Chap 15: Trở về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong căn phòng bệnh tĩnh lặng như tách biệt hoàn toàn với cái khung cảnh nhốn nháo ở bên ngoài, Jaebum yên lặng gối đầu trên đùi Jinyoung, cả người nằm cuộn tròn trên giường như để đắm chìm trong cái cảm giác thoải mái khi bàn tay cậu khẽ vuốt nhẹ mái tóc của anh.

Jinyoung mỉm cười cảm nhận sự nũng nịu của người kia khi anh cọ cọ mái tóc vào tay cậu, đôi mắt cậu nhìn về một khoảng không vô định đằng trước.

- Jinyoung à....

- Em đây, sao vậy?

Jaebum không nói gì nữa mà chỉ cười, tay anh siết thật chặt đôi bàn tay nhỏ bé của Jinyoung rồi khẽ nâng lên và đặt xuống đó một nụ hôn.

Đôi bàn tay ấm áp này là thứ mà anh đã chờ đợi trong suốt hơn một năm qua, người con trai nhỏ bé đang ngồi bên cạnh anh là người mà anh đã ngóng trông và đón đợi trong suốt quãng thời gian vừa rồi.
Jinyoung thật sự đã trở về bên cạnh anh, đây chính là sự thật chứ không phải là giấc mơ mà anh vẫn mơ hằng đêm.

Jaebum chỉ muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi, khoảnh khắc mà Jinyoung ở bên cạnh anh, khoảnh khắc mà hai người hạnh phúc như giờ phút này. Bây giờ anh không cần gì hết, tiền bạc, danh vọng tất cả đều là phù du...anh chỉ cần có cậu, với anh có Jinyoung đã là quá đủ vì cậu là cuộc sống và là mạng sống của anh.

Nếu thiếu Jinyoung thì cũng coi như là cái mạng sống này của anh cũng sẽ chấm dứt.

- Tại sao tự dưng anh lại cười, chẳng lẽ đầu anh bị tổn thương do tai nạn rồi?

- Là vì em đã đáp lại tiếng gọi của anh, lúc trước anh thấy em trong giấc mơ rồi gọi em nhưng em không trả lời mà chỉ quay lưng đi mất...

Cả căn phòng bỗng chốc lại chìm trong sự tĩnh lặng, cả hai không biết nói câu nào vào thời điểm hiện tại. Jinyoung đỡ Jaebum ngồi dậy, cậu đưa tay lên chạm nhẹ lên gương mặt anh rồi khẽ nhắm mắt để cảm nhận từng đường nét sắc xảo như tạc tượng trên khuôn mặt này.

Đôi tay lướt qua đôi mắt, sống mũi, đôi gò má của người kia rồi dừng lại khi chạm nhẹ vào đôi môi ấm nóng của Jaebum, cậu miết nhẹ đôi môi của anh.

- Hôn em đi...

Jaebum nhìn người đang ngồi trước mặt mình, bàn tay nhỏ bé của cậu vẫn chạm trên môi anh, khẽ đưa tay lên nắm lấy tay cậu từ từ hạ xuống. Jaebum nghiêng đầu rồi cúi sát xuống mặt Jinyoung, anh nhìn cậu một lúc, hai bàn tay để dưới giường khẽ siết chặt lấy nhau.

Đôi môi của anh khẽ chạm vào đôi môi ngọt ngào của Jinyoung, vẫn cái cảm giác như lần cuối anh trao cho cậu nụ hôn khi cậu nằm viện hơn một năm trước. Vẫn cái dư vị ngọt ngào và ấm nóng đó, vẫn cái cảm giác không thể dứt ra khỏi đôi môi đỏ mọng này.

Jaebum hôn thật sâu, anh đã chờ đợi cái cảm giác này quá lâu rồi, đôi môi của Jinyoung như một thứ gây nghiện đối với anh mà một khi đã nghiện rồi thì khó mà từ bỏ được. Jinyoung đưa tay lên ôm chặt Jaebum rồi kéo sát anh vào người mình, cậu đáp trả lại nụ hôn kia một cách đầy đắm chìm, cậu chính xác là đã đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào này rồi.

Mãi đến khi cả hai thiếu dưỡng khí trầm trọng thì họ mới buông nhau ra, Jaebum ôm đầu Jinyoung rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chứa đựng rất nhiều tình cảm, tình yêu thương mà anh dành cho cậu.

Jinyoung mỉm cười rồi luồn tay vào cổ áo mình rồi lấy ra một sợi dây chuyền, Jaebum ngạc nhiên nhìn sợi dây, nó được lồng chiếc nhẫn đính hôn của hai người năm xưa. Hồi mới gặp lại Jinyoung anh không thấy cậu đeo nhẫn nên cứ tưởng là vì cậu hận anh nên đã vứt đi rồi, lúc đó anh đã rất buồn vì nó chính là sự gắn kết giữa hai người.
Tuy vậy thì anh vẫn đeo nhẫn của mình, anh sẽ không bao giờ tháo nó ra vì chính Jinyoung là người đã đeo nó lên tay của anh. Thật không thể ngờ là Jinyoung vẫn luôn đeo nó bên mình chẳng qua là cậu dấu quá kĩ khiến anh không thể thấy được.

- Đeo cho em đi...

