#2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Làm gì khi không thể hòa thuận với người thân?

P/S: Hãy kiểm tra lại một lượt lỗi chính tả sau khi viết xong nhé ;))

Chị Fuyumi vào bếp nấu ăn được lúc lâu, Shouto lên lầu cho yên tĩnh, mình tôi ngồi ngoan xem phim hoạt hình. Tôi buồn chán "Oáp" một cái, ngả ra đệm ghế. Mắt tôi díp lại, dần dần nhắm.

- Anh về rồi đây.

Có giọng đàn ông từ cửa vang đến, tôi lồm cồm bò dậy xem là kẻ nào to gan phá bĩnh giấc ngủ của tôi. Một anh khá ngầu bước vào, tay cầm túi bim bim. Nhìn thấy tôi, anh ta chẳng hề ngạc nhiên, còn đưa cho tôi một gói bắp rang bơ. Lập tức đi vào bếp và nói nhiều chuyện thần bí của người lớn.

Well, tôi mặc kệ. Bóc cái giấy bóng phủ bên trên ra, tôi bỏ một miếng bắp vào miệng và nhai. Ngọt thơm, giòn ngậy mùi bơ. Sau đó còn có bữa tối tuyệt hảo toàn những món tôi lâu lắm rồi mới được ăn. Tôi đánh chén rất no say, hết nồi cơm mới thòm thèm chẹp miệng.

- Hecchan ăn khỏe nhỉ?

Chị Fuyumi vừa dứt lời, tôi lại biến trở thành Hyu nữ sinh, với bộ đồng phục rách rưới bẩn thỉu nhuốm đầy máu. Bụng tôi réo lên ồn ã.

- Năng lực của em à?

Anh Natsuo nhướn mày đầy hoài nghi. Tôi gật đầu khe khẽ.

- Có thể coi nó là năng lực thứ hai của em.

- Em có hai năng lực cơ á? Ghê thật, vậy là giống Shouto rồi!

Nhắc mới nhớ, cái anh bạn Shouto kia không xuống ăn cơm. Tôi giải thích cho chị em nhà kia hiểu được cơ chế hoạt động của năng lực thì cũng sấp sỉ chín giờ tối. Xoa xoa cái bụng nhỏ, tôi thở dài. Đói quá! Đói chết mấtttttt!!!

- Em vẫn còn đói nhỉ?

Chị Fuyumi như vừa nảy ra ý tưởng gì đó. Đẩy tôi đi ra ngoài cửa, chị dặn.

- Chị sẽ quay lại ngay! Chờ chút nhé!

Chị bảo chị sẽ quay lại ngay mà đã hơn mười phút rồi vẫn chưa thấy đâu. Hại tôi đứng đây bị muỗi đốt sưng chân. Chợt cánh cửa đang khép hờ mở rộng, tôi nheo mắt nhìn. Chị Fuyumi mới biến thành đực rựa!?

À không, là Shouto. Tại hai người đều xinh đẹp như thiên thần nên tôi bị nhầm (˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵)(˵ ͡° ͜ʖ ͡°˵) ⬅ chân dung hai thiên thần.

Sợ tôi không hiểu lại lắm mồm nên Shouto chặn họng tôi ngay.

- Chị Fuyumi bảo dẫn cậu đi ăn.

Đừng coi tôi như đứa trẻ thiếu tinh tế thế chứ! Tôi lẽo đẽo đi theo sau lưng cậu ta. Shouto khá là cao, phát triển trội, tôi thì bình thường, mét sáu hai, thôi thì đứng bên cạnh cũng không lệch lắm. Thế là tôi nhanh chân đi bên cạnh.

Shouto như kiểu người tối cổ lần đầu đi ăn ấy, cứ định lôi tôi vào nhà hàng sang trọng. Đắt bỏ bà lên được, tôi lại ăn mặc xuyềnh xoàng, xấu mặt lây cho gia tộc Todoroki.

- Cậu muốn ăn gì?

Shouto bất chợt hỏi tôi.

- Gì đó bình dân chăng?

