(9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: đang chia chương lại nhen, hiện tại mình sẽ post tiếp 30 chương tiếp theo. Cầu mọi người vote và comment ủng hộ nha.

//


"Jiwon, cậu không vui?"

Jiwon giật mình, một bên má tê đi vì nhiệt lạnh của Lon coca mới áp vào, quay lại thấy Jisoo mỉm cười chìa cho mình, theo tự nhiên cũng cầm lấy, cười đáp lại. Hoá ra Jisoo cáo lỗi đi lâu thế là mua nước cho hắn.

"Không có, chỉ là lâu rồi không đi như vậy." Hắn mở lon, thế rồi không khách khí hớp một hơi. "Hôm nay rất vui."

Hai người đi suốt một ngày, trò nào cũng chơi qua, nói vui cũng không hẳn là nói dối. Chẳng qua hắn vừa bước khỏi trò thực tế ảo đã bị hoàng hôn phía trước làm cho chói mắt, ngược lại càng vươn tầm nhìn ra phía xa hơn, ngẩng người.

"Thật? Vậy thì tốt quá." Trên tay Jisoo cũng cầm một lon coca, không ngại môi son mà hớp lấy một ngụm.

"Còn muốn chơi trò nào nữa không?"

"Ưm-..." Jisoo suy nghĩ một hồi.

Nếu cô ấy nhận ra trời đang dần về tối, nhất định thấy được ý tứ muốn rời đi của hắn.

"Nếu không thì chúng ta về phải không? Nhưng mình vẫn còn muốn đi với Jiwon, ngày hôm nay được cậu mời ra ngoài như vậy, dù biết chỉ vì muốn đền bù ngày hôm đó mình vẫn thấy rất vui."

Hắn không đáp, chỉ trầm xuống, dõi mắt về phía mặt trời lặn, cả người dường như phủ trong một sắc tím đỏ. Sắc tím này choàng lên khung cảnh chút lưu luyến của ngày tàn, khiến khoảng không quanh hắn nhàn nhạt tản ra, nói dễ chịu thì cũng không giống, nhưng khó chịu chắc chắn là không. Tựa như xúc cảm của hắn với những lời đối phương sắp nói ra.

"Jiwon, mình thật ra... Thích cậu từ những năm đó, nhưng cậu lại hoàn toàn không để ý đến mình. Đến tận bây giờ vẫn chỉ vì một lần gặp lại mà vui mừng đến đi hỏi khắp đám bạn bè cũ, tìm cách liên lạc với cậu, tìm được rồi lại không có cách trực tiếp hẹn cậu mà phải nhờ đến người khác. Có phải cậu thấy mình ngốc lắm không?"

Không ngốc, hắn có lẽ cũng muốn nói như vậy, có lẽ so với một ai đó hắn biết, hoàn toàn không có cơ may ngốc hơn.

"Mình đã nghĩ nếu tiếp xúc với cậu sâu thêm một chút, cậu có thể thích mình hơn một chút, nhưng cả ngày hôm nay đi bên cạnh, cậu đều không nhìn mình, mình có lẽ đã đánh giá quá cao bản thân rồi." Người phía bên kia giọng càng nhỏ hơn, tựa như lọt thỏm hẳn trong ráng chiều màu tím nhạt. "Jiwon... có phải thích người khác rồi không? A- nhưng đừng nói, mình hiện tại không muốn nghe."

"..."

"Chỉ cần gật hay lắc đầu nói cho mình biết, hiện tại người đó không có bên cạnh cậu đúng không? Cho nên ánh mắt cậu khi nào cũng xa xăm như vậy."

Jiwon không có cách trốn tránh câu hỏi, nhưng không muốn trả lời một điều mà chính mình cũng không rõ. Hắn đơn thuần chớp mắt, cảm thấy một Jisoo như vậy thật không giống người trước đây ngồi cạnh mình.

Hắn đối với từng khía cạnh của người này chưa từng có hứng thú tìm hiểu, không phải cả hai cùng lắm chỉ là bạn học cũ hay sao.

"Nếu không phản ứng mình sẽ xem như là không có ai."  Jisoo quay sang hắn, mỉm cười. "Jiwon, có thể nhìn mình được không?"

Nói rồi ánh mắt lại gần hơn một chút, chợt rướn người... hôn lên má hắn.

"Được rồi, về thôi."

Làm xong liền có thể vui vẻ phủi tay đứng lên sao?

"Đừng nhìn mình đầy oan ức như vậy. Mình chỉ lấy cái mình đáng được nhận hôm trước thôi." Hắn không có nhìn kiểu oan ức, hắn chỉ là không hiểu sao Jisoo lại làm thế. "Với lại cậu cũng chưa có nói là muốn hay không muốn tiếp tục tìm hiểu mình, im lặng xem như đồng ý, cho nên về sau cứ thế này đi. Những lần khác hẹn, nếu cậu không hôn mình, mình sẽ hôn cậu."

