17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày sinh nhật Đứa con của Thần cuối cùng cũng tới, quan khách lũ lượt kéo đến nhộn nhịp. Thực ra, trước đó tầm vài ngày đã có quý tộc từ phương xa đến, dừng chân tại các khách sạn cao cấp chờ ngày dạ hội bắt đầu. 

Buổi tối hôm ấy, thay vì 1 giấc ngủ sớm cho buổi sáng trong lành hôm sau - trước cổng dinh thự dừng chân rất nhiều cỗ xe ngựa lộng lẫy cầu kỳ với chủ nhân là những tiểu thư quyền quý hoặc quý ông lịch lãm.  

"Chúc mừng sinh nhật."

"Hôm nay trông người thật tuyệt vời!"

Hễ lời chúc nào đến tai, Chigiri đều nhẹ nhàng cúi đầu cảm ơn , vẽ trên môi nụ cười tươi tắn. Cậu khoác lên bộ trang phục có tông xanh trời rất mát mắt, hoạ tiết trang trí được thêu chỉ trắng tinh xảo, đôi bốt tệp màu tôn lên đôi chân thon dài - khiến nhan sắc vốn dĩ đẹp phi giới tính nay được tôn thêm 1 bậc, làm thần hồn cả nam lẫn nữ phải điên đảo. Đối lập với Chigiri ở khoản màu sắc, Kaiser chỉ mặc bộ vest đen thêu chỉ vàng, cà vạt của gã còn ghim 1 khuy đính viên ngọc tròn màu đỏ hồng - màu mắt và tóc của Chigiri. 

Hiori cùng Karasu - kẻ đã trở lại nhiệm vụ và vị trí trước đây - bận rộn chạy tới chạy lui quán xuyến sảnh tiệc, Otoya muốn giúp nên cũng mặc lên trang phục hầu nam. Nhưng cậu có chút không quen những ánh nhìn xa lạ không ngừng lướt qua, đậu lên vẻ ngoài điểm trai nổi bật của cả 3 và dừng lại ngắm nghía như thể họ là động vật trong sở thú. 


Lúc này, nhạc công bắt đầu chuyển sang bài hát nhẹ nhàng và lãng mạn hơn.

Bỏ qua bầu không khí cực kỳ gượng gạo của Nagi và Reo, họ khiêu vũ rất trơn tru. Dù vẫn bối rối nhưng Nagi ngỏ lời mời thì Reo cũng đành thuận theo.

"Nếu là những bữa tiệc mọi khi, Reo sẽ chỉ vẽ ra vẻ mặt chuẩn mực. Nhưng giờ lại tươi tỉnh quá."

"...À à, thì bởi, tôi cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng." - Reo mỉm cười hạnh phúc, 2 mắt lấp lánh rạng ngời.  - "Dù Rin với Ego đã giải thích về 'Lễ thẩm định', nhưng vẫn là ngày vui của Chigiri mà!"

Hắn trao cho cậu ánh mắt dịu dàng, thì thào gần tai cậu: "Mong sao Reo cứ rạng rỡ như vậy."

"..." Trong 1 khắc, Reo chỉ muốn ánh mắt ấy kéo dài mãi mãi, đến vĩnh hằng.


"Hai cái người này chẳng thành thật gì hết." - Rin cũng cải trang bằng bộ đồ hầu nam, chán nản đứng dựa lưng vào tường, lầm bầm. - "... Trời ạ, mình cũng muốn gả cho người tốt chút."

"À, vậy mà hồi nhỏ luôn miệng nói ngoài anh ra thì em sẽ không gả cho ai nhỉ?" - Sae đứng bên cạnh cười khẽ, ghẹo cậu 1 câu.

"... Không, tôi đổi ý rồi. Tôi không gả nữa mà là cưới. Còn anh thì... anh gả." - Rin thờ ơ liếc nhìn rồi đùa lại.

Nào ngờ Sae gật đầu cái rụp, không chút do dự. "Được thôi, anh gả cho em."

Trong khi Rin mở to mắt kinh ngạc nhìn anh trân trân thì Ego đứng cách đó không xa lắm lạnh lùng cảnh cáo: "Hờ, ăn nói nực cười quá đấy. 2 đứa vốn dĩ sống chung 1 nhà, gả với cưới cái gì?" 

Ego cũng chẳng thành thật gì hết, rõ ràng rất lo cho 4 nhóc mình chăm lo suốt cả quãng thời gian như vậy mà. Thật lòng, sau việc của Anri, Ego vô cùng tuyệt vọng và căm ghét cả thế giới này, không ngừng tự hỏi: Ta còn phải tồn tại trên cõi đời đến bao giờ? - Nhưng Ego chẳng thể tự sát, làm sao chết được trong khi những đứa trẻ đời tiếp theo trong vòng nguy hiểm? 

Noa cũng rất đau đớn và căm giận khi mất đi cô bạn, cậu bạn kia thì mất tích nốt - dù Noa cố gắng tìm kiếm, Ego luôn nhanh hơn 1 bước thoát khói tai mắt của mọi người. Tôi phải tìm kiếm em đến bao giờ?

Bỗng dưng, nghe xong cuộc đối thoại của anh em Itoshi, Noa hắng giọng rồi điều chỉnh cơ mặt sao cho thật nghiêm túc. Đoạn nghiêng đầu nhìn người đang nhấp nháp ly nước trái cây: "Cậu có muốn tôi..."

"Không. Câm miệng."

