(8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Junhoe từ công ty về thì Hanbin quấn mình trong ổ chăn từ khi nào. Hanbin thường đi ngủ sớm, Junhoe cũng biết nên không làm phiền, chỉ cẩn thận kéo lại chăn rồi hôn lên mái đen lòa xòa của Hanbin. Vốn định chỉ hôn một cái rồi làm việc, nhưng rốt cuộc từ lúc đó đến giờ đã mười phút mà một dòng thôi Junhoe cũng gõ không nổi. Hắn không ngăn được bản thân chăm chú nhìn gương mặt ngủ say đến ngây ngô của Hanbin.

Đây không phải ý định ban đầu. Junhoe từ phòng tắm đi ra, leo lên giường chỉ định hôn đối phương một cái, không ngờ bị hương thược dược từ tóc Hanbin làm cho mụ mị cả người, tim đập loạn nhịp. Cảm xúc bị ảnh hưởng mạnh mẽ tới mức mười phút sau cũng không tập trung nổi.

Lắc đầu, Junhoe cúi xuống gỡ dây sạc điện thoại rồi gom cả hai ra phòng khách ngồi, lúc bỏ máy tính xuống, ngẫu nhiên để mắt đến thứ nằm im trên mặt ghế dài.

Cây bút bởi độ lún của đệm ngồi lăn về phía hắn, rời khỏi quyển sổ nhỏ đã đóng, nhìn như đã dùng qua rất lâu rồi.

Junhoe cầm lên, đôi mày khẽ nhíu lại, lật ra trang đầu.

Chữ bên trong rất xấu. Nội dung toàn là tình ca. Còn không phải của Hanbin sao?

Junhoe  sau đó lật ra bên ngoài quả nhiên thấy một dòng được viết thật nắn nót, tài sản của Kim Hanbin. 

Dòng này hẳn là Hanbin đã cố gắng rèn lại rất nhiều, nhưng mà không có kết quả, vẫn không đẹp, nhìn còn có chút giống trẻ con tập viết.

Cũng không ảnh hưởng gì. Junhoe khẽ cười rồi đóng lại. Nghĩ dù Hanbin viết không đẹp bằng mình, Junhoe thấy miễn có thể đọc là được. 

Đặt quyển sổ qua một bên, Junhoe không tò mò thêm, chỉ điềm nhiên mở laptop, cẩn thận mở các file tài liệu. 

Từ lúc bọn họ trở về Hàn đến nay đã hơn một tháng, Junhoe thuận theo chỉ định của chủ tịch, mỗi ngày đều đến công ty làm. Vì vẫn trong quá trình tập quen với thị trường Hàn và nhân sự nên chức vụ Junhoe nhận không lớn, tuy thế, hắn vẫn kiên trì làm từng việc một, không đi đường tắt. Dù nước ngoài Junhoe từng tiếp quản vị trí lớn hơn, nhưng thị trường mỗi nơi một khác, hiện tại hắn cần lấy được sự tin tưởng của đồng nghiệp, cấp trên cấp dưới. Hắn biết để ngồi lên vị trí được chủ tịch chuẩn bị sẵn, chính mình trước hết phải xong ba dự án lớn, cũng phải chứng minh mình thực sự có năng lực, vậy mới tạo cho người khác cảm giác công bằng.

Bởi vì không phải thiếu gia thật sự nên Junhoe thật sự nghiêm túc, cũng thật sự cẩn thận. 

Dù là, những gì đang đạt được hay vị thế hiện tại đều không phải hắn muốn. Mà mục đích của Junhoe, chỉ là che chở cho cái người đang say ngủ trong phòng kia. Đại thiếu gia, người thừa kế chính thức, đích tôn, lại không có một chút trách nhiệm nào. 

Hanbin mỗi ngày chỉ nằm dài ở nhà, không đọc thơ thì lôi phim truyền hình ra xem, luyện hết bộ này qua bộ khác. Chán thì mở máy tính lên viết nhạc đến khi mỏi mắt mới về giường ngủ. Kết thúc ngày, hôm sau lặp lại như vậy, trừ hôm nào Junhoe về sớm kéo Hanbin ra ngoài ăn, không thì con sóc sẽ thật sự biến thành con sâu lười, ngay cả lăn thôi cũng không muốn.

