Chap 16: Cho anh nhé [H]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt những ngày sau đó thì cuộc sống của cả hai diễn ra thật yên bình và ngập tràn trong sự hạnh phúc vô bờ bến, Jaebum hạnh phúc vì buổi sáng anh luôn nhận được những cái hôn, cái ôm tạm biệt từ người vợ bé nhỏ của mình, còn Jinyoung cậu hạnh phúc vì nhận được sự quan tâm, chăm sóc từ người mà mình đã đem lòng yêu thương sâu đậm.

Hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy thôi, nó đâu đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần hai người yêu thương lẫn nhau, chăm sóc cho nhau như vậy là đủ rồi.

Tình yêu là vậy, nó cần sự đáp lại từ cả hai phía và một khi họ đã trao trọn con tim cho nhau thì không có bất cứ một tác động nào có thể phá hủy tình cảm mãnh liệt đó. Nó sẽ mãi bất tử theo thời gian và không thể tan vỡ kể cả khi họ đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Một nghìn năm, một vạn năm cứ thế mà trường tồn mãi mãi.

Jinyoung bước từng bước thật chậm xuống cầu thang, cậu muốn vào bếp chuẩn bị những món ăn thật ngon để chờ anh đi làm về, cậu chỉ có thể làm những việc nhỏ nhặt, như vậy thôi.

Đơn giản là vì cậu đâu nhìn thấy gì, mà không nhìn thấy gì thì đâu có thể đi làm để phụ giúp anh được. Việc chuyển về đây cũng khiến cậu không thể tiếp tục đi làm ở quán cà phê của Kun được mà có muốn đi làm thì Jaebum cũng không cho phép.

Anh nói rằng anh không muốn vợ mình phải chịu vất vả, cực nhọc nhưng anh đâu hiểu rằng chính vì suốt ngày chỉ ở nhà đã khiến cậu cảm thấy mình như một gánh nặng đè lên vai anh vậy. Có lần cậu giúp anh là áo không may bị phỏng tay rồi từ lần đấy cậu cấm tiệt động vào chiếc bàn là và tất cả các vật dụng có thể gây thương tích trong nhà.

Jinyoung ngồi trước mâm cơm chờ mãi không thấy Jaebum về làm cậu lo lắng không thôi, lần mò chiếc điện thoại để bên cạnh rồi cố gắng gọi cho anh nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút dài đầy khô khan.
Tiếng đồng hồ quả lắc điểm 10h thì Jinyoung không thể chịu đựng thêm nữa, anh mấy tháng nay chưa bao giờ về muộn như vậy, cậu đứng dậy rồi tìm đường đi ra ngoài để đi tìm Jaebum.

Cậu rất lo cho anh, bước đến phòng khách thì tiếng mở cửa vang lên. Jinyoung nghe loáng thoáng thấy tiếng bước chân loạng choạng của Jaebum bước vào nhà, vội vàng xác định vị trí của anh rồi cậu nhanh chóng bước tới đó.

Mùi rượu lập tức sộc thẳng vào mũi khiến cậu nhăn mặt, đỡ lấy thân hình siêu vẹo kia khiến chính bản thân mình suýt ngã, Jinyoung nhẹ nhàng ôm lấy anh rồi lên tiếng.

- Sao anh uống nhiều rượu vậy chứ?

- A...vợ...vợ yêu...hôm nay có đối tác quan trọng nên anh bắt buộc phải uống...hức...hức...

Jaebum mặt mày đỏ gay nhìn người đang ôm mình thì bật cười ha hả rồi một bước bế sốc Jinyoung lên rồi nhanh chóng rảo bước lên phòng.

Cậu hốt hoảng trước hành động của anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, vẻ mặt đầy vẻ sợ hãi. Suốt mấy tháng nay cả hai người chỉ dừng lại những cái ôm cùng lắm là những cái hôn, anh chưa đụng vào người cậu kể từ khi cậu trở về đây vì anh biết cậu vẫn còn sợ, anh biết cậu chưa thể hoàn toàn vượt qua được cái quá khứ đau đớn kia.

Nhưng hôm nay con ma men trong người đã làm mờ mắt Jaebum rồi, trong ánh anh bây giờ chứa đầy dục vọng, trong đầu toàn ý nghĩa đè con người nhỏ bé đang hoảng sợ kia ra mà ăn sạch sẽ.

- Jaebum...anh...đừng...đừng làm vậy...

Jinyoung bị anh thẩy lên giường khiến cả người đập mạnh xuống giường, đầu đập vào thành giường kêu cốp một cái, cũng còn may khi đây là giường đệm không thì cái lưng của cậu cũng gãy luôn rồi.
Jinyoung sợ hãi khi cậu không thể nhìn thấy cũng không thể biết Jaebum sẽ làm gì tiếp theo, cậu đưa tay quơ quờ loạn xạ trước mặt.

- Bum...ưm...ưm...

