Chương Một:Bồ công anh không bay (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố tôi đánh lái cho xe lao lên lề đường,người đi bộ vội vã nép vào lề,nhiều người cất tiếng mắng nhiếc,bố tôi nghiến răng nói lớn:

-Xin lỗi đã làm phiền chúng tôi có việc gấp!

Cạch!Xe lao lại vào đường chính,qua kính chiếu hậu tôi thấy một chiếc Jetta trắng cũng lao xuống lề đường,chạy ngay sau xe chúng tôi.Chắc người đó cũng vội lắm đây.Chiếc xe lại tiếp tục lao nhanh trên đường,cảnh vật chốn phồn hoa lùi dần sau lưng.Đèn điện bật sáng,đêm đã về,khắp thành phố đèn điện loá lên.Hoa lệ!Tôi ngẩn ngơ nhìn những đốm sáng nhỏ trong đêm,chúng thật yếu ớt,tựa như sinh mệnh.Tâm trạng tôi rối bời,cảm giác đau đớn lan khắp.Tôi túm chặt cổ áo,mẹ!

Kít !Xe đột ngột phanh gấp làm tôi thiếu chút là ngã.Tôi ngẩn đầu lên,bệnh viện!Cửa mở ra,bố tôi đã đứng cạnh,ông nói gấp:

-Nhanh Yên Yên!

Tôi không nói gì vội vã đi theo ông .Bệnh viện,một toà kiến khúc to lớn,trắng xoá,đèn chiếu le lói,thật lạc lõng so với cảnh sắc hoa lệ kia.Cánh cửa kính to lớn mở ra,mùi thuốc khử trùng xộc lên mũi tôi,chúng tôi vội vàng đi đến thang máy.Có người!Làm ơn nhanh lên!

Bố tôi đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở thang bộ.Đúng rồi,đi thang bộ!Tôi vội chạy đến ,hối hả leo lên.Tiếng gót giày va vào nền gạch lộp cộp,không gian chìm trong im ắm,tiếng giày gõ xuống vọng lại xa xa.Đến nơi rồi,trước mắt chúng tôi là một hành lang dài màu trắng,trên hành lang thấp thoáng vài ba người.Tôi đi lướt qua những phòng bệnh,đến căn phòng cuối cùng tôi chợt dừng lại.Dòng chữ màu đỏ hiện lên:Đang phẫu thuật

Tôi ngồi bệch xuống đất,thở dốc ra.Mẹ! Làm ơn!Đừng xảy ra chuyện gì nhé !Thời gian nặng nề trôi,cả hành lang chìm trong im ắng.Tôi cúi gằm đầu,tay nắm chặt gấu váy.Bố tôi ngồi cạnh im lặng không nói gì,nhưng tôi có thể thấy sự lo lắng trong mắt ông.Chúng tôi ngồi im lặng,chúng tôi đang chờ ván bài ngã ngũ.Một là mẹ tôi sống và hai...là không.Tôi ngẩn đầu lên nhìn cánh cửa đã đóng im suốt 2 tiếng qua,chợt tôi nghe thấy tiếng gót giày trầm ổn trên hành lang,tôi quay sang nhưng không thấy ai .Xoạch!Ca phẫu thuật đã hoàn thành,tôi vội lao đến,băng ca đầu phủ vải trắng được đẩy ra.Bố tôi vội lao đến hỏi bác sĩ.

-Bác sĩ,.......vợ tôi....

-Xin lỗi..

Hai từ nhẹ nhàng thốt ra,là hai tiếng "Xin lỗi" rất quen thuộc nhưng sao lại đau đớn vậy.Cái chết đã đến,nó đã cướp mẹ tôi rồi,thần Chết!Đã đến!Đầu óc tôi trở nên vô tri,hoàn toàn trống rỗng.Tôi ngã bệt xuống sàn ,lết theo băng ca màu trắng kia.Tôi cầm lấy tay bà,chút hơi ấm cuối cùng đã tắt điều còn lại chỉ là đau khổ.Bàn tay này từng ôm ấp tôi,chải tóc cho tôi,nấu cơm cho tôi...làm nhiều thứ vì tôi giờ lại giá băng.Bà nằm đó ,vô hồn,trong suốt tựa như bức tượng sáp ,bà đang ngủ!Phải bà chỉ ngủ!Nếu toi lo gọi liệu bà có dậy không.Tim tôi thắt lại,cổ họng nghẹn ứ,mắt cay sè,sống mũi cay dại.Nước mắt trong suốt tuôn trào.Tôi run run giới tay kéo vạt áo bà gào lên:

-Mẹ!Mẹ tỉnh lại đi!

