Chap 6 : Nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jinyoung được bác sĩ đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, cậu nằm ngủ yên lặng trên giường bệnh. Gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc vì bị cơn sốt cao hành hạ, tay cũng băng bó do vết thương ban nãy.

- Cơ thể cậu ấy rất yếu do cơn sốt quá cao cộng với ảnh hưởng từ nỗi sợ hãi. Người nhà nhớ chăm sóc cậu ấy thật cẩn thận, có việc gì nhớ báo cho tôi ngay.- Vị bác sĩ dặn dò cẩn thận rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Jaebum đứng dậy cúi chào vị bác sĩ rồi ngồi xuống bên cạnh Jinyoung, hắn đưa tay chỉnh lại chăn cho cậu. Có lẽ đã rất lâu rồi Jaebum không nhìn Jinyoung ở cự li gần như thế này, hắn vén nhẹ sợi tóc loà xoà trước trán cậu.

Jinyoung rất đẹp, Jaebum phải công nhận điều này. Hắn nhớ lần đầu tiên gặp cậu thì Jinyoung là một cậu bé trắng trẻo có phần mũm mĩm, ngại ngùng khép nép bên bố mẹ nhưng sao giờ đây cậu bé năm đó lại gầy gò và yếu ớt đến thế này? Tự cười chính bản thân mình, một con người bị hắn chà đạp suốt 5 năm qua như vậy thì sao không suy yếu được chứ.

- Jaebum à mày là một thằng đáng chết- Hắn đưa tay đập liên tiếp vào ngực mình.

Jaebum tiến sát lại phía Jinyoung, hắn cúi sát mặt xuống rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, một nụ hôn đúng nghĩa trong suốt 5 năm qua. Jaebum cảm nhận được rằng đôi môi Jinyoung mềm mại lắm, nó ngọt ngào như một viên kẹo đường vậy. Bỗng một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt hắn rồi rơi xuống Jinyoung, Jaebum đang khóc, thật sự là hắn đang khóc vì thương cho cậu vợ bé bỏng của mình.

Khi thấy Jinyoung cựa quậy vì thiếu dưỡng khí thì Jaebum mới buông tha cho đôi môi tái nhợt, nóng hừng hực của cậu. Thân nhiệt Jinyoung không hiểu sao mà vẫn không chịu giảm xuống mặc dù cậu đã được bác sĩ tiêm thuốc và cho truyền nước.

Jaebum đưa tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ bé của Jinyoung, hắn đắp một chiếc khắn lên trán cậu để giúp giảm sốt.

-N...nước...nước- Jinyoung hé mắt, miệng liên tục kêu nước, vì cơn sốt nên cổ họng cậu khô không khô khốc.

Mau chóng rót một cốc nước rồi đỡ Jinyoung ngồi dậy, để cậu dựa cả vào người mình, đầu tựa vào vai hắn. Nhưng Jaebum không biết làm thế nào để giúp Jinyoung uống nước được vì cậu vẫn chưa nhận thức yđược xung quanh nên cứ đưa đưa nước vào miệng  thì nó lại trào hết ra ngoài.

Đặt Jinyoung nằm lại xuống giường, Jaebum uống một ngụm nước, hắn kề sát vào môi Jinyoung rồi chuyền hết chỗ nước sang cho cậu. Jaebum cảm thấy rất nhẹ nhõm khi Jinyoung có thể uống được một chút nước ít ỏi nhưng mãi cậu vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Jaebum kiểm trai thân nhiệt Jinyoung thì mới tá hoả, cậu không những không hạ sốt mà thậm chí còn sốt cao hơn, vội vã chạy ra khỏi phòng, hắn mau chóng đi tìm bác sĩ, nếu Jinyoung xảy ra chuyện gì thì hắn ân hận cả đời mất.

Thấy bóng Jaebum chạy khỏi phòng thì một bóng người lạ mặt tiến vào, hắn ta đội chiếc mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che kín mặt. Hắn ta bỏ kim truyền ra khỏi tay của Jinyoung, lấy chiếc khẩu trang y tế đã chuẩn bị sẵn đeo vào cho cậu rồi mau chóng bế Jinyoung rời khỏi đó.

- Này cậu bế bệnh nhân đi đâu vậy? - Một cô y tá đi ngang qua thang máy, thấy có người bế bệnh nhân đang ngủ thì tò mò lại gần.

- À...à tôi đưa em trai tôi đường hóng mát ý mà - Tên đó tìm cách đánh lừa cô y tá.

Hắn vội vàng bế Jinyoung vào thang máy khi nó vừa mở cửa, đúng lúc đó Jaebum cùng vị bác sĩ chạy ngang qua, hắn chạy lướt qua tên kia nhưng không nghĩ gì nhiều mà chạy thẳng về phòng bệnh của Jinyoung.

