phần 1: Không phải nghi thức nào cũng xàm que

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ê ,chó, mày đọc truyện này chưa?
Con bạn thân của tôi nhẩy cồ cồ trước bàn của tôi, cầm điện thoại dí vào mặt tôi . Hê , tưởng gì, ra là Boku no Pico... í lộn Boku no Hero Academy.
- Bố mày đọc từ đời ông nội mày rồi , sao, chuyện gì?
Con bạn tôi nở nụ cười nguy hiểm
- Biết thì tốt, tan học qua nhà bố mày
Hờ, con nhỏ trẻ trâu này , định giở trò gì không biết. Nhưng được thôi, thích thì bố chiều

Cuối cùng, sau 3 tiếng đồng hồ mài quần trên ghế nhà trường, tiếng trống thần tiên đã giải thoát cả lũ khỏi xiềng xích của thầy cô. Tôi vui sướng chạy ra khỏi lớp, đón ánh nắng ban trưa như đang muốn thiêu đốt thân thể này. Haizzz, chắc trời xanh ghen tị với vẻ đẹp của tôi quá đây mà. Vậy mới nói ở đời không nên đẹp quá. Thôi, đẹp xấu không quan trọng, quan trọng cứ đi qua nhà quễ bạn đã. Tiến lên!!!
- A! Chó! Mày đây rồi! Vào đây, vào đây nhanh!
Ơ hơ có chuyện gì mà con này hăng máu thế nhỉ
- Ê tao nói cái này mày đừng ngạc nhiên nhé, tao vừa học được nghi thức đưa người khác vào thế giới truyện tranh đấy.
- Có xạo loz quá không vậy mày- tôi hơi nghi nghi
- Thật mà, xạo đell gì, thôi cứ làm rồi biết- điz bạn kéo tôi về phía tầng hầm nhà nó

Con này nhà giàu vl, tầng hầm nhà người ta đựng đồ, nhà nó thì để nó làm mấy nghi thức xàm que, có thừa tiền tới vậy không?

- Rồi mày ngồi vô giữa vòng tròn này nha, tao sẽ cho mày trải nghiệm thế giới của các hero, còn mày xuyên vào ai đó là do số đen hay đỏ
- Xí xí, tao hỏi chút này, ý mày là Boku no Hero Academy? Sao mày lại tính đưa tao vô bộ đó?
- Biết sao được, đó là bộ truyện tranh đuy nhất tao từng đọc mà
Ôi bạn tôi. Thứ lỗi cho tôi vì đã quên mất rằng bạn là một đứa mê game
- Rồi bắt đầu nha, chó. - con bạn tôi trùm cái khăn trắng nhìn như cái khăn liệm lên người tôi.
Kế đến , nó nhảy nhảy hát hát xung quanh cái gì mà " thiên linh linh, địa linh linh" rồi " linh linh, lang lang" . Má nó, bất quá phải nói, nhìn nó giống khỉ diễn xiếc vl.
- Thêm chút nước thanh tẩy nào.
Gần như ngay lập tức , con bạn tôi đổ nguyên một xô nước gì đó lên tôi, tôi ngửi thấy mùi men và cồn
" Rượu ư?! "
Con bạn tôi ra ngoài, chốt cửa lại, rồi hun cái gì đó mùi như hồi và quế bên ngoài cửa phòng và đọc to vài câu thần chú lạ hoắc:
-Gods of space and time, gods of life and fate. this person hated the life you gave. Please take he in the pungent cinnamon scent of this space. Please take he away in the regret of the tears. Give he a happy life like unreal characters. I pleaded with you, supreme being.
(Thần của không gian và thời gian, thần của sự sống và số phận. người này chán ghét cuộc sống mà người đã cho. Hãy đưa anh ấy trong mùi hương quế cay nồng của không gian này. Hãy đưa anh ấy đi trong sự hối tiếc của những giọt nước mắt. Cho anh ấy một cuộc sống hạnh phúc như những nhân vật không có thật. Tôi cầu xin bạn, đấng tối cao)
Chuyện này đi quá xa rồi, đây không còn là một trò đùa như tôi nghĩ nữa. Tầm mắt của tôi dần mờ đi, nước mắt chảy dàn giụa bởi khói hun vào. Chân tay tôi nhũn dần ra, tôi cảm thấy như nó không còn thuộc về tôi nữa. Chết tiệt ý thức như không còn nữa, chết tiệt, con chó này, nhất định, nếu trở về được sẽ không tha cho nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net