CHƯƠNG 4 - Lời hứa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nagi..."

"Ừm...Tôi đây"

Thấy bóng dáng quen thuộc mà cậu tìm nãy giờ, mắt cậu bắt đầu ngấn lệ rồi cứ thế chảy không ngừng.

"hức...hức...Tôi..tô-"

Cảm giác bất lực vì một tình yêu chưa trọn vẹn hòa cùng cái cảm giác vui sướng như vừa tìm thấy một chỗ dựa mới, chẳng biết cảm giác nào chiếm chỗ nhiều hơn nhưng cậu biết rằng hiện giờ cậu đang rất đau đớn.

Nỗi đau như cứa vào từng miếng da, sâu hơn, sâu hơn nữa...

Cứa luôn cả vào trái tim vốn đã rỉ máu...

Cảm giác trống rỗng nhất chính là lúc này. Cậu không biết bản thân nên làm như thế nào với hoàn cảnh này đây...

Cậu phải nói gì thì Nagi mới tin cậu, rằng cậu không làm gì sai cả...

Hay chính tình yêu đồng giới là sai rồi...

"Ừm...tôi không phải một người giỏi an ủi người khác nhưng nếu cậu đang buồn thì cứ ôm tôi này.

Tôi nghe nói cái ôm rất ấm áp đối với những người đang buồn..."

Nagi chủ động tiến đến ôm cậu vào lòng, cậu cũng chẳng thèm đẩy ra mà nhân cơ hội tận hưởng cái hơi ấm, cái hương thơm ấy thêm một chút nữa.

Phải làm sao đây...cậu lại đang phụ thuộc vào người khác rồi...Liệu...?

"Nagi...cậu..." - có chút bất ngờ trước cái ôm nhưng cậu cũng lo lắng nhìn lên gương mặt của Nagi

Trên tay cậu vẫn là chiếc điện thoại đang hiển thị bài đăng với những lời chửi rủa thậm tệ.

'Chắc Nagi cũng sẽ kinh tởm mày thôi, đến mày còn đang thấy tởm với bản thân mình cơ mà'

"Isagi..."

Cậu sợ hãi, chẳng dám nhìn thẳng vào mặt Nagi nữa. Cậu sợ cậu sẽ phải nhìn khuôn mặt căm ghét của chính người duy nhất bây giờ cậu tin tưởng.

Càng lớn người ta càng ngại việc biện mình cho cái sai của mình. Cậu cũng bất lực rồi, bởi cậu biết, dù cậu có giải thích như thế nào đi chăng nữa thì nhận về cũng là sự lạnh lùng của đối phương mà thôi.

"Isagi, tớ đã nghe chuyện ở trường rồi, cậu không giải thích gì sao?"

"..." - mặc dù không nhìn nhưng cậu vẫn cảm nhận được trong lời nói của Nagi là một chút hoài nghi pha lẫn một chút gì đó? Gì đó ở đây, đến cậu cũng không biết đấy là cảm xúc gì nữa. Hình như là thất vọng hoặc tức giận. Nhưng tại sao lại thất vọng và tức giận? Vì lí do gì chứ?

"Cậu nghĩ mình là người sai sao, isagi?"

"Có lẽ là vậy..."

"Tại sao cậu lại sai" - Nagi tức giận thật rồi

"Vì tôi yêu con trai..." - cơ thể cậu bắt đầu run lên vì cảm nhận được sự tận giận của Nagi

"Isagi, tại sao cậu lại nghĩ cậu yêu con trai là sai?"

"Tôi...Tôi cũng chẳng biết nữa."

Bấy giờ cậu mới nhận ra cậu chẳng có lí do để đổ tội cho bản thân

"Cậu đâu có sai. Người sai là bọn bắt nặt cậu kia kìa. Nếu tôi mà gặp chúng tôi sẽ cho chúng biết tay."

Cậu bắt đầu ngờ ngợ ra rồi bật khóc. Tại sao lại khóc vậy?

Thực ra bị hiểu lầm chẳng buồn bã một chút nào cả, chỉ đến khi có người giúp ta giải thích mới tủi thân tới muốn khóc. Bởi vì xem xem, hóa ra cũng có người biết rằng cậu không hề sai, hóa ra cũng có người đứng về phía cậu.

"Hở! Sao cậu lại khóc vậy? Tôi xin lỗi vì đã giận dữ với cậu" - Nagi nguôi cơn giận rồi cũng hoảng loạn khi thấy Isagi khóc.

Sao dạo này cậu mau nước mắt vậy?

"Tôi không sao. Cảm ơn cậu vì đã tin tưởng tôi"

"Cảm ơn gì chứ. Chúng ta là bạn bè mà."

Hai chữ 'bạn bè' nghe dịu dàng quá.

Vừa nói, Nagi vừa lau đi đôi mắt thấm đẫm lệ của cậu. Lại là hơi ấm ấy, cậu khao khát nó đến chết mất thôi.

Cậu lại tìm thấy một chỗ trú mới cho trái tim rồi. Cậu không cần hơi ấm giả tạo kia nữa. Bởi cậu tin rằng lời nói này là thật, hơi ấm này cũng là thật.

