#18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Hóa ra không phải lần high :>

P/S: Shigaraki và cái gai nhỏ dễ thương

Tôi lại vừa đi mua điện thoại mới các bạn ạ, lần thứ bar trong một tháng, chắc tôi chớtttttttt :'D

Mặt tôi dạo này hốc hác đúng kiểu lão Hạc thà ăn bầu đuồi ăn kứt (tác giả có vẻ chuộng? :v) còn hơn ăn đứt cậu vàng.

[Thà ăn bầu đuồi ăn kứt

Còn hơn ăn đứt cậu vàng

Triết lý sống 2020]

Ờ mà nhắc đến bar mới nhớ, lâu rồi, cỡ năm ngày rưỡi á, tôi chưa quay về cái ổ giòi đó.

Mai là bắt đầu đi thực tập luôn rồi nên tôi muốn đến đó trước khi phát sinh ra to chuyện.

Hiện giờ chỉ có mỗi tôi và Shouto ở nhà, chị Fuyumi có việc ở cơ quan, anh Natsuo... vẫn cà lơ phất phơ như thuở nào, chắc đang đi chọc gái rồi.

Vậy nên muốn bước ra khỏi nhà tôi phải tìm cách đánh lừa Shouto.

- E hèm, Shouto, tớ có việc bận, sáng mai mới về, cậu trông nhà ngoan nhé rồi về tớ sẽ thưởng cho cậu.

Tôi hắng giọng, vỗ đầu Shouto ra vẻ nghiêm túc.

Mặt cậu ta belike: "Bố mày nhờn với mày à?"

- Mấy lần cậu toàn la cà ở đâu đâu ấy, không được đi.

Shouto đang rửa bát nên hai tay có thể nói là khá bận rộn.

... ಥ‿ಥ Hê hê, đúng rồi đấy, sắp sửa có trò vuiiiiiiiiiii :>>>>>

Tôi nên cấu ti Shouto không? :v Tại bình thường con trai không ai cho con gái xem hết á, mà tôi thì muốn búng thử xem nó sẽ xảy ra loại phản ứng vật lý gì?

Hay là bóp thử cái ấy của Shouto? :v Để xem kích cỡ dài ngắn to bé thế nào :v

Các bạn còn nghĩ ra thêm được phương kế nào hay ho nữa không?

Chứ tôi là tôi chịu rồi á, tôi chỉ nghĩ được hai cái trò đó để thuyết phục Shouto thôi :v

Ơ khoan, hay nó là quấy rối nhỉ? :v

Tóm lại, tôi phải làm gì đó để cậu ấy đồng ý cho tôi bước chân ra khỏi nhà.

- Shouto ơi, Shouto à...

- Cậu không xin xỏ được gì đâu.

- Tớ yêu cậu lắm ý! Quý mến cậu nhất trên đời ý!

Bát đũa đang lạch cạch bỗng ngưng lại trong chốc lát. Shouto quay ra nhìn tôi, còn tôi đang bám ở một bên vai cũng nhìn cậu ấy.

- Shouto, cậu có yêu tớ hơm?

Tôi giương đôi mắt cún con ra nhìn cậu ấy. Cảm giác như Shouto đang nhìn 'tôi' chứ không phải nhìn mặt tôi.

- Nếu tớ nói có thì sao mà không thì sao?

Có thì thôi mà không thì thôi :>

Đùa đấy, tôi nhây có mức độ chứ không nhây cả đời được :>

- Có thì... sao ta?

Tôi khẽ chạm lên môi mình, rồi chạm nhẹ lên môi Shouto.

- Còn không thì... tớ sẽ làm cho cậu phải yêu tớ mới thôi.

Tôi lả lơi nói vậy, và Shouto, lúc đó đã xếp hết đĩa lên chạn róc nước, nâng nhẹ gáy tôi lên và đặt một tay vào eo tôi.

Ể? Cái tình huống gì đây mọi người? (@・Д・@)??

Tôi đang sợ hãi, thực sự sợ hãi đến giãn cả đồng tử ra đây nè ((((;゜Д゜)))

- Khoan khoan chờ chút đã để tớ lắp lại não—

Ừm, và kiểu Shouto, cậu ấy, ờm, nói sao ta...

CẬU ẤY HÔN TÔI MỘT NỤ HÔN MÔI LƯỠI VÔ CÙNG GAY GẮT VÀ TÔI ĐANG RẤT LÀ PHÊ CẬU ẤY NHƯ KIỂU CÓ MA LỰC HÚT CẠN SINH KHÍ TÔI VẬY THẬT ĐÁNG SỢ TAY CẬU ẤY ĐANG TRƯỢT TRÊN ĐÙI TÔI CÒN NÃO TÔI THÌ ĐỂ QUÊN Ở VÁN LOL MỚI NÃY CHẮC NÓ VẪN CÒN ĐANG CÀY RANK HỘ TÔI AHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Thôi đủ rồi đó mọi người ạ :>

- Shouto, này...!

