Chương Một:Bồ công anh không bay(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh sáng mặt trời len qua tấm màng cửa trắng rọi vào căn phòng.Tôi khẽ động mi mắt ,trần nhà màu trắng lờ mờ hiện ra.Tôi chống hai tay len giường , rồi ngồi dậy ngáp dài .6h30, đúng giờ thật ,tôi mang đôi dép vào rồi rời khỏi giường.Tôi phải xuống làm bữa sáng cho hai bố con .Vệ sinh qua loa ,thay bộ đồ ngủ ra , tôi đi nhanh xuống nhà dưới.Trên bàn ăn bày hai phần trứng ốp la và bánh mì .Ai,lại để bố vất vả rồi !Lúc này bố tôi từ trong bếp đi ra ,trên tay cầm hai cốc sữa còn bốc khói.Đôi mắt ông thâm quần,lộ rõ vẻ mệt mỏi vì thức trắng đêm.Thấy bóng tôi ông đặt cốc sữa lên bàn , mỉm cười nhìn tôi:

-Yên Yên, xuống đây ăn sáng đi.

-Vâng.

Tôi ngồi vào bàn và ăn.Ăn được vài miếng tôi nói:

-Bố, sau này bố không cần làm bữa sáng đâu, con sẽ làm .

Ông ngẩn đầu lên nhìn tôi,từ trong đôi mắt già nua ánh lên chút vui mừng ,lẫn ấm áp.Nhưng rồi ông lại cụp mi mắt,ông đặt chiếc dao trên tay xuống,trầm trầm nói:

-Yên Yên,chiều nay ta sẽ đưa con đến bệnh viện.

-Vâng .

Tôi khẽ đáp,không sao giấu nổi vui mừng .Lâu lắm tôi không được vào thăm mẹ.Lại nói đến mẹ tôi ,bà đang phải nằm viện điều trị vì chứng ung thư vòm họng.Tôi thực sự rất nhớ bà ,nhớ bữa sang của bà,nhớ giọng nói nhẹ nhàng của bà.Miếng bánh trong miệng tự nhiên nghẹn ứ ,không sao nuốt trôi.Ánh mắt tôi trở nên xa xăm .Tôi nhớ lại ngày đó...Lúc đó là sáng sớm bố và tôi đang ngồi bên bàn ăn vui vẻ trò chuyện chờ đợi bữa sáng của mẹ.Tôi nhớ lúc ấy trời rất đẹp ,chút nắng dìu dịu ,không khí trong lành.Mẹ tôi,bố tôi đều nở nụ cười rạng rỡ tràn đầy hạnh phúc.Xoảng!! Tiếng vỡ thủy tinh vang lên ,cũng là sự bắt đầu cho đau khổ.Bố tôi và tôi vội lao vào bếp,thì thấy mẹ tôi nằm im bất động.Hai bỗ con tôi ra sức lay bà,nhưng và vẫn nằm im,điềm nhiên.Tôi sợ hãi vô cùng,nước mắt trào ra ,toi vừa khóc vừa gọi bà.Bố tôi vội vã lao ra ngoài gọi xe cấp cứu.Tôi không biết gì nữa ,tôi chỉ thấy gương mặt yên tĩnh của mẹ,sự lo sợ của cha rồi tôi ngất đi.Tiếng còi xe vọng đến,tôi được họ đưa lên xe cùng mẹ,ánh sáng mơ hồ,mùi thuốc khử trùng ...tôi không sao quen được .Ngay sau đó tôi bật dậy.Tôi thấy ...tôi thấy ...những bác sĩ mặc đồ trắng,toà nhà màu trắng mang mẹ tôi đi.Trở về từ trong hồi ức ,tôi cúi nhìn cốc sữa,cầm nó lên rồi uống.Bố tôi đã ăn xong ,ông cầm chìa khoá xe và đi ra ngoài:

-Bố đi đây,chiều về bố sẽ chở con đi.

-Vâng,bố đi làm vui vẻ.Bố nhớ ăn uống đầy đủ ạ!