Bố tôi lặng lẽ đứng cạnh tôi,một giọt nước ấm rơi vào tay tôi.Tôi ngẩn đầu lên nhìn ông.Ông lấy tay che mặt lại,bàn tay thô ráp che kín mặt ông vùi cả vào tóc.Phải !Ông khóc!Mẹ!Mẹ!Tôi đau đớn nhìn ông lại nhìn mẹ vừa khóc vừa nói:

-Mẹ!Mẹ!Tỉnh lại đi!Con mua bánh cho mẹ !Mẹ tỉnh lại đi,con mua loại bánh mẹ thích ăn nhất đây .Mẹ!

Giọng tôi lạc đi,đôi mắt tự dưng ráo hoảnh,không còn tí nước mắt.Sao lại vậy?Rõ ràng là tôi đang chịu nỗi khổ lớn nhất,rõ ràng tôi đang đau khổ nhưng sao lai chẳng thể khóc?Không khóc tôi càng đau đớn hoen,nỗi đau sự luyến tiếc ,nhớ nhung đâm thẳng vào tim tôi.Tôi lặng yên nhìn bà,lải đảo đứng dậy,bố tôi vươn tay ra,tôi gạt tay ông chạy nhanh ra khỏi hành lang.Nỗi đau vẫn còn nhưng nước mắt không rơi,mọi thứ đã chết!Tôi lao nhanh xuống cầu thang.

----------------------

Khi tất cả tri gìác trở nén vô tri,nước mắt không sao rơi ,là lúc đau đớn nhất.Chết lặng!

-----------------------

Tôi đứng ở cổng bệnh viện,ngẩn đầu nhìn bầu trời.Mẹ có phải mẹ là ngôi sao kia không,hay là mẹ ở kia.Mẹ!Có phải mẹ đang nhìn con không?Tôi ôm lấy đầu,mấy ngón tay luồn vào trong tóc,tôi chuẩn bị tinh thần gì chứ,vô dụng thôi.Nhìn thấy người luôn yêu thương mình ra đi có lạnh lùng cách mấy cũng phải đau lòng.Môi tôi nhếch lên,lộ ra một nụ cười đầy giễu cợt,sóng và cười ,cố gắng cùng lạc quan tất cả chỉ là nước ,bầu trời xẹt qua một tia sáng.Khi một vì sao rơi xuống băng trên đầu con người đang hạnh phúc hay đau khổ,cầu nguyện hay ngắm nhìn cũng đều là sự kết thúc cho một sinh mệnh.Tôi cười lên trước lúc vì sao đó vụt tắt.

----------------

Mẹ à,con tặng mẹ nụ cười,cũng cho mẹ nụ cười để mang đi,mang nó rời khỏi môi con ,để con không còn cười nữa,để con không còn hạnh phúc nữa,để sao sa không còn sáng nữa,để bình minh không còn đẹp nữa,để hoa không còn nở nữa,...và cho bồ công anh nguyện ước không bay.

----------------

Tôi ngã vật xuống ,toàn thân co lại,một nỗi cay xót len vào trong tim.Nước mắt ngậm ngùi nuốt vào trong.Toàn thân tôi áo lên mặt sàn lạnh cóng,tôi lại nhớ đến mẹ,liệu có phải lúc này bà cũng lạnh như vậy không?Lạnh lẽo vô cùng như vậy?Tôi nhắm mắt,để cho chút tia sáng bên trong biến mất,để cho tâm hồn chìm vào đêm tối.Tôi im lặng nằm dài,không biết là ngay sau đó hay thật lâu sau,tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp lại gần mình .Một bàn tay nhẹ nhàng bế tôi lên,ôm tôi vào lòng.Đó không phải cha tôi,tay người này mềm hơn hẳn,và mùi trên người cũng khác.Là mùi đó,của người đó,Nhược Thần ư ?Sao lại là cậu bạn mới này?Cô yếu ớt tựa vào lòng cậu,chỉ một cái ôm lại có thể an tĩnh như vậy,vết thương lòng tựa như đỡ hẳn.Nhược Thần bế cô chạy vào bệnh viện nói to:

-Bác sĩ !Bác sĩ!!!