Tôi đập đập lưng cậu ấy, còn cậu ấy thì càng ngày càng trở nên đáng sợ, mỗi lần hôn, nụ hôn càng kéo dài hơn trước, hàm tôi bắt đầu thấy mỏi và người tôi dần nóng lên rõ rệt, tay tôi sượt qua lỡ kéo cái áo phông cậu ấy đang mặc trễ xuống, để lộ bờ vai gợi cảm.

Oimeoi tôi vừa mất một ít máu mũi rồi đấy >:D

Không hiểu sao tôi càng ngày càng ngả dần, ngả dần, đến nỗi đầu tôi suýt chạm lên bàn bếp.

- Shouto...

- Im nào!

Shouto gay gắt quát lên, tôi sợ hãi nín thinh, tay cậu ấy mon men trượt dần trên đùi tôi hại tôi nhồn nhột, cứ cố đẩy ra để cười.

... Tôi ngửi có mùi nguy hiểm, các bạn có ngửi thấy không? :Đ

- Shouto...

Tay cậu ấy đang thuần thục cởi từng nút áo của tôi một.

- Shouto...!

Cái sơ mi yêu thích của tôi hững hờ bị kéo xuống, chỉ còn lại chiếc áo lót ren đen bám trụ ở thân trên của tôi.

- Shouto!

Trong tình huống thế này, tôi nên làm gì đây? Các độc giả đáng yêu hãy chọn đi :v

• Tiến tới thôi chứ còn gì nữa >:)))

• Shouto cũng không tệ, mạnh mẽ lên cô gái >:)))

• Chúng ta cũng đã 16, theo luật fap là đủ tuổi quan hệ rồi >:)))

• Tiết tháo gì nữa, lẳng lơ choàng chân qua eo cậu ấy và gọi mời thôi >:)))

Cho các bạn vài giây suy nghĩ :v

Nếu các bạn hỏi tôi nghĩ gì, thì tôi xin thưa là tôi đéo nghĩ gì cả, đầu óc tôi rối tinh rối mù, còn nhận thức được gì đâu mà nghĩ? :v

- Shouto à, xin hãy nhẹ nhàng với tớ nhé...!

Tôi dụ hoặc thủ thỉ vào tai cậu ấy. Ngay khi Shouto gật đầu và định vén áo ngực tôi lên, tôi lên gối thần chưởng khiến cho Shouto đau đớn gục ngã, còn tôi nhanh chóng nhặt áo chạy đi.

- Hú đúng là một pha suýt toang thật mà.

Tôi lẩm bẩm. Shouto tội nghiệp thật nhưng tôi đáng thương hơn ;>

Tôi đến nơi là trời tối đen rồi, hi vọng gã đầu quắn kia không giận.

- Chào mọi người.

Tôi đẩy cửa bước vào. Tomura đang nằm gục trên quầy rượu thở dài, Kurogiri trông cũng thật ảm đạm.

- Sa— Sao thế?

Tôi nhếch môi cười gượng. Không biết có chuyện gì đã xảy ra nhưng nhìn cái không khí khủng bố này xem, chắc hẳn là sự vụ rất nghiêm trọng.

- Seimai, Shigaraki vừa làm rơi điện thoại vào bát mì tôm.

Kurogiri hảo tâm bảo tôi. Cái gì cơ? Thật á? ಥ‿ಥ Pffffffffff há há há nghiệp cả đấy anh zai ạ, nó mà đã quật là không chừa một ai can tội phá của tôi bao nhiêu lần, lần này ông trời coi như là đã giúp tôi hành đạo hố hố hố ಥ‿ಥ

Nhưng tôi vẫn giả vờ điềm cmn tĩnh dù não tôi kiểu 👏( 'ω' )👏( 'ω' ) bay nhảy như chim sổ lồng á :Đ

- Đừng buồn anh, mua cái mới là xong chứ gì?

- Xong con cu, trong đó có rất nhiều...

- Rất nhiều gì cơ?

- Không có gì.

Và Tomura quay mặt đi.

Tôi: ( ͡ ° ͜ ʖ ͡ °) Á à cái gì đấy? Một kho tàng phim sếch sủng hả?

- Anh mất thứ gì có cần em lấy lại cho không?

Tomura vừa nốc rượu vào mồm nên có khi tôi nói gì ổng không nghe ra đâu. Nhưng ổng vẫn kiên quyết gật đầu, đôi mắt long lanh nồng nàn nhìn tôi như chứa tất cả sự ôn nhu trong đó.

Tôi rất thích seiyuu, ý tôi là giọng ổng ấy, nghe nó điềm đạm bất cần thực sự, ngầu không để đâu cho hết.

- Vậy, vậy anh mất thứ gì thế?

- Tao... mất mày.

Ối giời ơi cả rổ thính to đùng ụp vào mặt tôi thế này tôi chịu làm sao được bamaoiiiiiiiiiiiiii :>>>

- Tomura, em vẫn luôn bên anh mà.

- Vẫn cái đéo, mày lúc nào cũng quấn quýt bên cạnh mấy thằng nhãi anh hùng đó. Mày chưa từng dành một giây cho tao. Mày chỉ đến vì rượu chè thôi!