Đôi môi cậu bị anh hôn một cách đầy mạnh bạo và bất ngờ, hai tay cậu bị anh nắm chặt rồi cố định trên đỉnh đầu, tay bóp chặt tay cậu khiến nó đau nhức và đỏ tấy. Jaebum hôn như từng được hôn, nụ hôn đầy mãnh liệt có chứa chút gì đó khiến cậu đau đớn. Khi cậu hé miệng vì đau thì anh đã nhanh chóng luồn chiếc lưỡi của mình vào rồi khuấy đảo trong miệng Ten khiến nước miếng của cậu không kịp nuốt xuống mà trào ra hai bên mép.

Một tay giữ chặt tay cậu, một tay anh mò xuống giật mạnh chiếc áo của cậu khiến nó rách tan, anh không hề để ý rằng nước mắt đã chảy ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn kia. Rời khỏi đôi môi đã bị hôn tới sưng đỏ kia, anh vùi đầu xuống hõm cổ cậu hôn mạnh khiến những dấu hôn ngân hiện đỏ lừ trên chiếc cổ trắng ngần.
Bỗng nhiên mọi hành động của Jaebum dừng lại khi anh nghe thấy tiếng khóc của người kia, vội vàng trèo xuống khỏi người Jinyoung, thần trí anh đã tỉnh táo hẳn ra khi nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu.

- Anh...anh xin lỗi...anh xin lỗi em...anh...anh...

Jaebum quýnh quáng khi nhìn thấy Jinyoung nằm trên giường thất thần với hai hàng nước mắt chảy dài, anh vội vàng tiến đến ôm lấy thân hình nhỏ bé đang run rẩy kia.

Chết tiệt! Lần sau anh thề có chết anh cũng không uống rượu nữa, nhìn cậu như vậy thì anh vừa sợ vừa lo.

- Đừng đi...chúng...chúng ta tiếp tục đi...- Jaebum bị lời nói của Jinyoung làm cho khựng lại, anh nhìn người nhỏ bé đang dụi đầu vào người mình bằng ánh mắt ngạc nhiên.

- Em...em nói gì cơ...anh...anh...ưm...ưm...

Jaebum chưa kịp nói hết câu đã bị Jinyoung chồm lên hôn vào môi rồi đẩy anh ngã nằm xuống giường. Cậu không hiểu sao mình lại làm như vậy, mới đầu khi anh hành động như vậy thì cậu sợ lắm nhưng khi anh buông ra thì một cảm giác thiếu vắng cái gì đó lại tràn đến. Jaebum kinh ngạc nhìn con người đang nằm đè lên người rồi hôn đôi môi mình một cách đầy cuồng nhiệt kia.

- Cho anh nhé...

Nhận được cái gật đầu của người kia anh lật ngược Jinyoung nằm đè xuống giường rồi đưa tay cởi áo mình rồi nhanh chóng hôn xuống cổ Jinyoung, dần dần di chuyển xuống khuôn ngực trắng nõn kia, hôn xuống một bên ngực, tay xoa nắn bên còn lại đến khi hai đầu ngực của cậu đỏ lừ rồi dựng đứng.

- Bumie...khó...khó chịu...bên dưới...a...ưm...ưm...giúp...giúp em...

Anh rời khỏi khuôn ngực trắng nõn kia rồi đưa tay cởi cả quần dài lẫn chiếc boxer của cậu vứt xuống sàn, nhanh chóng bộ quần áo của anh cũng đoàn tụ với quần áo của cậu dưới sàn.

Cả hai lúc này không còn mảnh vải che thân trên người, điều này khiến cậu có chút đỏ mặt rồi đưa hai tay lên che mặt, anh bật cười nhìn con người đang xấu hổ kia. Khi nhìn thấy cơ thể trắng nõn kia thì trong anh như có dòng máu chảy thẳng lên đại não, bây giờ anh chỉ muốn nhảy ngay vào ăn sạch sẽ người kia đến tận xương tủy. Nhưng anh phải kiềm chế, anh không muốn cậu bị đau đớn.

Cầm vật nhỏ của người kia trong tay anh khẽ di chuyển lên xuống khiến cho khoái cảm chạy thẳng lên đại não của Jinyoung, cậu vặn vẹo người, hai mắt ẩn sâu dưới đôi hàng mi cong vút vẫn còn vương lại chút nước mắt.

- A...ưm...đừng...em...em...

Tiếng rên đầy mị hoặc của cậu khiến anh như chết lâm sàng, tiếng rên đầy gợi tình khiến cho vật bên dưới của anh trướng nóng đến gần mức cực hạn, ngay lúc này anh chỉ muốn được tiểu huyệt ấm nóng kia bao trọn lấy.

- Em sắp...sắp...a...a....

Cậu thở hổn hển sau khi giải phóng hết ra tay anh, anh mỉm cười nhìn con người nhỏ bé đang nằm thở kia, cả người cậu lúc này ửng hồng, đôi mắt nhắm hờ trông thật như muốn anh phạm tội. Đưa thứ cậu vừa xuất ra lên miệng mình, anh cảm nhận cái dư vị của cậu trong miệng mình, thật ngọt.
Jaebum nhanh chóng nằm đè lên người Jinyoung rồi hôn xuống đôi môi mở hờ như đang mời gọi kia, lưỡi của hai người quấn lấy nhau, cái vị tanh nồng trong miệng anh làm cậu nhăn mặt.

