Chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

.

Năm nay lạnh hơn hẳn năm ngoái, Flynn kéo khóa áo khoác ngoài lên kín cổ, ôm mấy quyển sách dày cộp vừa mượn từ thư viện phía Tây rảo bước về kí túc.

Trời lạnh tới mức mấy cây hoa tử đằng cũng không thể nở, cậu thầm than thở vì tòa phía Tây cách kí túc tới gần cây số, đi mãi chẳng tới.

Ngước mặt lên nhìn trời, để lộ ra đôi mắt màu ngọc lam trong vắt, cậu trai đi chậm hơn hẳn vì đã thấm mệt.

Mấy quyển sách văng ra cả mét khi Flynn vấp vào bậc thềm trước mặt và ngã cái rầm.

Đau cực, thề.

Cậu tối tăm mặt mũi, phải mất gần phút mới gượng dậy nổi, nhưng cũng chẳng đứng được, phải bò vào ngồi một góc, cố gắng ôm lấy đầu gối đã đỏ tấy lên.

Rõ xui.

Mái tóc trắng đã rối tung, còn vương vài hạt bụi đá.

Flynn nhổm người ôm lấy mấy quyển sách đã có chỗ xước bìa, giữ khư khư như sợ mất.

Ngồi hơn năm phút, cậu bé mới từ tốn đứng lên, bám vào tường chậm rãi đi về phòng.

Gwyn yên lặng đứng nhìn từ đằng sau cửa gỗ, đôi chân mày nhíu chặt.

Chỉ vấp bậc thềm cao ngang mắt cá chân mà lại chật vật đến thế, vị thiếu gia này quả thật được bảo dưỡng rất tốt, cơ thể vốn không chịu nổi đau đớn.

Nhưng lại rất giỏi gieo nỗi đau cho người khác.

Cậu mở cửa, cúi người nhặt chiếc vòng tay bằng bạc vừa mới bị đánh rơi, nắm chặt lấy bên trong túi áo.

Con bé Murial thét toáng khi nhìn thấy cậu bạn thân xuất hiện trước cửa phòng mình với nụ cười tươi rói "Này, sao, sao lại...?"

"Định là ngày mai nhưng tớ lại đặt nhầm chuyến nên đi luôn hôm nay, sao nào, không vui hả?" Gwyn dúi vào tay đối phương mấy túi bánh kẹo đem từ nhà.

"Bồ làm tớ bất ngờ quá, tớ... tớ, chết rồi lâu ngày không gặp, tớ không nhận ra bồ luôn đấy." Cô bé nói vội, mặt dí sát vào cậu, cười không dừng được.

"Phải không, tớ cũng thấy mình thay đổi nhiều." Cậu nghiêng mặt mỉm cười, giọng nói phát ra nhẹ nhàng dễ nghe.

Murial kéo cậu chạy xuống canteen, buôn đủ thứ chuyện, đến khi hai đứa tạm biệt trời đã sẩm tối.

Gwyn dạo quanh sân trường, trùm kín bởi lớp áo khoác bông đã hơi ướt vì tuyết rơi đọng lại.

Tiếng nước rơi lên nền đất tạo thành bản dân ca của thiên nhiên như rót vào tai người nghe, cậu bước chậm rãi, đắm mình vào cái lạnh cắt da cắt thịt.

Vì ít nhất khi cơ thể đóng băng, tôi sẽ không đủ sức lực để nghĩ thêm gì khác.

Bước chân đang đều đặn bỗng dừng lại bởi tiếng gọi quen thuộc.

"Gwyn?"

Đối phương đứng sau cậu, bóng đổ kéo dài lên sân.

Flynn bước thêm vào bước, người phía trước liền quay lại, nở nụ cười nhẹ nhàng, lịch sự cúi người chào.

Là phép lễ nghi cơ bản.

"Cậu... trở lại khi nào?" Flynn ngập ngừng, chú ý quan sát đối phương.

"Từ đêm hôm qua, tôi cũng vừa mới dọn dẹp phòng xong, chưa kịp tìm gặp mọi người."

"Ừm."

Hai người im lặng nhìn nhau, không ai tiếp tục câu chuyện.