Chẳng như mong đợi. Ego cắt ngang lời ai đó ngay lập tức, thậm chí còn không có lấy chút từ bi mà lắng nghe cho hết câu. Thở dài ngao ngán, Noa nghi ngờ trái tim có phải đã phản chủ sai người rồi không?


Rảnh rang lẩn ra sau vườn đi dạo - cái oi nồng ban trưa đã dịu lại, gió đêm mát rượi. Bachira chợt thấy dưới chân có thứ gì phát sáng... bọ à? Chúng có tới vài con, có thể bay và phát sáng. Chắc con vật này ban ngày ở trong tổ, đến tối mới bò ra ngoài. 

Còn ngơ ngẩn nhìn theo những đôi cánh nhỏ dập dờn đốm sáng thì Bachira nghe tiếng gọi mình. Là Isagi.

"Isagi, tớ tìm thấy con bọ này lạ lắm nhé."

"Bọ?"

Giờ chúng bay đến nhiều hơn lúc nãy nữa.

"A, đom đóm đấy Bachira. Đẹp quá!"

"Đom đóm ư?"

"Đúng rồi, chúng chỉ sống quanh những vùng nước sạch thôi. Ừm ừm, khu đất này quả là trong lành hơn trung tâm thành phố bụi bặm nhiều."

"Ôi, cậu nhìn lên trời đi!" 

"Nhiều sao quá... Kìa! Bachira, cẩn thận đấy!"

Mải nhìn lên, Bachira bị vấp chân, cả người bổ nhào. Isagi kịp đỡ lấy nhưng lại mất thăng bằng, kéo theo cả 2 cùng ngã. 

"Đau không?"

"Ư... có Isagi đỡ kịp mà. Xin lỗi... à, cảm ơn."

"May quá, cậu không bị thương."

Cả 2 nằm dài trên bãi cỏ ngắm sao. Đom đóm cũng bay gần sát họ, sáng lập loè.

"Thích thật, cả bầu trời và mặt đất đều lấp lảnh. Đom đóm sáng, sao cũng sáng - nhưng ngôi sao đẹp nhất đang nằm bên cạnh ngay đây."

"... Isagi lại trêu tớ rồi."

"Ha ha, thì đúng thế mà."

"... Vậy những lời đó, đừng nói với ai khác nữa nhé? Kể cả sau này."

"Đương nhiên. Tớ chỉ cần cậu thôi, cần hơn mọi thứ."

Trên nền trời, 1 vệt lấp lánh vụt qua.

"Isagi! Isagi! Sao băng kìa!"

"Đúng thật, nói gì bây giờ... Á, bay mất rồi..." - Nó tặc lưỡi, rồi chợt đẩy cao giọng. - "Thôi thì, tớ không ước với sao băng mà với cậu được không?"

"..."

Dưới màn đêm kỳ ảo rải sao lấp lánh, họ im lặng nhìn nhau.


Ai nấy đều vui vẻ như 1 ngày bình thường. Giống như 1 buổi dạ hội bình thường... dẫu, chỉ trong giây phút ngắn ngủi.

Bởi lẽ, đến cả vầng dương luôn rực rỡ trên nền trời cũng sẽ nghỉ ngơi khi đêm xuống mà.

Thế nên, mở màn càng hạnh phúc bao nhiêu thì thứ chờ đợi họ sẽ là cái kết tàn khốc bấy nhiêu...

---

Bóng tối xâm chiếm không gian, khắp nơi rộ lên tiếng hốt hoảng rồi chìm nghỉm vào đêm đen. Có tiếng hét của Bachira và Rin vang vọng...

C-Chuyện quái gì đang xảy ra?!

Đến khi định thần lại thì đèn đã được bật sáng, Các vị quan khách nằm ngã ra sàn, hơi thở đều đều như đang ngủ. Duy chỉ 1 nhóm người ai-cũng-biết-là-ai còn tỉnh táo.

"... Tie, Nat." - Ego trừng mắt nhìn về phía 2 vị Thần đáng kính đang có mặt tại trung tâm căn phòng. Tie vác Bachira lên vai, còn Rin dựa vào người Nat - cả 3 đều bất tỉnh.

"Ta chỉ định đem tế phẩm đi thôi. Nhưng phòng hờ thất bại thì vẫn nên đem cả vật chứa dự phòng là Itoshi Rin nhỉ!" - Tie mỉm cười vẫy vẫy tay phải. - "Vậy, chào nhé~ Hẹn mai gặp lại, Chigiri Hyoma."


Bóng tối lại xuất hiện bất ngờ như ban nãy, chỉ còn tiếng cười ha hả của kẻ nắm thế chủ động.

---

Mộng đã tan, tiệc đã tàn.

Ngày mới lại sang - đến lúc đối mặt với hiện thực rồi.

Từ nhà thờ, tiếng chuông ngân vang hoà cùng pháo hoa rộn ràng. Khoác lên bộ lễ phục, gương mặt được trang điểm lộng lẫy thoáng ưu tư.

"Tôi run quá, Kaiser..."

Hoàng đế dịu dàng ôm lấy Chigiri, hạ giọng nhẹ bẫng nhưng đầy quyết tâm. "Em sẽ ổn thôi. Cả 2 người đó cũng vậy. Chúng tôi sẵn sàng cả rồi."


Sau những lời cầu xin ơn chúa, lời chúc tốt lành từ đức cha - Chigiri bị dẫn đi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net