Chap 5 : Đắn đo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày hôm đó thì Jaebum cũng chẳng buồn ngó mặt về nhà, hắn chính xác là đang tránh mặt Jinyoung, hắn cần thời gian để tự xác minh cái cảm giác kì lạ trong mình là gì. Có lẽ đó chính là cảm giác nhớ nhung khi trong suốt một tuần đó Jaebum luôn nghĩ về con người nhỏ bé đang ở nhà, cái con người có tính khí chịu đựng mạnh mẽ khiến hắn phải thấy nể phục.

Đã nhiều lần Jaebum tự hỏi chính bản thân mình sẽ ra sao nếu như hắn yêu Jinyoung, sẽ ra sao nếu như hắn quên đi Ginny mà thay thế vào đó là hình bóng của một người đã nhẫn nhịn, chịu đựng để chăm sóc và yêu thương mình trong suốt 5 năm qua. Jinyoung đã vì hắn mà hi sinh quá nhiều nhưng hắn lại chưa từng quan tâm đến cậu, chưa từng chăm sóc cho cậu dù chỉ một lần.
Jaebum lặng yên nhìn chiếc nhẫn trên bàn tay, hắn chưa từng một lần tháo nó ra, phải chăng từ năm năm trước hắn đã chấp nhận cuộc hôn nhân này, chấp nhận người vợ hắn đã rũ bỏ suốt thời gian qua mà không hề hay biết. Có lẽ Jaebum đã thật sự có tình cảm với Jinyoung rồi, chỉ là hắn quá bảo thủ mà tự lừa dối chính bản thân mình mà thôi. Bộ não thì luôn thì thầm rằng Jinyoung không xứng đáng để được tha thứ... nhưng...trái tim thì lại thầm mách bảo với Jaebum rằng hắn đã thật sự yêu Jinyuong rồi.

Jaebum mệt mỏi bước vào trong nhà, hắn đã không biết nên đối diện với Jinyoung làm sao, hắn cũng không biết trái tim hay bộ não ngu ngốc của mình sẽ chiến thắng trong cái cuộc đấu vớ vẩn này nữa.
Jaebum vừa bước chân vào nhà đã nghe thấy tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng làm việc, nhanh chân chân chạy lại thì đã thấy Jinyoung đang lúi húi ngồi nhặt mấy mảnh vỡ dưới sàn. Máu nóng dồn lên đỉnh đầu khi hắn thấy những mảnh vỡ đó là từ khung ảnh có bức ảnh chụp Ginny trên bàn làm việc, Jaebum rất quý bức ảnh đó.

Jinyoung hốt hoảng khi thấy bóng dáng lờ mờ của Jaebum đang đứng ở cửa, cậu chỉ muốn dọn dẹp phòng cho hắn nhưng cơ thể lại đang sốt cao cộng với đôi mắt tự dưng lại mờ đi nên không may quệt tay trúng cái khung ảnh trên bàn. Jinyoung lo sợ, cậu mặc kệ đôi mắt đang không nhìn thấy gì mà quờ tay thu dọn mấy mảnh vỡ, kết quả tay bị những mảnh kính sắc lẹm cứa vào đến chảy máu.

- Đồ chết tiệt, cậu làm cái gì vậy hả?

Jinyoung sợ hãi co rúm người lại khi nghe tiếng nạt nộ của Jaebum, cậu biết bức ảnh này rất quan trọng với hắn. Jaebum vội vàng chạy lại, hắn gạt tay Jinyoung ra rồi cầm bức ảnh của Ginny lên, bức ảnh bị vấy máu từ bàn tay của Jinyoung.

* Bốp *

Vì quá tức giận mà hắn đạp Jinyoung ngã xuống sàn, cơ thể trạng còn đang bị cơn sốt hành hạ nên cậu dường như nằm dài ra sàn mà không thể ngồi dậy được, hơi thở ngày càng khó khăn.

Jaebum thấy Jinyong nằm yên dưới sàn nên tưởng cậu gan lì nằm dài ra đó ăn vạ, hắn cầm tóc Jinyoung kéo ngược lên rồi đẩy ngã cậu xuống giường.