-Ừm..

Tôi quay người ,thu dọn bát đĩa.Rồi bắt đầu dọn dẹp nhà cửa,sau khi xong việc ,tôi cầm ví tiền và chìa khoá ra ngoài đi chợ,từ sau khi mẹ tôi nhập viện,mọi việc của mẹ do tôi làm hết.Tôi bước ra ngoài đóng chặt cửa,rồi đi.Gia đình tôi sống trong khu vực tập trung chủ yếu của viên chúc nhà nước.Ra khỏi cổng ,tôi nhìn thấy một chiếc xe tải to màu xám đổ trước một biệt thự mới xây .Bên cạch chiếc xe tải là một chiếc BMW đen mui trần ,chắc là ai đó mới chuyển đến đây,tôi không để ý lắm ,ngoảnh mặt đi.Lúc tôi đi chợ về,ngang đến khúc cua một bóng đen vụt qua.Tôi đâm sầm vào người đó.Cả người tôi nằm lên thứ gì đó mềm mềm,mùi hương từ người đó tỏa ra,khiến tôi thất thần .Thấy người đó động đậy ,tôi vội đứng dậy,cúi đầu nói:

-Xin lỗi anh tôi không chú ý!

Không hiểu sao lúc đó tôi luống ca luống cuống làm rơi túi đồ trong tay.Đang định cúi xuống nhặt,thì một cánh tay thon đai với làn da màu đồng vươn ra nhặt giúp tôi.Tôi ngẩn đầu lên,ánh mặt trời rực rỡ sau lưng làm tôi không nhìn rõ mặt anh.Tôi chỉ thấy đôi nét cương nghị,hiền hoà trên khuôn mặt đó.Nó làm ta thấy bình yên ,tựa như cánh chim phiêu dật tìm thấy bến đỗ.Trống ngực tôi đập mạnh,tim nhanh lên cả chục nhịp.Tôi vội nhận lấy túi bánh từ tay cậu ta.Cái này tôi mua cho mẹ ,bà thích nhất là bánh vị trà xanh.Tôi vừa cầm về ,chợt nghe một giọng nói dịu dịu ,trầm thấp như tiếng violon cello vang lên:

-Tôi không để ý đâu.

-Được ...chào anh!

Tôi lách qua thân hình cao lớn của anh rồi bỏ đi,không dám quay đầu nhìn.Anh nhìn bóng tôi khẽ cười ,mặt hơi đỏ lên,nhưng làm sao tôi biết chứ.Về đến nhà tôi bỏ thức ăn vào bếp ,kéo ghế ra rồi ngồi xuống.Tôi đờ đẫn nhìn xung quanh ,trong đầu lại hiện lên cảnh vừa rồi.Người đó là ai nhỉ?Nói sao ta ,mười bốn năm nay đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với người khác giới ở cự ly gần thế này.Tự nhiên thấy....Tôi cố tống cái suy nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu,đứng dậy vào bếp nấu bữa trưa.Tôi cầm cái tạp dề lên đeo vào người,rồi chuẩn bị "chiến đấu" .11h30 tôi dọn cơm ra ,rồi ngồi vào đợi bố về.Đợi mãi vẫn chẳng thấy ông về,trong khi bụng tôi đã đói meo.Reng!Reng!Tiếng chuông điện thoại vang lên,tôi đẩy ghế ra vội vã chạy lên nhà.Tôi cầm điện thoại lên:

-Vâng .Ai đấy ạ?

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc và trầm ổn:

-Yên Yên...

-Bố?

-...Trưa nay ta không về được,con tự ăn nhé đừng đợi ta.

-Vâng.Bố nhớ ăn đầy đủ nhé!

-Ừ .Thôi ta cúp máy đây.