Khẽ tách hai chân Jinyoung sang hai bên, anh nhìn tiểu huyệt đỏ hồng đang mấp máy kia rồi nở một nụ cười đầy ranh ma, cậu cảm nhận được đôi mắt anh đang nhìn chằm chằm nơi tư mật của mình thì cảm giác vừa xấu hổ nhưng bên dưới đột nhiên lại trở nên ngứa ngáy như có hàng ngàn con kiến đang làm náo loạn bên trong nơi bí mật kia.

- Ưm...đau...đau...

Cậu cảm thấy bên dưới truyền lên một cỗ đau nhức khi anh đưa một ngón tay vào bên trong cái động chật hẹp kia, đợi cậu thích nghi dần dần rồi đưa thêm hai, ba ngón tay vào để khuyếch trương nơi chật hẹp kia. Vì suốt hơn một năm không được đụng tới nên bây giờ khi làm việc này thì cậu khá là đau đớn.

Đột nhiên Jaebum rút tay ra khiến Jinyoung cảm thấy thật trống rỗng, cảm giác ngứa ngáy khiến cậu rất khó chịu.

- Giúp...giúp em...ngứa...ngứa lắm...mau...mau...vào bên trong em...giúp em.

Cậu thở ngày một gấp, khuôn mặt cùng cơ thể đỏ ửng, cậu vặn vẹo cơ thể rồi mở thật rộng hai chân như để mời gọi người kia mau chóng tiến vào cơ thể mình. Anh nhìn biểu cảm đầy quyến rũ, gợi tình kia mà cũng chịu hết nổi rồi đưa cự vật đang trướng nóng khó chịu vào bên trong cái động chật hẹp, ấm nóng kia.

- A...A...A...đau...đau quá...đau...

- Em đau sao?

Jinyoung gật rồi lại lắc đầu, hai tay cậu bấu chặt vào tấm lưng trần rộng rãi của anh, cả người như cứng lại trước hành động của Jaebum. Anh cứ để yên đó không luân động chờ một lúc để cậu có thể thích nghi, chỉ một lúc sau cơn đau đớn đã qua đi mà thay vào đó là khoái cảm đang đánh úp cậu.

- Nhanh...mau di chuyển đi...nhanh một chút...

Anh mỉm cười rồi bắt đầu luân động từ nhẹ nhàng rồi bắt đầu tăng nhanh tốc độ ra vào, cả người cậu di chuyển theo từng cú thúc của anh. Đầu cậu ngửa ra sau thở hổn hển, miệng há to như để đớp chút không khí khiến dịch vị trào ra hai bên mép, đôi mắt khép hờ khiến anh nhìn mà càng dâng lên cơn thèm khát.

- Đừng...chỗ đó...ưm...ưm...a...mau...nhanh...muốn...muốn...

Biết mình đã chạm đến điểm nhạy cảm của cậu, anh bèn dùng sức đâm thật mạnh vào đó. Cả căn phòng lúc này chỉ còn tiếng rên rỉ, tiếng thở gấp, tiếng da thịt va chạm vào nhau.

Jinyoung đưa tay tìm rồi ấn đầu anh xuống gần khuôn mặt mình rồi hôn lên môi anh một cách đầy gấp gáp, cậu nhấn đầu anh xuống như để làm cho nụ hôn thêm sâu hơn. Tay anh không yên phận mà tiến tới hai hạt chân trâu ở ngực cậu mà xoa nắn chúng.

- Bum...Bumie...em sắp....

- Chờ anh, chúng ta cùng nhau ra...

Jaebum tăng tốc độ đến mức chóng mặt, chỉ một một lúc sau một dòng ấm nóng bắn thẳng vào tiểu huyệt cùng lúc đó cậu cũng bắn hết lên bụng anh. Đổ gục xuống người Jinyoung, anh đưa hai tay lên ôm người đang nằm thở phía bên dưới, cậu điều chỉnh nhịp thở rồi ôm lấy cổ anh.

- Em yêu anh.

- Anh cũng yêu em, yêu rất nhiều.
Ôm người kia một lúc thì Jaebum cảm nhận hơi thở của cậu đã đều, nhìn xuống thì thấy bảo bối của mình đã thiếp đi từ lúc nào, có lẽ do cậu quá mệt vì cuộc vận động lúc nãy.

Bế Jinyoung vào phòng tắm, anh lau người cho cậu sạch sẽ rồi bế cậu trở lại giường, sau khi tắm táp cẩn thận thì anh cũng trèo lên giường ôm cậu vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Jinyoung nhận ra hơi ấm quen thuộc của Jaebum thì rúc vào lòng anh ngủ một giấc thật ngon.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net