- Xin anh...em...em mệt lắm, tha...tha cho em hôm nay đi- Jinyoung nằm mệt mỏi trên giường, cậu thật sự rất mệt, cả người nóng như một ngọn lửa.

- Có phải cậu cố tình làm thế không, đừng tưởng mấy hôm tôi không động đến cậu thì cậu muốn làm gì thì làm.

Hắn giống như một con mãnh thú mất kiểm soát mà lao vao người Jinyoung như muốn ăn tươi nuốt sống cậu, kéo cậu xuống khỏi giường, hắn mở cái tủ quần áo trong phòng của mình rồi đẩy Jinyoung vào trong đó. Mặc kệ Jinyoung gào thét đến khàn đặc cả giọng, Jaebum vẫn khoá trái tủ lại nhốt Jinyoung ở trong đó rồi cầm theo chìa khoá lái xe tới Bar.

Jinyoung sợ hãi cực độ khi thấy Jaebum nhốt mình ở trong cái tủ quần áo chật hẹp này, cậu thật sự rất sợ không gian hẹp, nó như là một nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với cậu.

- Jae...Jaebum...cho em ra... em...xin...xin anh... van anh...mau cho em ra ngoài đi, em sợ lắm!- Jinyoung khóc giàn dụa nước mắt, tay đập cửa tủ ầm ầm.

Cậu tuyệt vọng hoàn toàn khi nghe thấy tiếng bước chân rời đi cùng tiếng đóng cửa phòng, Jinyoung đưa tay ôm lấy cơ thể mình rồi ngồi trượt dài xuống bề ngang nhỏ bé của tủ. Nỗi sợ hãi cực độ cộng với cơn sốt đang đánh úp vào Jinyoung, cậu cảm thấy mình thật khó thở.

- Mình sẽ phải chết trong không gian này sao?- Jinyoung lẩm bẩm, người run bần bật, hai mắt tối mù đi.

Sau một khoảng thời gian thì Jinyoung không thể chịu đựng thêm nữa, đầu cậu bây giờ đau đến mức như muốn nổ tung, toàn thân mệt mỏi rã rời. Khẽ tựa cả người vào cánh cửa tủ, hai mí mắt Jinyoung dần dần khép lại, có lẽ cậu sẽ phải chết thật rồi. Đó là suy nghĩ cuối cùng của Jinyoung trước khi đi vào một giấc mộng có lẽ sẽ rất lâu sau mới tỉnh lại, theo bản thân cậu nghĩ là như vậy.

Jaebum lên Bar uống nhưng thật kì lạ là hắn không thể say được, hình như càng uống lại càng tỉnh thì phải. Nghĩ đến giọng van nài khẩn thiết hồi nãy thì bỗng dưng thấy lo, hắn chưa bao giờ thấy Jinyoung kêu gào thảm thiết như vậy.

Lái xe về nhà đã thấy bà quản gia lo lắng đi ra đi vào

- Cậu chủ, cậu có thấy thiếu phu nhân đâu không? Hồi chiều về tôi đã không thấy cậu ấy đâu hết, tôi lo quá.

- Cậu ta không chết được đâu- Jaebum lạnh nhạt nói, hắn bước qua bà quản gia và đi vào trong, bỗng bước chân hắn khựng lại

- Thiếu phu nhân đã sốt cao hơn một tuần nay rồi, cậu chủ không về nhà nên không biết. Cậu ấy sốt cao lắm, già bảo đi viện nhưng cứng đầu không chịu đi, có uống vài viên thuốc hạ sốt nhưng không hiệu quả mấy.

Jaebum đứng chôn chân ở dưới cầu thang, hắn ngẩng đầu nhìn lên phòng mình rồi mau chóng chạy lên đó, bà quản gia khó hiểu cũng chạy theo sau. Hắn lục tìm chìa khoá tủ nhưng không thấy đâu, có lẽ lúc rút ví ra trả tiền nên bị rơi mất rồi. Jaebum đập cửa tủ gọi Jinyoung luôn miệng nhưng không hề có tiếng đáp lại, hắn đâm ra mất bình tỉnh mà đá liên tiếp vào cửa.