Jaebum nhận chiếc nhẫn từ tay Jinyoung rồi đeo nó vào ngón tay mảnh khảnh của cậu.

- Em đã định ném nó đi nhưng em không thể, em không thể làm vậy. Vì...vì đó là chiếc nhẫn đính hôn của chúng ta, chính tay anh là người đã đeo nó cho em. Nhưng em đã không đủ can đảm để tiếp tục đeo nó ở tay mình còn bây giờ thì khác, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu, mọi chuyện trong quá khứ thì hãy để nó ngủ yên đi. Đừng bao giờ nhắc lại nó nữa, chúng ta hãy chỉ nhìn về hiện tại và về tương lai mà thôi. Em yêu anh.

- Anh cũng vậy, anh rất yêu em. Từ nay anh sẽ không bao giờ khiến cho em phải khóc, anh sẽ không để cho em phải chịu bất cứ một đau đớn nào nữa. Anh hứa đấy!Jinyoung cười thật tươi rồi đưa tay lên vuốt má Jaebum, cậu tìm đôi môi anh rồi đặt vào đó một nụ hôn.

Đúng vậy, hãy chỉ nhìn về hiện tại thôi, hiện tại là hai người rất yêu thương nhau và kể cả mãi mãi về sau cũng như vậy, còn cái quá khứ đầy đau khổ cùng nước mắt kia thì hãy để nó được ngủ yên ở một góc khuất nào đó.

Một vài ngày sau.
Cả phòng bệnh rộn ràng tiếng cười hòa lẫn cùng với giọng kể chuyện của nhóc WinWin. Kun và nhóc khi nghe tin bèn lập tức đến bệnh viện thăm Jaebum, thấy anh và Jinyoung hạnh phúc với nhau thì mừng thầm cho họ. Cuối cùng thì hạnh phúc cũng đã đến với hai con người kia, họ đã thôi ngốc nghếch mà nhận ra tình cảm của mình dành cho người kia nhiều đến thế nào.

- Jinyoung sẽ chuyển về ở cùng tôi, cảm ơn các cậu đã chăm sóc em ấy trong suốt hơn 1 năm qua. Ơn huệ của hai người chắc chắn Im Jaebum tôi sẽ đền đáp.
Nhóc WinWin nghe thế bèn mếu xệch cả mặt rồi nhào đến ôm Jinyoung, trong suốt hơn một năm qua nhóc đã coi Jinyoung như anh trai mình rồi, nay phải xa nhau thì phần thấy thật trống trải. Nhưng nhóc cũng muốn Jinyoung được hạnh phúc và nhóc biết chỉ có Jaebum mới có thể làm Jinyoung được vui vẻ, được hạnh phúc mà thôi.

Kun thầm mỉm cười rồi dơ ngón tay cái về phía Jaebum tỏ ý chúc mừng, mặc dù phải ăn cơm bệnh viện nhưng làm người đẹp hết giận rồi rước về dinh như vậy thì là tốt rồi.

Mà xa nhau có 3 tiếng lái xe mà nhóc WinWin làm như xa nhau nửa vòng trái đất không bằng, Jinyoung bật cười rồi phải hứa cứ đến cuối tuần lại về thăm thì nhóc mới thôi nhõng nhẽo, phải xa hai đứa em này thì cậu cũng nhớ lắm chứ bộ.

Xe ô tô đỗ vào trong sân của căn biệt thự nguy nga nằm ở phía cuối con đường của khu phố, Jaebum bước ra khỏi xe rồi cẩn thận nắm tay người kia khi cậu bước xuống xe. Bảo người tài xế cầm hành lí của Jinyoung mang vào nhà, sau khi ra viện anh lập tức đến đón Jinyoung rồi sẵn tiện thu dọn đồ đạc của cậu để chuyển về đây luôn.
Anh cầm tay cậu rồi bước từng bước chậm rãi vào trong nhà, mặc dù đã ở đây 5 năm nhưng khi trở về thì Jinyoung vẫn cảm thấy có chút gì đó không quen.

- Chào mừng em trở về ngôi nhà của hai chúng ta.

Jaebum ghé sát nói nhỏ vào tai Jinyoung rồi nắm tay cậu dắt lên phòng, bước chân của cậu khẽ dừng lại trước cửa phòng, có lẽ cậu vẫn còn sợ cái quá khứ ngày xưa khi cậu từng bị ức hiếp ở trong này. Tất nhiên là anh nhận ra điều đó, khẽ ôm cậu vào lòng rồi đẩy cửa bước vào, Jinyoung đưa tay lên ôm chặt tấm lưng rộng, vững chắc của anh khi cả hai người bước vào trong.

Quá khứ là thứ không phải nói là quên thì có thể quên dễ dàng và ngay lập tức được. Đỡ Jinyoung ngồi xuống giường anh tính quay đi rót cho cậu cốc nước thì rất nhanh chóng cái nắm tay thật chặt của cậu đã níu anh lại, có vẻ như cậu không muốn phải ở trong này một mình.

Jaebum ngồi xuống giường rồi ôm Jinyoung vào lòng, thật tốt vì sau bao lâu anh mong nhớ thì cuối cùng cậu cũng đã trở về ngôi nhà này và quan trọng hơn là cậu thực sự đã trở về bên cạnh anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net