Tên đó nhanh chóng trèo lên một chiếc xe ô tô cũ kĩ, đặt Jinyoung đang mơ màng xuống ghế, chiếc xe tăng tốc rời khỏi đó.

- Làm tốt lắm, sau bao lâu lên kết hoạch cũng đã bắt được thằng nhỏ này. Chồng nó giàu lắm, chúng ta sẽ đòi được một mớ kha khá đấy, mày không bị nghi ngờ gì chứ?- Tên lái xe liếc nhìn qua gương chiếu hậu rồi nở nụ cười quỷ quyệt.

- Không, nhưng người thằng bé này nóng lắm, nó có vẻ sốt rất cao, tụi mình bắt đi thế này sẽ không sao chứ?- Tên vừa bắt Jinyoung vẻ lo lắng, hắn nhìn cậu trai nhỏ bé đang nằm hôn mê ở trên ghế.

- Kệ nó, cứ mang nó về cho đại ca xử lí.

Jaebum cùng bác sĩ chạy vào phòng thì đã không thấy bóng dáng Jinyoung đâu hết, cả hai lục tung phòng bệnh nhưng nó hoàn toàn trống không. Jaebum ngồi phịch xuống sàn còn vị bác sĩ chạy xuống huy động người tìm Jinyoung khắp bệnh viện.

- Em ấy còn chưa tỉnh thì đi đâu được chứ... khoan đã...cái... cái vòng...- Jaebum như sực tỉnh, hắn chạy xuống đại sảnh.

Hắn nhớ ra cái người ban nãy được bế vào thang máy, mặc dù cả hai người họ đều đeo khẩu trang che kín mặt nhưng Jaebum nhận ra cái vòng đeo ở tay người kia, nó giống hệt cái vòng của Jinyoung- cái vòng cậu đeo từ trước khi hai người cưới nhau.

Jaebum vội vàng chạy xuống phòng bảo vệ để xem lại CCTV, chỉ có mỗi cảnh quay ở hành lang nhưng cũng đủ để mọi người thấy cảnh tên lạ mặt kia bế một bệnh nhân rời khỏi đó, hắn nhận ra ngay người đang bị đưa đi chính là Jinyoung- là vợ của hắn.

- Doyoung, cậu mau tìm đến bệnh viện xxx cho tôi, Jin... Jinyoung bị người ta bắt đi rồi- Jaebum ngồi bệch dưới sàn rồi rút điện thoại ra gọi cho Doyoung- Thư kí của mình

Hắn thật sự rất lo lắng cho Jinyoung, cậu ốm sốt như vậy mà còn bị người ta bắt đi không biết là có sao không nữa. Đến bây giờ thì Jaebum đã hiểu Jinyoung quan trọng  như thế nào với mình rồi, là tại hắn, tại hắn quá ngu ngốc khi bỏ Jinyoung một mình. Jaebum vừa sợ, vừa lo lắng cho người vợ bé nhỏ của mình, Jinyoung mà xảy ra chuyện gì thì hắn chết mất.
---------------------------
Hai tên kia tiến xe vào một nhà kho cũ kĩ ở phía ngoại ô thành phố, bọn chúng vác Jinyoung xuống rồi đặt cậu nằm dưới nền đất bụi bẩn, lạnh lẽo. Bây giờ người Jinyoung nóng còn hơn một ngọn lửa, mùa hôi túa ra ướt đẫm bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, cậu vẫn chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.

- Hai đứa tụi bây làm tốt lắm, có được thằng nhỏ này là chúng ta sẽ có một mớ tiền. - Tên đại ca đá đá vào người Jinyoung.

Jinyoung vì bị đau mà khẽ hé mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều quay cuồng và mờ ảo nhưng cậu vẫn nhận thấy đây không phải là bệnh viện và đặc biệt người đàn ông đang đứng bấm điện thoại bên cạnh lại càng không phải Jaebum. Jinyoung cảm thấy cơ thể mình như đang bị đốt cháy bơi ngọn lửa nóng hừng hực bên trong, đầu thì đau như muốn nổ tung, cổ họng đau đến mức không nói được.

Jaebum đang ngồi xem CCTV cùng Doyoung thì điện thoại reo lên, là một số lạ gọi tới, hắn vội vàng bấm nút nghe
- Ố la la, tổng giám đốc nghe rồi này, cậu có nhớ cậu vợ bé bỏng của mình không?- Giọng đầy giễu cợt vang lên từ đầu dây bên kia.