- Cậu...cậu nhốt thiếu nhân ở trong đó sao? Cậu quá đáng lắm rồi đó, cậu có biết thiếu phu nhân bị mắc hội chứng sợ không gian hẹp không hả?- Bà quản gia tức giận quát to rồi chạy xuống tìm người làm vườn để giúp phá khoá.

Jaebum như chết sửng trước lời nói của bà quản gia, hắn nhớ đến những lời cầu xin hồi nãy của Jinyoung, chắc hẳn cậu đã rất sợ hãi.

- Jinyoung... nghe tôi không... Jinyoung, cậu trả lời tôi đi chứ- Hắn đập cửa mạnh bạo, gọi tên cậu khàn cả giọng nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại hắn.

Một lúc sau người đàn ông làm vườn mới phá được khoá, vừa mở cánh tủ ra thì cả cơ thể Jinyoung cũng theo đó mà đổ ập xuống sàn. Bà quản gia vội vã tiến lại gần, bà chạm vào người Jinyong thì phát hiện người cậu nóng như một hòn than, hơi thở đứt quảng yếu ớt. Bà quay lại thì vẫn thấy Jaebum đứng yên tại chỗ, hai mắt trừng trừng nhìn người con trai nhỏ bé đang nằm hôn mê trong lòng bà.

- Ông giúp tôi bế thiếu phu nhân xuống nhà, tôi sẽ tự đưa cậu ấy đến bệnh viện không cần đến con người vô cảm kia.

Bà trao lại Jinyoung cho người làm vườn, quay lại nhìn Jaebum với đôi mắt đầy tia tức giận. Jaebum không còn là cậu bé mà ngày xưa bà biết nữa, hắn đã thay đổi quá nhiều rồi. Mãi đến khi người làm vườn bế Jinyoung ra khỏi phòng thì hắn mới sực tỉnh rồi đuổi theo, Jaebum đón lại Jinyoung từ tay người kia rồi ẳm cậu ra xe.

Bà quản gia ngồi ôm Jinyoung khẽ quan sát Jaebum, hắn thật sự đang có vẻ rất lo lắng, chốc chốc lại quay lại nhìn Jinyoung. Bà biết, bà biết Jaebum có tình cảm dành cho Jinyoung nhưng tình cảm hắn dành cho cậu đến chừng nào thì bà không biết được.

- Già biết, già không thể xen vào chuyện của cháu nhưng khi nhìn thiếu phu nhân như vậy thì ta thương thằng bé lắm...Thằng bé đã khổ quá rồi.

- Dạ...- Jaebum khó hiểu nhìn bà quản gia, cả hai đang ngồi trước cửa phòng cấp cứu chờ Jingyoung.

- Jinyoung là cậu bé tốt, trong suốt năm năm qua Jinyoung đã chịu đựng nhiều đau đớn rồi. Con có biết những bộ quần áo con mặt hằng ngày đều do tự tay thằng bé giặt rồi ủi thẳng. Lần nào thằng bé cũng nấu rất nhiều món ăn chờ con rồi lại lủi thủi ăn một mình...

-Jinyoung...- Jaebum thật không biết nên nói gì vào thời điểm này.

- Jinyoung đã rất buồn khi con tự tay đổ đi những món ăn mà thằng bé cất công làm. Nhiều đêm già nghe thấy tiếng khóc của thằng bé, nó đã khóc rất nhiều đấy. Jaebum à, già biết con từ hồi con còn nhỏ xíu kìa, ta cũng biết con không phải người nhẫn tâm như thế. Đừng để cái gì vuột mất khỏi tay rồi thì mới hối hận- Bà quản gia vỗ vai Jaebum rồi cất bước rời khỏi đó.

Jaebum ngồi một lúc lâu trước cửa phòng cấp cứu, hắn đã suy nghĩ rất lâu về những lời nói của bà quản gia. Hắn đặt tay lên trái tim mình, trái tim hắn đang khẽ mách bảo rằng Jinyoung thật sự đã rất quan trọng trong hắn rồi.

Phải chăng hắn nên thật sự mở lòng với Jinyoung?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net