Tomura, hic hic, hóa ra anh lại cô đơn, tủi thân thế sao (。♋﹏♋。)

- Em, em thật lòng rất xin lỗi anh.

Tuy tôi không cảm thấy có lỗi chút nào nhưng tôi vẫn xin lỗi :>>

- Mày xin lỗi làm cái gì? Tao chả cần lời xin lỗi dối trá của mày!

- Anh à hu hu hu, vậy cho anh cái trinh đít quý giá của em đấy!

Với đàn ông thì trinh đít như kiểu lòng tự trọng ấy đúng không? Vậy tôi sẽ lấy nó ra làm điều kiện trao đổi, mong Tomura sẽ vui lên chút ít.

Tomura: ??? :vvv


Kurogiri ho hắng.

- Cô có biết trinh tiết mang ý nghĩa gì không?

Chỉ là một cái lỗ thôi mà, sao mọi người phải quan trọng hóa vấn đề lên thế. Chẳng lẽ là tôi sai??? :D

- Đừng nói là, mày chơi thằng nào rồi?
Tomura bóp vai tôi. Logic vc? Nếu tôi cho thằng nào chơi thì sao tôi lại bảo tôi còn trinh??? :D

- Tuy người đi xa nhưng đít vẫn ở lại, anh cứ yên tâm.

=> Nữ sinh chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác quan hệ tình dục, chỉ được xem qua màn ảnh nhỏ, hiểu biết hạn chế, kỹ năng sống bằng: đéo có.

- Shigaraki, tốt nhất là cứ đồng ý đi.

Kurogiri thì thào với Tomura.

Tôi: ??? :>> ??? Bộ có chuyện gì mà đám người lớn sừng cồ hết cả lên như vậy.

- Tao vẫn nghĩ là đéo nên.

Tomura đặt một tay lên vai tôi.

- Khi nào thời khắc đó tới thì tao sẽ tự giành lấy. Còn bây giờ mày quá bé bỏng, tao không muốn tàn phá cơ thể mày. Giữ gìn trinh tiết cho tốt.

Tôi: Vẫn ngu ngơ đéo hiểu chuyện gì đang xảy ra :>>

- Vậy giờ chúng ta đi ăn thịt nướng nhé?

Tôi mở lời hòa hoãn. Ý kiến nhanh chóng được chấp nhận vì ai cũng đói lủng bụng.

Có một vấn đề to như con kiến đó là Tomura không được chạm vào bằng năm đầu ngón tay, nên tôi phải lấy băng keo dính ngón út ổng lại.

Còn lại thì mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi tất nhiên, may mắn đi sau trả tiền giùm.

- Tomura, em về nhé, có gì gặp lại sau.

Tôi vẫy tay chào tạm biệt. Bây giờ là gần một giờ sáng, sớm quá nhỉ? Định ngủ lại đấy luôn cơ mà sợ Shouto lo nên tôi vẫn cố xong việc cái là về luôn.

Đi ban đêm nên các chuyến tàu giãn cách nhau, tôi buộc phải ngồi chờ khoảng 30 phút nữa mới có chuyến.

Ga tàu vắng tanh vắng ngắt, điện đóm sáng trưng nhưng đang ở trong hầm ngầm nên vẫn thấy cứ bưng bít thế đéo nào ý.

Chợt, có cô bạn nữ sinh tiến đến gần tôi.

- Chào cậu, cậu cần gì à?

Nữ sinh đó không nói gì, khẽ nghiêng đầu cho mái tóc rũ trước mặt.

- Hay cậu bị lạc?

Nữ sinh đó tiến đến gần tôi hơn, hai tay lòng thòng trước ngực.

- Hay cậu định trêu chọc tớ?

Nữ sinh đó đứng trước mặt tôi, cơ thể gầy gò còng xuống.

- Cậu là ma hả? Cần tớ siêu thoát giúp không?

Nói đến đây, nữ sinh gật đầu, ngồi bệt xuống ghế đá cạnh tôi. Người cổ bốc mùi hôi thối khủng khiếp, tôi vừa phải đưa tay lên bịt mũi, vừa phải dỏng cái tai lên nghe ngóng.

- Cậu gặp vấn đề về cái gì thế? Bọn xấu hả?

Cổ không nói được nên tôi phải thử đủ 69 cách mới được.

- Vấn đề về con trai đúng không? Yêu cậu ta rồi hả?

Tôi nói bừa vậy thôi, ai dè đúng.

- Trong trường UA, lớp 1-A chứ gì?

Tôi lại đoán bừa, ai dè lại đúng.

- Cậu ta đẹp trai, cao ráo, năng động? Tóc đỏ, hàm răng cưa, hay cười?

Cổ gật đầu như điên. Oimeoi, vậy là tôi biết phải tìm ai rồi đấy.

Cái tên ngây ngô ngốc nghếch ngờ nghệch này vậy mà cũng biết yêu, sợ tutlon.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net