-Vâng

Trong tai nghe chỉ còn lại tiếng "Tút tút..." Tôi bỏ máy xuống,quay người vào bếp.Vậy là trưa nay chỉ có mình tôi ăn thôi.Nhìn bàn thức ăn tự nhiên tôi thấy ngáng,nhưng rồi cũng ngồi vào ăn để đáp ứng cái bụng.Cạch!Tôi đang ngồi ăn ,thì đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa.Ai vậy?Tôi vội vã chạy ra,một thân hình cao to vụt vào nhà tôi,rồi nhanh tay đóng cửa.Cả người tôi hoa đá,không tài nào phản ứng nổi.Người đó rất tự nhiên,anh ta áp người vào cửa,hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của tôi.Tù vượt ngục?Tội phạm truy nã?Bắt cóc tống tiền ư?Tôi lấy cây gậy gỗ trên tủ của bố.Cầm thật chặt,móng tay tôi đâm vào da hằn thành những vệt đỏ.Tôi từ từ tiến lại gần.Anh ta vẫn không hay biết ,chăm chú nhìn ra ngoài qua ổ kính trên cửa.Bàn tay tôi rịn đầy mồ hôi,tôi dồn sức vào tay,đưa gậy len cao và giáng xuống .Phặc!Anh ta giống như mọc mắt sau lưng,nhanh chóng bắt được cây gậy của tôi .Tôi theo phản xạ lùi lại thật xa,trống ngực đập liên hồi,tên này ...định làm gì tôi,trong trường hợp hắn tấn công tôi sẽ hét lên...còn bây giờ thì....Tôi cố giữ bình tĩnh ,cất giọng lạnh lùng nói:

-Anh kia!Sao anh lại vào nhà tôi ?

Anh ta hơi khựng lại ,môi hơi nhếch lên nhưng vẫn không thèm nhìn tôi.Tôi cố giữ bình tĩnh ,nói tiếp:

-Xin mời anh ra cho ,còn không tôi sẽ gọi cảnh sát.

Anh ta không nói gì ,bình thản đẩy cửa rồi đi ra,vứt lại tôi một mình trong nhà.Tôi ngồi bệt xuống sàn,thở dốc ra.Trời ạ!Thể loại gì đây?Ngồi một lát cho định thần tôi quay lại nhà bếp.Tôi đã ăn xong,chỗ thức ăn thừa này tốt nhất nên đóng hộp cất lại.Nghĩ vậy tôi lấy mấy cái hộp trên kệ bếp rồi trút thức ăn vào.Xong xuôi tôi dọn dẹp bát đĩa,rồi quay ra phòng khách.Tôi vớ đại một cuốn sách trên bàn.Là cuốn Trà hoa nữ,một tác phẩm văn học lãng mạng mà mẹ tôi rất thích.Tôi cầm lên và bắt đầu đọc,tôi nằm dài lên sofa chăm chú đọc.Mắt tôi trùng xuống,tôi úp cuốn sách lên mặt rồi chìm vào giấc ngủ.Gió trời thổi nhẹ qua khe cửa,ánh mặt trời ban trưa nóng nực.Cả căn phòng chìm trong im lặng.Tôi ngủ rất ngon,một lúc lâu sau đó từ ngoài vọng đến tiếng chuông cửa.Reng!!!!Tiếng chuông cửa vang lên đánh thức tôi từ trong giấc ngủ.Tôi vội đặt cuốn sách trên mặt xuống,hối hả chạy ra.Cánh cửa xoạch mở ,ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào mắt tôi.Ủa?Có ai đâu ta?Một giọng trầm vang lên từ sau cánh cửa :

-Ai...,Đau!

Tôi vội thò đầu ra sau cửa.Một cậu con trai đang ôm mặt.Tôi nhanh chóng nhận ra vấn đề:tôi đập cả cánh cửa vào mặt anh ta.

Tôi vội chạy đến trước mặt anh ta nói:

-Xin lỗi anh,lỗi tại tôi!

-Tôi không để ý đâu.