Chẳng cần làm cho cậu những điều lớn lao, chỉ cần dành cho cậu những điều nhỏ nhặt nhất, trái tim cậu đã rung động mất rồi...

Trái tim này dễ dàng quá, đến nỗi cậu cũng nghĩ nó thật tồi.

"Ừm" - nở một nụ cười thật tươi, như để bày tỏ khát khao của mình với người đối diện

Cậu đang rất hạnh phúc. Hạnh phúc vì cậu cảm nhận thấy ngọn lửa trong trái tim cậu lại bắt đầu bùng cháy rồi.

Mải mê trong cảm xúc của mình, cậu đâu để ý người kia đã đỏ mặt từ lúc nào.

Phải chăng người kia cũng bị nụ cười của cậu làm mê mẩn rồi.

Giữa màn đêm đen kịt, nụ cười của cậu như vì tinh tú lấp lánh. Nó còn tỏa sáng hơn những vì sao trên bầu trời nữa. Nếu so sánh, nụ cười cậu giống như vì sao...giữa biển. Sáng lấp lánh giữa làn nước yên ắng, không ồ ập cùng những cơn sóng vỗ...Nhưng cũng thật cô đơn...

Nụ cười xinh đẹp như thế, thử hỏi xem có ai không đắm chìm vào nó chứ?

----------

Kết thúc cuộc trò chuyện, cậu về nhà. Tâm trạng cậu đã tốt hơn rất nhiều.

Vui sướng hơn cả, cậu và Nagi có một lời hứa.

"Từ ngày hôm nay, hôm nào tớ cũng sẽ đến công viên này nói chuyện với cậu"

Vậy là cậu hết cô đơn rồi. Cậu tin chắc rằng là như vậy.

---------

Mặc dù ở trên trường chúng nó vẫn nguyền rủa, căm ghét cậu nhưng chỉ khi về đến nhà tâm trạng cậu sẽ vui lên. Cậu mặc kệ cho chúng đánh đập cậu, chỉ là mong chúng đừng để lại vết thương ở những chỗ dễ nhìn thấy, không thì Nagi sẽ buồn...

(Isagi học khác lớp, khác dãy với Nagi)

---------

Tan học, cậu ngay lập tức chạy ra công viên để tìm bóng hình quen thuộc kia.

Mặt trời đã đứng bóng, lập lòe cái tia nắng vàng gắt gỏng xuyên thẳng qua những tán lá xanh mơn, nơi cái ghế đã nhem nhuốc cát bụi, cậu và anh lại ngồi tiếp chuyện.

....

Cứ như thế, chiều nào tan học cậu cũng ra đây. Đã gần một tháng rồi, mùa thu đã sắp đi được 1/2 chặng đường, cậu cũng đã quen với hơi ấm của Nagi - Cái cậu trai tóc trắng mà hôm nào cũng nằm ra đùi Isagi nghe cậu kể chuyện rồi ngủ thiếp đi.

Lời hứa kia đã duy trì được một tháng rồi. Đây là lời hứa duy nhất từ trước đến giờ trụ lâu được như vậy.

Cậu không biết tại sao, bất kì lời hứa nào được thốt ra đều nhanh chóng bay vào hư vô. Nhất là trong chuyện tình cảm...

Rốt cuộc lời hứa này sẽ đi về đâu?

----------

Ngày hôm ấy cũng như bao ngày khác, cậu ra công viên chờ.

Lạ quá, hôm nay cậu không còn thấy ánh nắng le lói sau những tán cây nữa rồi, thay vào đó là hơi gió lành lạnh xuyên qua lớp áo cậu khiến cậu rùng mình.

Đứng đợi đến đêm, cậu vẫn không thấy bóng dáng người thương.

Cái giá rét của cuối thu ngấm sâu vào xương tủy cậu khiến cậu phải ngậm ngùi ra về.

---------

Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày....

Đã một tuần cậu không thấy Nagi. Và cậu đâu có dám đi sang lớp Nagi để hỏi thăm, một ngày của cậu chỉ quay quẩn từ nhà đến trường, từ trường về nhà...và đến công viên, có đến trường thì cũng quanh quẩn đi đưa tài liệu hộ thầy cô thôi.

'Chắc cậu ấy có việc bận thôi' - cố gắng an ủi mình

'nó bỏ rơi mày rồi. mày đâu xứng đáng có được tình yêu'

'a hóa ra là vậy'

Lời hứa ấy cũng như bao lời hứa khác, đi vào dĩ vãng rồi...

Cậu biết mà, cậu biết đằng nào chả như thế.

Nhưng sao giờ vẫn đau lòng thế...Cậu đã mất đi chỗ dựa cuối cùng rồi

"Ổn thôi, không sao cả. Không phải mấy năm qua mình vẫn sống một mình không cần dựa dẫm vào ai à?"

Ai thổi lòng ta một chút nắng hạ,

Để tình này vương mãi đến tận thu...


1398 từ

đã chỉnh sửa

_______________VOTE ĐI NÀO CÁC CẬU ƠI________________

chap này diễn biến hình như nhanh quá hay sao ýಠ_ಠ

Các nam chính của chúng ta sắp xuất hiện rồi. chuẩn bị chào đón đi nào٩(^‿^)۶

Vote và comment nhiệt tình lên nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net