Tôi cười hiền lành. Thế là cậu ấy đưa tôi đến một quán ăn đêm ven đường. Mùi đồ ăn thơm nức mũi bay ra khiến tôi lanh chanh nhảy lên mở cửa trước.

- Chào hai đứa! Muốn ăn gì nào?

Tôi vào kéo ghế, nhìn cái menu một hồi.

- Shouto, cậu muốn ăn gì?

- Soba lạnh.

Chà, có vẻ đó là món khoái khẩu của cậu ta. Còn tôi lại thích ăn mấy món chua chua cay cay. Nhưng mà tôi cũng thích ăn soba, rồi còn có cả sushi. Tôi có cảm giác mồm tôi giờ chảy đầy dãi.

Tôi ái ngại nhìn sang Shouto. Cậu ta cũng cầm menu, nhưng chỉ nhìn mỗi hình bát soba lạnh.

- Shouto, tớ hỏi nhé. Giữa Hecchan và tớ, Seimai Hyu của hiện giờ, cậu sẽ thích ai hơn?

Shouto ngập ngừng đặt menu xuống. Mặt cậu ta thoáng chút phớt hồng nhìn tôi, rồi chống tay lên má, ra chiều đăm chiêu.

- Hyu.

Chỉ một câu đó của Shouto thôi cũng đủ làm tôi ngây ngây. Vừa đẹp trai vừa bố đời trong bộ môn thả thính nữa, sau này cậu ta chắc chắn sẽ rất nổi tiếng.

- Nào cô bé, đã quyết định được gì chưa?

Ông chủ tốt bụng nhắc nhở tôi.

- Soba lạnh ạ!!!

Tôi gần như gào lên. Quay sang thì thấy Shouto vừa mới liếc tôi, rồi lại cắm cúi nhìn xuống mặt bàn.

Vì tôi gọi sau nên đồ ăn ra cũng sau nốt. Đói mốc meo đành ngắm Shouto tách đũa chuẩn bị ăn. Có vẻ cậu ta nhận ra đang bị tôi dán mắt lên, nhẹ nhàng đặt đôi đũa lên giá gác và đẩy bát mì sang cho tôi.

- Ăn trước đi. Tôi cũng không đói lắm.

- Ể?? Sao tớ có thể trơ trẽn như vậy được?

Tôi lại đẩy lại bát mì về phía cậu ta. Hai đứa giằng co nhau một hồi thì phần của tôi cuối cùng cũng ra.

- Thôi cậu ăn bát mới đi.

Tôi đổi bát của Shouto với bát tôi. Để ngăn cậu ta đổi lại, tôi nhanh chóng tách đũa và đút một miếng vào miệng. Shouto lắc đầu, cũng bắt đầu ăn.

Sau khi thanh toán sòng phẳng với chủ tiệm như giang hồ đối chất, tôi bước ra khỏi cửa với tâm thế không được ổn cho lắm. Tại vì tôi ăn không đủ mà. Chỉ vì cố giữ cái hình tượng ít ỏi còn lại trước mặt bạn mới.

- Seimai, ăn không?

Shouto đúng là một tên đần! Tôi vừa mới ăn đồ lạnh xong, cậu ta lại làm kem, khác gì bắt tôi đau bụng quằn quại lê lết không?

Nhưng lịch sự, hold on, hold on, be like a girl, not a gorilla.

Tôi mạnh dạn cầm lấy và tống thẳng vào cổ họng. Tôi không nhớ đường lắm nên vẫn là Shouto dẫn đi. Cậu ta rẽ vào một cửa hàng quần áo, ừ chuyện bình thường, cho đến khi tôi nhận ra đây là cửa hàng bán áo vú và si líp nữ ha ha ha!? w( ̄△ ̄;)w!

Shouto thì vào đây làm gì? ((((;゚Д゚))))

- Shouto!?

Cậu ta đẩy tôi vào trong, còn mình thì ngồi ở ghế khoanh tay nhắm mắt chờ.

- Chị Fuyumi bảo ngực với mông cậu không cùng cỡ nên phải đi mua lại. Cứ chọn những gì mình thích đi.

Ý gì đây trời?