Khoan,cái giọng này,câu nói này nghe sao quen thế nhỉ.Tôi ngước mắt lên.Trước mắt tôi là thân hình cao lớn.Cậu ấy cao dễ đến 1m8,làn da màu đồng rắn rỏi.Gương mặt góc cạnh,tuấn tú,ưa nhìn,lông mày đen và dài,ánh mắt rạng rỡ như mặt trời,ngữ quan can đối.Trông cậu rất khỏe khắn và dễ chịu.Ánh mặt trời rọi trên cao,gió diu diu thổi,hàng cây xanh chìm sau bóng cậu,tim tôi bất giác đập nhanh ,mặt hơi đỏ lên.Cậu ta đưa mắt nhìn tôi ,trên mặt còn hơi đỏ do vụ va chạm hồi nãy,cậu ta nhìn tôi cất giọng vui vui nói:

-Hình như chúng ta từng gặp nhau nhỉ?

Tôi nhìn chằm chằm cậu ta cố lục loại trí nhớ.Xem nào ,hồi sáng tôi đâm vào một người trưa nay có tên kỳ cục vào nhà và chiều nay là cậu ta.Trông cậu ta hơi quen quen,tôi xấu chuỗi các sự kiện lại và nhận ra một điều động trời .Tôi kinh ngạc thốt lên:

-Anh là tên bắt cóc?Biến thái?Tù vượt ngục?chạy xồng xộc vào nhà tôi hồi trưa đấy hả?

Khuôn mặt vui vẻ của cậu ta méo xệch,lông mày nhiếu lại.Tôi đưa tay che miệng,ý thức được mình đã lỡ miệng:

-Xin lỗi,......tôi ...tôi hiểu nhầm thoi,tôi không có..ý gì đâu!!

-Không sao!Mẹ tôi gửi gia đình cô cái này.

Nói đoạn cậu ta đưa cho tôi một túi giấy màu xanh nhạt,bên trong là một hộp bánh và hộp tà xanh Mat cha.Tôi đang đắn đó không biết có nên nhận không, thì cậu ta đặt cái túi vào tay tôi nói tiếp:

-Gia đình tôi mới chuyển đến ,mẹ tôi bảo tôi đi chào hỏi.Cô cứ nhận

-Ừm....

-Tôi về đây.

-Chào cậu!

Cậu ta nhếch mép cười cười nhìn tôi,rồi quay mặt bỏ đi.Ra đến cổng cậu ta đột ngột quay lại nói:

-Tôi không phải kẻ bắt cóc,không phải kẻ biến thái,cũng không phải tù vượt ngục đâu đấy.

-Được!Cậu không phải !Tôi xin lỗi được chưa!.

Tôi làm mặt quỷ với cậu ta rồi xoay người bước vào nhà.Tôi tựa lưng lên của thổ hắt ra.Sao nói chuyện với cậu ta tôi cứ thấy nao nao,lại còn hơi ngượng nữa.Kỳ lạ thật!Tôi cố dẹp bỏ cảm xúc kỳ lạ ấy rồi đi vào bếp.Tôi để túi bánh cậu ta mang đến lên bàn bếp rồi đeo tạp dề lên chuẩn bị bữa tối...