-Chuyện gì vậy?

Tôi im lặng nằm trong tay anh toàn thân lạnh buốt,đầu óc mê man.Tôi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.Tôi có thể cảm nhận được có người đặt tôi lên giường ,lặng lẽ ngồi cạnh tôi,tôi cũng biết cha đang ngồi cạnh mình.Không biết qua bao lâu tôi tỉnh lại .Tôi khó nhọc mở mắt ,trần nhà trắng,không khí thoảng mùi thuốc khử trùng,.....đúng là bệnh viện....Tôi mở to mắt nhìn sang,cánh tay tôi chợt đau nhức,tê cứng.Tôi nhìn sang,Nhược Thần!!Tôi sửng sốt nhìn,sao cậu ấy chưa về ?Lại còn ngủ trong bệnh viện?Là vì tôi sao?Tim tôi dâng lên một tầng đau xót cùng hạnh phúc.Tôi nằm im mặc cho cậu chiếm giữ tay mình,ánh mắt dừng trên khuôn mặt cậu.Bàn tay nắm lại,cám ơn cậu!Bạn tốt của tôi!Cậu đến thật đúng lúc!Tôi cố cảm những giọt nước mắt đang chực trào ra.Quay đầu nhìn về phía cửa sổ,mặt trời đang lên,ánh sáng ban mai nhàn nhạt chiếu lên từng nóc nhà,mảnh đất,cả thành phố như đang bừng tỉnh,rực rỡ và xinh đẹp nhưng...trong mắt tôi không có mặt trời nào cả,cũng không có tia nắng nhạt nào cả,tôi chỉ thấy một mảng mây đen u ám ngoài kia,cảnh vật hôm nay thậ buồn và thê thảm.Cửa phòng mở ra,bố tôi cầm túi đồ ăn đi vào .Nhược Thần nghe tiếng động liền mở mắt,ngồi dậy,thấy cánh tay tôi bị mình đè cậu liền vội nói :

-Yên Yên,xin lỗi nhé!Tay cậu có sao không

-Không sao

-A chào chú ạ!

-Chào cháu,lại đây ăn sáng với ta nào.Ta phải cám ơn cháu đấy.

-Vâng,vậy cháu không khách sáo.

Cậu nói rồi thản nhiên cầm phần ăn bố tôi đưa cho.Tôi ngồi dậy,vươn tay nhận lấy đồ,cắm đầu ăn.Tự nhiên tôi không muốn nói chuyện nữa,dù cho tôi rất hay nói.Có lẽ là càng nói,lại càng thấy trống vắng,vắng người đó,người rất quan trọng.Ăn sáng xong tôi thấy khỏe hơn liền trèo xuống giường :

-Bố !Con muốn xuất viện!

-Con còn yếu mà!

-Bố cứ cho con xuất viện,con không sao!Chúng ta còn nhiều việc lắm!

-Thôi được !

Tôi quay đầu nhìn Nhược Thần đang ngồi:

-Thần,cám ơn cậu!

-Ừm,cố giữ sức khỏe nhé!

Trong lòng tôi tự nhiên thấy ấm áo hẳn ,có người bạn tốt như vậy còn gì hơn.Tôi thu dọn vài thứ còn bố thì đi lam thủ tục xuất viện,và lo cho mẹ,lần cuối...Nhược Thần im lặng ngồi đó,không rời đi.Tôi cũng không muốn bị bỏ lại nên chỉ yên lặng thu dọn.

-Yên Yên,cười lên đi!

-Tớ không muốn..

-Tớ không muốn cậu ủ dột như vậy,tớ biết cậu đang rất buồn nhưng không thể như vậy mãi!

-Ừ,tớ sẽ cố

Tôi gắng gượng nói,cậu lại quan tâm tôi nữa rồi.Tôi muốn cười lắm nhưng không cười nổi ,cuộc sống của tôi vào giờ khắc này đã thu nhỏ lại và chìm vào đau thương mất rồi.Bố tôi trở lên bảo đã xong thủ tục,Nhược Thần đứng dậy:

-Thưa bác,cháu cũng xin về!