Tuy hơi bị ngại nhưng mà thiếu đồ lót thì cũng kì cục thật, nên tôi vẫn chọn mấy bộ có họa tiết đơn giản ít lòe loẹt nhất.

Tôi làm việc rất nhanh nên chỉ chục phút là xong. Nhìn kìa, đúng là đẹp trai có khác ha, gái bu cậu ta như ruồi bâu cứt. Tôi gọi.

- Shouto, ta về thôi.

Shouto đứng dậy gạt mấy cô gái kia ra, cầm lấy túi đồ trên tay tôi. Cậu ta rất tự nhiên giơ lên.

Tôi cũng không thẹn lắm, vì quanh đây toàn giống cái.

- Chị Fuyumi bảo mua thêm mấy bộ đồ bơi với đồ lót ren nữa.

- Ể?? Đồ bơi thì còn hiểu chứ đồ lót ren để làm gì?

Shouto nhún vai. Tôi nghi hoặc nhìn mặt cậu ta. Nghiêm túc thế kia chắc không đùa đâu, tôi ngậm ngùi, lại tốn thêm chục phút nữa để chọn.

- Xong rồi đấy.

Lần này tôi nhất quyết không đưa cậu ta nữa mà tự mình ôm khư khư cái túi. Đang chuẩn bị ra quầy tính tiền thì túi quần Shouto réo lên. Chị Fuyumi đang gọi cho cậu ta. Tôi tò mò ghé sát tai vào loa xem chị nói gì. Shouto hiểu ý, cậu bật hẳn loa ngoài lên. Tiếng cười thâm độc của chị vang lên rõ mồn một hại tôi sởn da gà hic.

"Shouto, bảo con bé mặc thử mấy bộ áo tắm rồi chụp ảnh về gửi lại cho chị nhé. Để con bé chọn chị thấy không yên tâm lắm."

- Chị ơi!

"Ô Hyu-chan đấy à? Nhanh rồi còn về tắm rửa đi ngủ nữa nhé?"

Tôi chưa trình bày xong chị đã cúp máy. Mặt tôi nghệt ra nhìn túi đồ, cắn răng mang vào trong buồng thử.

Kết quả là đến mười rưỡi mới được đặt chân ra khỏi cửa hàng. Nhìn tác phong Shouto giơ thẻ ra quẹt một phát khiến tôi chết mê chết mệt. Ta nói vừa đẹp trai vừa nhà giàu, da mặt phải dày cỡ tôi mới không dính chiêu tất sát của cậu ta.

- Bây giờ về được chưa?

Shouto cũng thuận tiện giơ tay ra, ấn vào mục tin nhắn. Tôi đọc kĩ đến hai lần, không lẫn vào đâu được:

Todoroki Fuyumi: Dẫn con bé đi mua quần áo mới nhé! Ngực con bé to quá áo chị sợ không vừa mất! (´⌒`;)

Đã đọc.

Tôi cũng bó cánh với bà chị này luôn. Tôi còn chẳng phải thật sự là em gái ruột, sao bả yêu thương tôi thế? Sao lại làm nhiều việc vì tôi đến thế?

- Shouto, sao mọi người quan tâm tớ nhiều vậy?

- Có lẽ vì cậu không cùng huyết thống với ông già đó.

Cứ ngỡ Shouto sẽ im lặng, cậu lại trả lời rất dứt khoát. Tôi nghĩ mình đã thông suốt phần nào.

Vậy ra chỉ cần chung thuyền tẩy chay Enji là có được sự sủng nịnh của tất cả các thành viên còn lại nhà Todoroki à? Sao ez game vậy?

Nahhh thôi kemeno đi.

Shouto mua quần áo cho tôi, còn mua mấy bộ gothic cho Hecchan nữa. Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta tâm lý. Tôi cảm động cúi đầu rất chân thành.

Còn phải tạ ơn hai anh chị và cả ông già Enji nữa. Nhìn cái đồng hồ treo trên tòa nhà, tôi kéo tay Shouto đi về thật nhanh.

- Wahhh! Lâu lắm rồi em mới được tắm nước nóng đấy!!