-------------------------------------------------
Trước đây nhà tôi ăn muộn hơn thế này,bao giờ mẹ cũng đợi tôi về cùng bà nấu,quãng thời gian đó thật sự rất ấm áp...Còn giờ,tôi và bố sẽ ăn từ sớm,sau đó ông sẽ vào bệnh viện với mẹ còn tôi ở lại nhà một mình.Hôm nay cũng vậy tôi nấu ăn từ lúc hơn 4h.Tôi lấy rau củ ra và gọt,làm được một lúc tôi lại nghĩ đến tên "tù vượt ngục " kỳ cục kia,khuôn mặt rắn rỏi ,ôn hoà của cậu ta lại hiện lên,cùng với đó cảm giác ấm nóng khi tôi đâm sầm vào cậu ta cũng ùa về,mặt tôi đỏ lên.Tôi cúi xuống tiếp tục cắt trái dưa.Nhưng tôi nhìn thấy gì nhỉ,máu trên tay tôi ứa ra ,cảm giác đau đớn truyền đến ,tôi vội bỏ con dao xuống,chạy đi lấy hộp sơ cứu.Sau khi dán miếng băng lên tay tôi lại vào bếp tiếp tục nấu.Tôi nhìn ngón tay bị băng của mình khẽ thở dài ,trong lòng thầm nguyền rủa tên "tù vượt ngục " ấy.Thật là đáng ghét mà!Nấu xong tôi bỏ một phần cơm và thịt kho tàu cùng súp rau củ mà mẹ tôi thích nhất vào cặp lồng.Tôi lấy hộp bánh mua hồi sáng bỏ vào một túi giấy cung với cặp lồng và chai nước.Tôi đặt nó lên bàn phòng khách rồi đi vào nhà định tắm một lúc.Đúng lúc đó bên ngoài đổ mưa,trời xám xịt ,mây vẫn vũ che khắp bầu trời tựa như đám khói xám đay đặc,mưa bắt đầu rơi,những hạt nặng nề trút xuống,tiếng còi xe gấp gáp vọng đến ,tiếng nước bì bõm,mưa rất to không có dấu ngừng lại tôi đóng tủ định đi tắm thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông.Trời đang mưa,bố thì có chìa khoá,ai vậy ta?Tôi bỏ áo quần xuống vội vã chạy ra.Cửa mở ra,thân hình cao lớn ôn hoà của cậu hiện ra nơi ngưỡng cửa.Cậu ta dầm mưa ướt sũng,chiếc áo phông trắng đinh sát vào người để lộ than hình rắn chắc ,cậu ta mặc quần bò màu nâu hơi ướt,mái tóc đen đầy nước nhỏ xuông tong tong.Cậu ôn hoà nhìn tôi nói:

-Xin lỗi ,bạn cho mình vào trú mưa được không?

-À...

Tôi đang đắn đo xem có nên cho cậu ta vào không,nam nữ thụ thụ bất nhân mà.Có nên không a.Một nghi vấn nảy ra tôi hỏi:

-Bạn không vào nhà được à?

-Tôi quên chìa ở trong nhà rồi

Tôi cười thầm trong bụng,hì hì quên chìa.Cậu ta nói tiếp:

-Bố mẹ tôi thì chưa về,người giúp việc lại chưa đến vậy đó.

Một phút nhất thời lay động tôi đã cho cậu ta vào nhà trú mưa.Tôi đóng cửa lại ,dẫn cậu ta vào phòng khác rồi bảo cậu ta ngồi.Cậu ta khá tự nhiên không câu nệ ngồi xuống sofa.Cả người cậu ướt sũng,nước từ áo và tóc cậu nhỏ dài lên sofa,tôi cầm lấy cái khăn lông đưa cho cậu ta:

-Cậu lau đi,kẻo bị cảm.

Cậu ta nhìn tôi nở một nụ cười dịu dàng,ánh mắt sáng bừng cầm lấy cái khăn .Cậu ta cười rất đẹp,đẹp nhưng khiến người khác dễ chịu,cậu ta không lạnh lùng như mấy nam chính ngôn tình ngược lại rất dễ gần.Tôi hơi đỏ mặt vội quay mặt đi.Cậu ta cất tiếng hỏi tôi:

-Cậu tên gì?

-Bố Nữ Yên

-...Yên trong yên lành ..ừm.Tôi tên Nhược Thần.

