ hôn rất chuẩn mực.

Cậu cảm nhận được Flynn khẽ siết chặt tay mình, liền tiến gần thêm một chút. Mà Flynn cũng lấy tay kéo cổ áo đối phương, tham lam hít lấy hương tràm trà man mát như chất gây nghiện.

Gwyn buông ra, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt người đối diện, mặt mày đã đỏ bừng lên.

Thật ấm ức.

Để tôi tủi thân lâu như vậy.

Thằng bé lấy tay gạt nước mắt, nhưng cơ thể đã run lên bần bật.

Flynn mỉm cười, đôi mắt ánh lên vài tia u ám
"Nhưng mà... tôi muốn chúng ta chỉ dừng lại ở việc tôi thích cậu."

Cậu nhìn sâu vào người kia, tàn nhẫn vạch ra bản đồ cho một mối quan hệ không có kết quả.

"Tôi không yêu cầu gì hết, chỉ mong cậu sẽ đối với tôi như một người quen biết, đương nhiên, tôi cũng sẽ như vậy."

Gwyn lặng người, bàn tay đặt dưới bàn đã siết lấy vạt áo tới nhói đau, cậu cắn chặt lấy lưỡi, cố gắng ngăn bản thân không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Flynn nhẹ nhàng đứng dậy, cúi đầu thật sâu chào đối phương.

Đúng là hệt như người quen.

Lúc này chẳng còn có thể chống cự, Gwyn lấy tay ôm lấy mặt, nức nở trong căn phòng nhỏ.

Vài ngày sau, tại bàn làm việc của Hiệu trưởng có một đơn xin nghỉ học, kéo dài một năm.

Từ đó, không ai còn thấy cô bé tóc hồng suốt ngày ríu rít bên cậu trai có nụ cười thoải mái vui vẻ.

Từ đó, cũng chẳng ai thấy cái tên Flynn Josth trong bảng xếp hạng những người có thành tích tốt nhất của trường.
.
.
.
.
.
End chap 12


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net