Đến cùng, Gwyn thở dài, lấy tay che lấy mắt, môi mím chặt, lặng lẽ cúi đầu.

Cơ thể run lên, vài giọt nước mắt nóng hổi cũng hóa thành hơi sương trong cơn mưa tuyết.

Flynn yên lặng nhìn đối phương quay đi, đôi mắt xanh ngọc lam ngập nước.

Cậu cắn răng, một hồi lại tiếp tục cầm đèn pin rọi xuống đất.

Tải sao lại không thấy nhỉ?

Chiếc vòng tay màu bạc cậu đã đeo từ năm 10 tuổi.

Mất là không được đâu.

"Này."

Tiếng gọi nhẹ nhàng phát ra từ phía sau.

Flynn biết đó là tiếng của ai, cậu quay người, thấy đối phương đưa ra chiếc vòng bạc nhỏ.

"Tôi vô tình nhặt được, trả cho cậu."

Gwyn xòe tay, một nửa giấu trong tay áo, một nửa thò ra ngoài, đặt chiếc vòng lên trên.

Flynn mỉm cười, cậu cầm lấy đồ vật bị đánh rơi, ngón tay sượt nhẹ qua cảm giác ấm áp.

Đây là cái chạm đầu tiên của hai người trong suốt một năm qua.

"Cảm ơn nhé."

Gwyn gật đầu, rồi đứng ngây ra.

"Đi ăn chút gì không, tôi mời." Flynn nghiêng đầu, mở lời.

Nhận được sự đồng ý của đối phương, cậu liền nắm lấy tay áo người kia, kéo đi.

Gwyn mê man nhìn người trước mặt, mái tóc trắng có phần hơi dài, cơ thể cao gầy, đúng là đã có hơi thở của người trưởng thành.

Cả hai gọi phần đồ nướng cay Tứ Xuyên, canteen rất nổi tiếng về món này.

Qua màn khói, Flynn chợt rùng mình nhớ lại, hình như, một năm trước, lần cuối hai người gặp nhau cũng là tại canteen này.

Bây giờ cũng là ở đây.

Cậu quan sát đối phương, nhận ra Gwyn gầy đi, còn lại không thay đổi nhiều, chỉ có làn da vốn trắng giờ lại thêm phần nhợt nhạt.

"Cậu vẫn sống tốt chứ?" Phá vỡ sự im lặng khó chịu, Flynn gợi chuyện.

"Vẫn ổn, cũng không có gì nhiều, tôi luôn biết cách chăm sóc mình." Gwyn mỉm cười, tay vân vê một xiên thịt nướng, đôi mắt hơi trùng xuống.

"Bây giờ quay lại, cậu sẽ theo học cùng chúng tôi hay sẽ tiếp tục từ năm trước?"

"Tôi sẽ tiếp tục học từ thời điểm nghỉ, có lẽ sẽ không được cùng lớp với mọi người."

Flynn im lặng, có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

"Cậu thì sao?" Gwyn hắng giọng, cũng không để không khí trở nên khó xử.

"À, tôi cũng vậy, không có gì thay đổi." Thấy đối phương bật cười, cậu có chút khó hiểu, liền chau mày "Có vấn đề gì sao?"

"Không có gì, chỉ là tôi nhớ lại một chút chuyện." Gwyn vuốt ngực, một tay ôm lấy gương mặt đỏ bừng lên vì nhịn cười.

Flynn không đáp, cậu giữ nguyên thái độ khó hiểu, rồi ngỡ ngàng khi nhìn Gwyn từ từ im lặng, cúi gằm mặt xuống.

Không gian ấm áp bao trùm lên bờ vai gầy gò. Gwyn thấy mặt mình bỏng rát, bàn tay không tự chủ gập thành nắm đấm đặt dưới gầm bàn.

Cậu cảm giác thật khó thở, cổ họng nghẹn ứ, muốn lên tiếng giải thích nhưng không dám, sợ chút âm thanh cũng chẳng phát ra nổi.

Thật tệ.

Vẫn tại căn phòng nhỏ trong canteen, tôi lại bất lực trước cậu.

.

.

.

.

.

End chap 13


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net