Nhược Thần một cái tên dễ nghe ,dễ gần hệt như con người cậu.Chúng tôi trì chuyện với nhau một lúc,bầu không khí rất thoải mái,chúng tôi vừa mới gặp nhưng rất hợp ý .Qua câu chuyện của cậu ấy tôi biết cậu ấy bằng tuổi tôi,bố mẹ cậu ấy làm kinh doanh,sở hữu chuỗi tập đoàn Thần Huy ,một tập đoàn lớn có tiếng ở thành phố này.Là công tử con nhà giàu ....hừm....Trời vẫn mưa rã rích,tôi nhìn bầu trời xám xịt trong lòng lại dấy lên nỗi buồn đau,mẹ!Mắt tôi cay cay,mũi nghẹn ứ,cổ họng khô khốc,nhìn Nhược Thần trước mắt tôi lại ước có người vỗ về mình,nước mắt trào lên.Tôi cố kiềm lại,mím chặt môi,cố gắng để không khóc .Sao thế này ,bình thường tôi luôn vui vẻ lạc quan mà,sao nhìn Nhược Thấn tôi lại yếu đuối vậy?Sở dĩ tôi luôn cố lạc quan vì hơn ai hết tôi hiểu rõ,mẹ tôi quan trọng với tôi ra sao...và...bệnh của mẹ ...không thể chữa khỏi....chỉ là bà đi sớm hay muộn thôi.Tôi luôn cố lạc quan,để chấp nhận sự thật,sẵn sàng đón nhận nỗi đau.Tôi....tôi,nhận ra sự khác thường của tôi cậu ta hỏi,giọng lo lắng kèm chút ngại:

-Yên Yên cậu sao vậy?

Tôi im lặng không trả lời vội chạy vào nhà vệ sinh,để lại Nhược Thần nhìn tôi đầy lo lắng,nước mắt đã che lấp tất cả nhưng tôi vẫn thấy ,thấy sự lo lắng trên mặt cậu.Tôi đóng chặt cửa ,lao đến bồn rửa mở vòi nước.Dòng nước trong suốt dội xuống tay tôi,cảm giác ê buốt truyền đến,tôi vội hắt nước lên mặt,khuôn mặt tôi sũng nước,nước mắt mặn chát hoà vào đong nước nhạt nhẽo.Tôi đứng một lúc,cố trầm tĩnh lại .Tôi xoay người về phía cửa định mở ra .Rầm!Tôi ngã dõng soài giữa nền nhà.

-Ái.....đau!

Tôi lồm cồm bò dậy vì ngã xuống nền ,cả người tôi ướt nhẹp,bộ váy màu xanh nhạt dính vào người.Nhược Thần đang ngồi ngoài kia,cái bộ dạng nhếch nhác này mà vác ra thì hơi....nguy hiểm.Tôi đành phải đi tắm.Tôi vặn vòi nước , dòng nước ấm nóng trào ra,bao phủ lấy tôi,toàn than tôi thư thái hẳn nỗi buồn dần vơi đi.Đến lúc tắm xong tôi mới ngớ ra..tôi quên mang đồ đê thay rồi!Trời ạ,không thể ra được rồi,Nhược Thần đang ngồi ngoài đó!Nhược Thần ư?Hay là...Sau khi đấu tranh xong tôi cố lấy giọng bình thản nói:

-Nhược Thần!!

Gọi xong mặt tôi nóng ran,tâm tình hơi hoảng loạn.Ai lại ....Tiếng bước chan nhè nhẹ vọng đến tai tôi.Ngay sau đó giọng nam quen thuộc cất lên:

-Yên Yên,chuyện gì vậy?

-Thần,cậu ....lấy giúp tôi..bộ áo quần trên lầu được không.Phòng tôi ở cuối hành lang tầng hai .

Gắng nói xong mặt tôi đỏ ửng như quả cà chua chín.Kỳ chết mất thôi ...nhưng hết cách rồi.Bên ngoài im lặng,tôi không nghe thấy tiếng Nhược Thần,chỉ nghe thấy tiếng nhịp tim hơi ngắt quãng,mặt tôi càng đỏ thêm.Tôi có thể tưởng tượng ra làn da màu lúa mạch của cậu đang ửng đỏ,đôi mắt rạng rỡ cụp xuống ngại ngùng.Tôi im lặng chờ đợi câu trả lời,xung quanh chỉ còn lại tiếng mưa rời cùng với nhịp tim rối loạn của tôi.Một lúc lâu sau,hay chính xác là hai phút sau cậu cất giọng nói:

-Được..