Jaebum tức giận đứng phắt dậy, hắn tính chửi vào điện thoại nhưng thấy dấu hiệu từ Doyoung là bình tĩnh lại thì mau chóng hạ hoả.

- Vợ tao đâu, chúng mày bắt vợ tao đi đâu? Em ấy đang ốm, mau đưa em ấy về đây nhanh lên- Tuy rất muốn bình tĩnh nhưng Jaebum lại gắt ầm lên khi nghe thấy tràng cười đầy khả ố từ đầu dây bên kia.

Tên kia thấy Jaebum cáu giận thì mỉm cười đầy mãn nguyện, hắn ta cúi xuống ghé sát điện thoại vào mặt Jinyoung nhưng hiện tại cậu đến thở còn khó chứ huống chi là nói. Tên đó thấy Jinyoung nằm thở hồng hộc đầy khó khăn dưới đất thì nóng máu mà đâm ra tức giận rồi dẫm mạnh vào bàn tay đang bị thương của Jinyoung

- Đau...đau quá...- Jinyoung thều thào từng chữ khó khăn.

Jaebum tức giận lên đến đỉnh điểm khi nghe thấy giọng  nói yếu ớt của Jinyoung kêu đau từ đầu dây bên kia, hắn đang định gọi Jinyoung thì tên kia đã giật lại máy" Muốn nó được sống thì  chuẩn bị 100 triệu won, đừng có mà báo với cảnh sát"- Nói rồi hắn dập máy không kịp để Jaebum nói thêm bất cứ câu nào.

Jaebum tức giận ném vỡ tan chiếc điện thoại, nghe thấy giọng Jinyoung yếu ớt vang lên từ đầu bên kia thì hắn bỗng cảm thấy đau đớn như bị ai đâm cho một nhát vậy, Doyoung mau chóng giúp Jaebum giữ bình tĩnh, lúc này bình tĩnh là yếu tố hàng đầu.

Jinyoung nằm yên dưới nền đất lạnh lẽo, cậu cảm tưởng như mình sắp ốm chết đến nơi rồi. Hơi thở cậu ngắt từng quãng đầy khó khăn, hai mắt mờ tịch hẳn đi.

- Đại ca, người nó nóng quá có khi nào nó ốm chết luôn không?- Một tên đàn em mau chóng báo lại tình hình khi kiểm tra người Jinyoung.

- Đằng nào thì tao cũng không để nó sống đâu, nó đã nhìn thấy hết mặt chúng ta rồi- Tên đại ca ngoảnh mặt nhìn ra cửa khi có bóng người tiến vào.

Jinyoung mơ màng nhìn về phía khoảng không vô định đằng trước, cậu có lẽ nên thương thay cho bọn chúng vì chẳng bao giờ Jaebum chịu đưa tiền cho bọn chúng vì anh ghét cậu lắm mà. Nhưng Jinyoung đâu biết được rằng Jaebum lúc này đang lo lắng cho cậu nư ngồi trên đống lửa.

Người vừa bước vào trong nhà kho tiến lại gần phía tên đại ca nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới sự hiện diện của Jinyoung.

- Đại ca, chuyến hàng vừa rồi vô cùng thành công , đây là tiền chúng ta có được- Người đó đưa cho tên đại ca một cặp tiền rồi mới để ý đến con người đang nằm dưới đất.

Cậu ta như đứng hình khi thấy Jinyoung đang nằm suy yếu, cái vòng tay của cậu, cái vòng tay này chỉ có duy nhất một người mới có được. Người con trai đó khẽ lật người Jinyoung lại rồi như chết sững khi nhìn thấy khuôn mặt của cậu. Cái vết sẹo ở gần khóe mắt Jinyoung làm cậu ta càng thêm chắc chắn hơn, miệng khẽ lẩm bẩm

- Jinyoung...có...có phải là cậu không?

- Jihun mày sao đấy?- Tên đại ca thấy Jihun nhìn Jinyoung chằm chặp thì cảm thấy kì lạ.

- Đây là ai vậy, sao cậu ta lại ở đây?

- À một vụ làm ăn mới thôi, tao giao nó cho mày đấy, canh trừng nó cẩn thận- Tên đại ca cầm cọc tiền bước ra khỏi nhà kho, mấy tên đàn em khác cũng lẽo đẽo theo sau.

Trong nhà kho chỉ còn lại Jinyoung và Jihun, Jinyoung đang nằm thì cảm nhân có một người tiến đến ôm rồi nhẹ nhàng xoa đầu mình. Jinyoung cảm thấy kì lạ và khẽ mở mắt ra nhìn, bóng hình mờ ảo của chàng trai trẻ trước mặt xuất hiện, cậu cảm thấy người con trai đang ôm mình thật quen thuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net