Tôi vẫn còn quấn khăn tắm quanh người, mắt thì díu lại, chân bủn rủn chẳng có tí sức nào để đi chuyển cả.

- Thế mọi lần em ra nhà tắm công cộng à?

- Hô hô em làm gì có tiền mà tắm sang thế. Toàn nhảy sông thôi.

Chị Fuyumi ái ngại nhìn tôi. Biết là mình vừa lỡ lời kể 'chuyện hay', tôi nín ngay tức khắc. Chị Fuyumi nắm vai tôi và đẩy đi.

- Được rồi được rồi, mau đi thay quần áo đi kẻo lạnh.

Tôi mặc áo phông quần đùi hình con vịt có mấy đám mây lững lờ trôi màu xanh nhạt. Bộ này là tôi đòi sống đòi chết có chết cũng phải mua. Tóm lại, tôi rất thích nó.

Anh Natsuo biệt tăm biệt tích không thấy đâu cuối cùng cũng về nhà, đặt lên tay tôi cái hộp hình chữ nhật gói giấy bóng lộn. Úm ba la mở ra không có gì. w( ̄△ ̄;)w!

Tôi đùa đấy. Anh Natsuo tặng tôi cái điện thoại xịn, nhìn cái hộp là tôi đoán ra ngay rồi.

Không cách gì diễn tả được niềm vui sướng tột cùng trong tôi, tôi nhảy lên ôm cổ hai anh chị.

- Cảm ơn anh chị rất nhiều...

Gịong tôi nhẹ nhàng, nước mắt tôi chảy ra, nội tâm tôi gào thét.

"Có vũ khí quẩy truyện với phim rồi!!!!!!"

Sáng hôm sau, tám giờ hơn tôi mới dậy, vì hôm qua đi ngủ muộn quá mà. Xuống đến nơi vẫn thấy Shouto đang ăn bánh mì rất thong thả. Thở phào nhẹ nhõm, tôi ngó quanh quất. Anh Natsuo chắc đi đâu đó có việc, còn chị Fuyumi đang ở ngoài vườn.

Tôi ngáp dài, đưa tay gãi đít rột rột. Miếng bánh trên tay Shouto rớt xuống đất, cậu trợn tròn mắt nhìn tôi.
...

Ha ha, lại đùa đấy ( ̄∇ ̄)

Tôi vô liêm sỉ chứ không vô duyên nhé.

Ai cho tôi mới lấy, còn không cho thì thôi, tôi chẳng nhì nhằng xin xỏ như mấy cô cậu khác đâu. Tôi sống rất thiện lành, vì cái nghèo nên đã quen với túng thiếu, không có nhu cầu vật chất như người ta, không tham lam thứ mà mình không có—

- Nhóc có muốn gì không?

- Có ạ!!!

Tôi giơ tay rất hào hứng. Chả là Én (biệt danh tôi đặt cho ông bố nuôi tôi đấy mọi người thấy hay không... hay là Ẹn nhỉ) mới ghé qua nhà lấy dăm ba cái hồ sơ. Nhân tiện đi qua hỏi han tôi.

- Phục vụ cho việc học tập đấy.

- Dạ!!! Máy tính và PS4 ạ?

Mặt ổng ba trấm kiểu "What the fuck? Máy tính và PS4 liên quan gì đến việc học?"

Ấy ấy, cứ phải để tôi trình bày xong đã chứ.

- Máy tính để tra cứu và xem tài liệu hướng dẫn cho dễ, còn PS4 là để luyện tay, luyện mắt, luyện tinh thần thép ạ!!

Tôi giơ tay chào kiểu quân đội. Ông già bật cười, xoa đầu tôi.

Tôi: Ể???

Ổng rất quân tử, nói là làm. Tối đó, hai gói hàng được chuyển đến. PS4 thì tôi gắn vào ti vi, còn máy tính luyện LOL... tạm thời cứ vứt ở phòng tôi đã, đêm có gì còn hành động cho dễ
(☞ ͡ ͡° ͜ ʖ ͡ ͡°)☞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net