Tôi thở hắt ra,trong ngữ điệu của cậu chứa cái gì đó rất bất đắc dĩ kèm theo chút xấu hổ .Tiếng bước chân cậu nhỏ dần chìm vào tiếng mưa vồn vã.Một lát sau tiếng bước chân trầm ổn đó vọng lại gần tôi.Một cánh tay rắn chắc gõ nhẹ vào cửa phòng:

-....Yên ..Yên

Tôi giữa chặt chiếc khăn tắm trên người nép vào sau tường rồi hé cửa ra.Cánh tay thon dai màu lúa mạch vươn vào trên đó là bộ đồ của tôi.Tôi vươn tay ra nhận lấy,khi lòng bàn tay mềm mềm của tôi chạm vào bàn tay hơi cứng của cậu ,một cảm giác dìu dịu,khó tả len lỏi vào tam can .Tôi thu tay lại rồi kéo cửa lại,qua khe cửa hẹp tôi có thể thấy mặt cậu đỏ ngòm,mi mắt cụp xuống.Thay xong tôi đi ra ngoài,Nhược Thần đang ngồi yên trên sofa,tay cầm cuốn Trà hoa nữ nghịch nghịch chứ không thèm đọc.Thấy tôi đi ra mặt cậu lại đỏ lên,bàn tay cầm cuốn sách trở nên vụng về,làm rơi nó xuống đất.Tôi nhìn thấy sự bối tới ,lóng ngóng nơi cậu mặt thoáng đỏ lên,miệng nở nụ cười,mọi buồn đau vì cậu mà trở nên vô vị,trôi theo dòng nước .Tôi lại gần sofa và ngồi xuống đối diện cậu.Cậu vội cúi xuống gầm bàn nhặt cuốn sách lên.Tôi nhìn cậu nở nụ cười,mặt cậu lại càng đỏ thêm,ánh mắt ôn nhu,mờ mịt .Trời vẫn mưa nhưng dường như nó chẳng là gì với tôi và....cậu.Im lặng một lúc tôi ngẩn đầu lên vô tình chạm phải ánh mắt sáng ngời của cậu.Cậu nhìn tôi chăm chú,ánh mắt đó không khí thế ,bức người,lạnh lùng mà ôn nhu như nước,ấm áp như mặt trời và dịu đang như sao đêm.Ánh mắt cậu tựa như dòng suối ấm áp ,xuyên vào tim tôi.Cậu nhìn tôi thật chăm chú,như muốn nhìn thấy âu sầu của tôi,thế giới trở nên tĩnh lặng.Trong mắt tôi chỉ còn lại bóng đáng ,cậu khuôn mặt cậu.Tim tôi bắt đầu đạp mạnh,đầu óc trống rỗng vô thức,tôi chìm dần trong một cảm xúc kỳ lạ,đầu khao khát được vỗ về,chìm trong sự say mê đầu tiên của cuộc đời.Bầu không khí trở nên căng thẳng,mờ ám.Nhiệt độ trong phòng như đang tăng lên,hoặc chính con người tôi đang nóng lên.Tôi muốn dời mắt đi nhưng không sao rời bỏ ánh sáng ngời ,của cậu .Nhận thấy bầu không khí ngày càng nhượng ngùng,tôi đứng lên đi vào bếp lấy trà và bánh ra.Mặt tôi vẫn hơi ửng đỏ,tôi đặt bánh xuống:

-Cậu ăn đi!

Cậu dường như vẫn đang mơ hồ đâu đấy,nghe tôi nói vậy thì hơi giật mình,ánh mắt đầy lúng túng .Tôi không nhịn được lại mỉm cười ,cậu ấy thật đơn thuần,ấm áp.Thần,cậu khác với tất cả đàn ông tôi từng gặp,cậu rất dễ đỏ mặt,câu chữ đơn thuần nhưng lại điềm nhiên.Cậu thấy tôi cười cười thì lại cúi đầu.Tôi pha cốc trà,đưa đến trước mặt cậu:

-Thần,cậu uống đi!