Hanbin năm nay hai mươi lăm tuổi, hắn hai mươi ba, vậy mà người đóng vai anh kia luôn để Junhoe chăm sóc như trẻ nhỏ. Junhoe mỗi ngày đến công ty, có thể nói là kiếm tiền về, kiếm được bao nhiêu đều đem cho anh hai tùy ý sử dụng, thế mà bọn họ lại không phải tình nhân của nhau. Không tình nhân mà chi phí đều do hắn trả, nếu không phải Hanbin ăn tiêu không bao nhiêu, lại mang tiếng anh em trên danh nghĩa, thì thật sự không khác đại gia bao dưỡng chân dài của mình.

Ai bảo Hanbin đã nhiều năm như vậy rồi còn không muốn lớn, hai hệ thống thuộc về hai đầu mũi quan trọng chủ tịch giao cho hai người rốt cuộc đều do một tay Junhoe điều hành.

Junhoe thật ra không cảm thấy phiền, nếu không muốn nói, hắn cho rằng dựa vào năng lực của mình, không cần để ý gia thế vẫn có thể chăm sóc đối phương cả đời, không để Hanbin phải đụng đến một ngón tay.

Có điều, Junhoe ở bên người này gần hai mươi năm, thông thuộc đến mức Hanbin mỗi ngày chớp mắt bao nhiêu cái đều biết, nhưng Junhoe không hiểu vì sao Hanbin thích sáng tác đến vậy, lại một hai không muốn bước vào ngành giải trí.

Chỉ cần Hanbin muốn, với tiềm lực của riêng hắn, Junhoe liền có thể một lúc thâu tóm vài công ty giải trí để tùy tiện Hanbin muốn phát hành bao nhiêu cái album đều có thể làm bấy nhiêu. Nhưng vài năm qua hắn hỏi mấy lần, Hanbin luôn nói không muốn. Không muốn mà nếu rảnh rỗi, mỗi ngày viết hoàn một bài là có thể, không muốn mà lúc hứng lên, một tuần thu được đến hai ba ca khúc. Junhoe còn chưa hỏi Hanbin là nói không muốn làm nhạc, hay là không muốn vào giới giải trí. Nếu là vế trước, hẳn ngoài kia rất nhiều người chỉ cầu có thể đạt đến cái 'không muốn' của Hanbin. Vậy là không muốn nổi tiếng? Thật ra Junhoe nghĩ như vậy cũng tốt, Hanbin du học mấy năm, bằng thạc sĩ học cũng tới, rốt cuộc lại nói không thích dính đến kinh doanh. Thế lực đứng sau bọn họ lớn vậy, nếu Hanbin đứng ra tiếp nhận vị trí thừa kế chắc chắn báo giới không bỏ qua, so với giới nghệ sĩ ngày ngày nhất cử nhất động đều bị thu vào ống kính, độ mất thoải mái chắc chắn không ít hơn bao nhiêu. Chi bằng cứ lười biếng, mỗi ngày ngoan ngoãn làm sóc nhỏ lăn qua lăn lại trên giường hắn, còn lại những thứ khác hắn đều chu toàn thay Hanbin, một ngón tay cũng không cần phải động, giống như hiện tại.

Chỉ sợ khoảng thoải mái này khó có thể kéo dài.

Trước mắt ngày mai cả hai phải về nhà trình diện. Hắn hy vọng mẹ nói muốn gặp hai đứa là thực sự nhớ, không phải ý chủ tịch. Tuy ngoài mặt Junhoe bắt Hanbin cùng về rất thản nhiên, trong lòng hắn thật ra lại hỗn độn rất nhiều suy tính.

Ít nhất, nếu chủ tịch để tâm, tuần đầu tiên Hanbin không nhận chức vụ nhất định đã gọi đến, nhưng cả tháng qua ông vẫn im lìm. Là vô tâm hay thực sự có ý khác, Junhoe dù đoán ra cũng không thể làm gì. Trước mắt ngày mai cứ về, còn lại đều có thể tùy theo tình hình mà cân nhắc.

Vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ kia, Junhoe vô thức đăng nhập vào hệ thống mail nội bộ, kiểm tra hai cái nhận được gần đây nhất.

Thứ nhất báo cáo tiến độ công trình ven biển mà hắn đặc biệt để tâm mấy tháng nay, bao gồm cả nhà của bọn hắn.

Thứ hai, một tệp không có tiêu đề, chỉ vỏn vẹn hai chữ Báo Cáo ở phần nội dung.

Con bé này có phải hắn lâu rồi không nói tới nên quên cả phép tắc rồi không. Junhoe mất công đưa người vào bên đó, khuất mặt hắn rồi liền muốn làm gì cũng được?

Thái độ không tốt, bù lại thứ nhận được rất có giá trị.

Junhoe mở ra, thấy toàn bộ nội dung bên trong đều viết bằng tiếng Anh, không có lấy một chữ tiếng Hàn.

Nhếch môi, Junhoe rời khỏi ghế, bước vào đến hai lớp trong nhà tắm, khoá cửa cẩn thận rồi mới bấm nút gọi.

***

"Jiwon."

Nghe phía bên kia gọi mình, Jiwon liền ngẩng đầu lên. Jisoo hôm nay mặc một chiếc váy màu tối, trang điểm nhẹ nhàng điểm chút son đỏ kiêu hãnh, thấy hắn liền nở một nụ cười say lòng.

"Jiwon đến lâu chưa? Xin lỗi mình có chút chuyện nên xuống trễ." Jisoo cất tiếng hỏi hắn, khẽ vén lại một lọn tóc rối vào sau tai, nét biểu cảm có lẽ vì thất lễ mà không mấy tự nhiên.

"Không có, tôi cũng vừa mới tới thôi." Thật ra là chờ hơn mười phút, song đối với Jiwon không thành vấn đề. "Lên xe đi."

Quay xe rời khỏi khuôn viên rộng lớn của biệt thự, hắn bởi vì tính chất nghề nghiệp mà không khỏi nhìn quanh, thầm ghi khắc từng góc kiến trúc cầu kỳ kia vào tâm trí. Đây là lần đầu tiên hắn đến nhà Jisoo, ngày trước có học cùng thật ra cũng chỉ là xã giao, chí ít là đối với hắn, cho nên việc đến đây của hiện tại không khỏi thấy miễn cưỡng. Kỳ thực buổi hẹn trước nếu hắn chu toàn, cũng sẽ không kéo rườm rà đến hôm nay. Nói chính xác là muốn mời người ta đi chơi bù, còn đi đâu, hắn vẫn chưa biết. Kẻ trước giờ chưa từng có một mối quan hệ lãng mạn như hắn, giỏi lắm cũng chỉ nghĩ đến thế thôi.

"Vậy, bây giờ Jisoo muốn đi đâu?"

"Jiwon muốn đi đâu?" Jisoo ngồi bên cạnh hắn vén tóc, hỏi ngược lại hắn như thế biết trả lời làm sao? "Jiwon không có địa điểm trước? Mình còn tưởng cậu rắp tâm muốn xin lỗi chuyện lần đó."

"..." Thì đúng là như vậy.

"Vậy đến công viên giải trí đi, mình rất thích nơi đó." Jisoo mỉm cười với hắn. "Trước đây mình rất muốn đi nhưng đều là không có thời gian, Jiwon không phiền chứ?"

Lời nói kẹt lại trong cuống họng Jiwon chút ít, vốn hắn chỉ định mời người ta đến một nhà hàng nào đó dùng bữa, nhưng công viên giải trí?

Jiwon chợt nhận ra mình đã lâu rồi không đến nơi như vậy. Từ hồi gầy dựng công ty đến giờ mấy năm rồi hắn không lúc nào nghỉ ngơi. Nhân viên còn có hai ngày cuối tuần, giám đốc ngược lại bảy ngày đều là ngày làm việc, không có khoảng rảnh rỗi như thời thiếu niên, muốn đi đâu đều đi được.

Jiwon gật đầu.

Hắn đồng ý với Jisoo, xem như chính mình cũng nuông chiều bản thân một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net