-Đê ta đưa cháu về

-Thôi ạ!Cháu tự lái xe về!

-Xe?!

Hai bố con tôi đồng thanh nói,cậu ấy chỉ bằng tôi ,chỉ 14 tuổi sao lại lái xe:

-Cậu có bằng lái chưa?

-Rồi!Của Mỹ cấp mà

-Trời !

Cậu cười sáng lạn,trong khi tôi thì sững người.Đi ra nhà xe,tôi trèo lên chiếc Proches của bố,cậu thì lại gần một chiếc Jetta màu trắng trông giống hệt chiếc xe đuổi vội theo sau xe của bố.Bố tôi lên xe khởi động rồi rời đi,không quen vẫy chào Thần một cái.Chiếc xe của chúng tôi hoà vào phố xá tấp nập.Tôi im lặng nhìn dòng xe cộ đay đặc trên đường,lòng cảm thán.Trời rất xấu,mà không ai che ô,cảnh hôm nay rất buồn nhưng sao ai cũng dửng dưng,ngoài đường buồn đến lạ...Tôi nhếch mép cười lạnh,cả người cũng u ám.Tiếng chuông di động vang lên,bố tôi nối điện thoại với tai nghe,rồi nói:

-Alo,à vâng chào giám đốc!

-Vâng cám ơn giám đốc đã quan tâm,Vâng,chào ngài!

Chắc là giám đốc chỗ bố làm,tôi chưa nói đến việc bố tôi là nhân viên đắc lực của chủ tịch tập đoàn Thần Huy,rất được trọng dụng,bố tôi cũng luôn cố gắng giúp cho công ty.Khoan,Thần Huy ư,bố mẹ Nhược Thần không phải sở hữu Thần Huy sao?Tôi quay đầu nhìn bố :

-Bố chủ tịch Thần Huy tên gì?

-Nhược Kình Huy

Họ Nhược..,đừng nói nha.Bố cậu ta là sếp tôi thật á!Vậy...cái nhà vừa chuyển đến đó......Bố ....có biết không nhỉ?Tôi nghĩ loạn xạ rồi lại không kìm được nghĩ đến cậu.Người bạn với nụ cười ấm áp,làm tôi thấy thật an lòng,tôi không nhịn được khoé môi nhẹ cong lên nở nụ cười hư ảo.Xe về đến nhà,tôi nhìn bầu trời nó rất đẹp .Trời trong vắt,máy trắng bồng bềnh,gió hiu hiu thổi,tia nắng chiều mơn man từng nóc nhà nhưng sao tôi thấy nó xấu !Rất xấu,rất thê lương,cả bầu trời trong mắt tôi chỉ cong một màu đen ,gió nhẹ với tôi tựa như cơn bão mạnh cô độc,nắng chiều với tôi như nhát dao vô hình xoáy vào lòng.Cái gì cũng buồn...nhưng sao họ lại vui ?!Bố tôi buồn bã nhìn căn nhà,lại đưa đôi mắt đau khổ kèm vài phần dịu dàng nhìn tôi:

-Yên Yên,lại đây!

Tôi nghe thấy giọng ông,tôi nắm chặt tay.Đôi môi mím lại,hốc mắt lại khô rát,cả người đau đớn.

-Yên Yên,......khóc đi!Nếu điều đó khiến con tốt hơn!

Tôi không kìm nổi lao vào lòng ông ào khóc như đứa trẻ nhỏ.Tôi vùi đầu vào ngực ông,khóc nấc lên,nước mắt chảy dài.Ông đưa tay ôm tôi vào lòng,siết chặt.Ông khẽ đập vai tôi,cố an ủi:

-Sẽ ổn thôi,con gái!Cuộc sống sẽ lại bắt đầu....

Tôi vùi đầu vào ngực ông khóc không thôi,ừ cuộc sống sẽ lại bắt đầu nhưng thiếu mất một mảnh ghép,thiếu mất một người:mẹ!Gió chợt thổi mạnh như muốn gào thét vì nỗi đau,như muốn mang theo ưu buồn ,trong cơn gió một bông bồ công anh khẽ khàng rơi xuống,bồ công anh đã không bay...tựa như tôi,không thể bay trong vui vẻ của ngày trước,chỉ có thể âm thầm rơi xuống .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net