-..Ừm..

Cậu lẳng lặng cầm cốc trà lên uống.Tôi nhớ là trà nóng lắm mà ,tôi chạm vào cốc mình.Ái nóng muốn bỏng luôn,sao cậu ấy uống được vậy,tôi cất giọng ngờ vực hỏi:

-Thần ,cậu có sao không?

-Có chuyện gì vậy?

-Trà nóng vậy sao cậu uống được ?

Toi vừa dứt lời,cậu đã hét lên:

-A...

Cậu vội thả tay ra,cái cốc rơi xuống,trà bắn tung ra.Tôi vội cúi xuống nhặt cái cốc lên,may mà nó chưa vỡ.Tôi cầm cái khăn cúi xuống lau vết nước.Cậu nhìn tôi,khuôn mặt đầy tự trách:

-Yên Yên ,xin lỗi tại tôi...

-Không sao đâu!

-Cậu để tôi !

Nói đoạn cậu cúi xuống ,sofa đã rộng còn thêm chiếc bàn dài,người cậu lại cao,cúi xuống làm tôi không còn chỗ đứng dậy.Cậu nhẹ nhàng lấy chiếc khăn khỏi tay tôi,ngón tay cậu chạm nhẹ vào tay tôi làm tôi nhột nhột,trái tim tựa như được lông vũ vuốt ve.Tôi vội đường dậy,lóng ngóng thế nào lại vướng chan vào ghế ngã nhào.Mùi đàn ông nhè nhè lượn lờ quanh mũi tôi,tôi hoàn toàn không thấy đau vì Thần đang ...làm đệm cho tôi .Tôi ngẩn đầu lên,khuôn mặt dịu dàng,đường nét hoàn mỹ trầm ấm lại đập vào mắt tôi.Tôi nhìn cậu,cậu cũng nhìn tôi,lần đầu gặp cậu tôi không để ý hoá ra cậu rất đẹp.Nhận thấy ánh mắt ngày càng ngượng ngùng của cậu tôi vội đứng lên ,một bàn tay khỏe khoắng ôm lấy eo tôi.Mặt tôi nóng ran,khuôn mặt cậu gần trong gang tấc,tim tôi đập thình thịch,cậu dường như nhận ra sự bối rối của tôi,nói:

-Cậu...cẩn thận,hẹp vậy cậu đứng dậy sẽ ..va vào bàn đấy!

Doạ chết tôi,ra là cậu sợ tôi bị va,....cơ mà có cần phải thế không?Cậu ôm lấy eo tôi,đặt toi ngồi lên chân cậu.Cậu từ từ ngồi dậy,khuôn mặt cậu gần tôi trong gang tấc.Tim tôi lại đập mạnh,một cảm giác khao khát vỗ về kỳ lạ ùa vào tim tôi,hết sức mãnh liệt:

-Yên Yên,...cậu có thể ...đứng dậy rồi đấy.

Tôi đang ngồi trên đùi cậu,khuôn mặt hai chúng tôi rất gần,tư thế hết sức mờ ám.Tôi vội đứng dậy,khuôn mặt nóng ran,tôi vuốt phẳng chiếc váy dài màu xanh lam,trèo lên sofa ngồi.Mặt cậu cũng đỏ ngòm,đứng dậy từ dưới đất.Mặt ghế lún xuống,một bóng hình đổ lên nệm ghế,mùi đàn ông quen thuộc lại ùa đến.Cậu im lặng ngồi cạnh tôi ,chúng tôi im lặng ngồi cạnh nhau như vậy,rất lâu,tựa như ngồi im cả thế kỷ.Tay tôi rịn đầy mồ hôi,vịn chặt gấu váy.Thần không bức người nhưng tôi thấy hồi hộp khi ngồi cạnh cậu.Cậu làm tôi vừa hồi hộp vừa dễ chịu,không cần nói gì chỉ ngồi im ,nhưng lòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net