Môi Jiwon vừa hé mở đột nhiên bị một ngón tay chặn lên.

Người kia có lẽ đoán được hắn định từ chối mới dùng chút thủ thuật khoá miệng.

"Đừng nói, mình sẽ nói trước, mình muốn chính thức theo đuổi cậu."

Nghe xong, Jiwon bất động đến một hồi lâu, cũng không hiểu vì lẽ gì buổi hẹn xin lỗi của hắn lại biến thành như vậy.

"Thân thế tôi như thế, Jisoo không sợ chủ tịch Park sẽ phản đối sao?"

"Chuyện của mình ông cũng biết, cậu nghĩ đối với việc xem mắt hệ trọng, cha mình sẽ không để tâm? Nhưng mà không nói gì, hẳn là cũng thích cậu."

"Làm sao cậu biết?" Không nói có thể là chưa muốn nói, sao lại tùy tiện xem là đồng tình.

"Cha mình rất thích những thanh niên trẻ có năng lực, người mình chọn ông sẽ càng tin tưởng."

"Jisoo,-"

"Không nói nữa, mình đói bụng rồi, muốn về nhà. Cậu không cần đưa mình về, tài xế nhà mình đang đợi ngoài kia."

Jisoo nói vài câu tạm biệt đơn giản xong cũng không đợi hắn tiễn, trực tiếp quay lưng. Lại là sợ hắn từ chối mới đi nhanh như vậy?

Tiếng giày cao gót dội xuống mặt đất càng vững chãi, hắn lại càng muốn cười khổ, con gái bây luôn mạnh mẽ như vậy sao. Tự tin và dũng khí của cô ấy vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn, hoàn toàn không giống dáng vẻ tiểu thư điềm đạm hằng ngày.

Nếu là hắn mấy năm trước, nói với hắn Jisoo là người mạnh mẽ, cũng thật kiên cường, hắn sẽ không tin.

Nhưng tận mắt chứng kiến, Jiwon mới thấy thời gian kỳ thực có thể sâu sắc thay đổi một người. Biến cô gái trước đây không dám nhìn thẳng hắn thành mạnh mẽ như vậy, đứng trước người mình thích có thể thẳng thắn nói ra, thẳng thắn theo đuổi.

Thời gian đối tốt với kẻ khác như vậy, tới hắn lại bỏ qua là vì sao?

Ánh mắt Jiwon tự nhiên đảo đến phía chân trời xám đục. Tự nhiên trước mắt lại thấy mờ ảo.

Hắn không bằng, rốt cuộc sau thật nhiều vẫn chỉ là một kẻ hèn nhát.

Nếu không, chuyện năm đó cũng sẽ không đến kết cục như vậy đâu.


//

"Vậy hai đứa nghỉ ngơi đi nhé."

"Vâng-"

Lời nói còn chưa dứt đã bị một tiếng cửa đóng sập lại cắt ngang, kéo theo là âm thở hổn hển vắt đầy căn phòng phía trong, từng tiếng mơ hồ đan chồng lên nhau thành bầu khí ám muội.

Hai cái bóng vừa bước vào lập tức một người áp vào cửa gỗ, sơ mi đen trong mấy khắc bị kẻ đằng sau hung bạo mở bung đến nghe được tiếng khuy áo văng lên tường, tiếp đó rơi xuống nền thảm lông đắt tiền. Người bị áp chế có thể thấy nguyên một biểu cảm chống đối, đôi mày mỏng tinh tế nheo lại. Hai cánh tay cố sức giãy ra, càng bị đối phương ghìm chặt, hai chân trụ lấy khối cơ thể văn vẹo vì đau không có cách thoát ra, vô thức nâng hông vểnh lên càng cao, cọ sát vào đũng quần đối phương phía sau. Cần cổ thon dài không tránh khỏi bị gặm cắn nhiệt tình, mỗi khắc đều lưu sâu dấu răng kẻ ác ý dày vò mình.

"Junhoe, dừng." Lời cảnh cáo thoạt nghe dứt khoát, song chín phần không hiểu bản thân mới về nhà hơn một tiếng đã làm gì chọc giận đến hắn như thế.

Lời bật ra, nói không hoàn được một câu tử tế đã bị mấy tiếng rên cùng lúc rơi khỏi môi mình át đi. Bản thân Hanbin vẫn một phản ứng chống đối, cố lùi xa khỏi hai bàn tay khống chế cơ thể mình.

"Dừng?" Kẻ bị gọi tên nhếch môi, hắn cúi đầu, môi lưỡi gặm cắn càng sâu xuống chỗ vai áo xộc xệch để lộ ra từng tấc da thịt trắng mềm. "Tôi coi bộ anh đang rất thích, sao lại dừng? Tiếp tục thêm vài phút không chừng ngược lại còn muốn tôi làm mạnh thêm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net