Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu sống rồi!

Cả cậu và Seberius đã sống sót vượt qua địa ngục theo đúng nghĩa đen. Đến giờ nhớ lại mà sống mũi vẫn còn cay!

-------------------

Amaria cười thật tươi, trái ngược với vẻ mặt hoang mang và sợ hãi của Boboiboy. Cậu và cô đang đứng trong một căn phòng rộng lớn, vũ khí treo đầy ắp trên tường cũng như những chướng ngại vật đáng lo ngại được sắp xếp có kế hoạch trong căn phòng.

“Cậu cần rèn luyện khả năng của mình đấy cậu Boboiboy. Mặc dù cậu rất mạnh, nhưng còn nhiều thứ cậu cần phải học hỏi và trao dồi lắm.” Nói rồi, Amaria xoay người và chỉ vào căn phòng, nơi có một chiếc xúc tu đáng ngờ đang ngoe nguẩy.

“Căn phòng này sẽ được dùng để huấn luyện cậu về khả năng chiến đấu, phòng thủ cũng như phản xạ cần thiết. Cuộc huấn luyện sẽ từ 7 giờ sáng đến 10 giờ, và có ba lần nghỉ giải lao. Sau đó sẽ trở lại luyện tập vào lúc 13 giờ đến 15 giờ. Từ 16 giờ đến 20 giờ, tôi sẽ dạy cậu về chiến lược cũng như các bài học cần học khác. Tôi nói cậu hiểu rồi chứ?”

Boboiboy gật nhẹ đầu, cậu không ngờ mình sẽ phải làm nhiều như thế. Nhưng thôi, cậu sẽ cố gắng nỗ lực chăm chỉ để tiếp thu mọi thứ. Đã không làm thì thôi, một khi đã làm, cậu phải là người giỏi nhất!

Thấy đứa trẻ hừng hực khí thế như vậy, Seberius không thể không cười khúc khích. Luôn bùng nổ và tỏa sáng, đứa trẻ của ngài luôn kì lạ như vậy. (Có chết Seberius cũng sẽ không thừa nhận ngài thấy Boboiboy rất dễ thương khi thế này).

Amaria thích thú nhếch mép. Ah Boboiboy thân yêu, cậu không biết thứ gì đang chờ cậu phía trước đâu.

------------------------

Và đó là những tháng ngày địa ngục, nếu Boboiboy có thể mô tả nó trong một từ, thì đó chính là thảm!

Ngay cả Seberius cũng không hài lòng với điều này, và cậu trích dẫn: “Nếu có thể quay về quá khứ, ta chắc chắn sẽ vặn cổ cô ta và ném cô ta xuống vực thẳm!”. Và đó không phải câu duy nhất mà Seberius nói.

Thật sự mà nói, Amaria đã dạy cho cả hai rất nhiều thứ mặc dù phương pháp dạy hơi khắc nghiệt (‘hơi’ là một từ mô tả khá nhẹ đối với tình huống). Nên cho dù có bất mãn đến bao nhiêu, Boboiboy cũng không thể phủ nhận những gì cô ấy truyền dạy cho cậu thật sự bổ ích.

Vẫn miên man trong suy nghĩ, một đôi tay nhỏ bé ôm lấy chân cậu khiến cậu hoàn hồn. Nhìn xuống, Boboiboy không thể không mỉn cười, đó là Lirana, cô bé mà cậu đã cứu.

Đôi mắt nâu ngây thơ ngước nhìn cậu, trong veo đầy phấn khích làm trái tim cậu tan chảy. Đôi môi nhỏ nhắn nở một nụ cười ngượng ngùng càng khiến Boboiboy yêu cô bé hơn. Đã ba năm ở đây, cô gái bé nhỏ đã mở lòng với bọn họ rất nhiều. Từ một đứa trẻ nhút nhát và sợ hãi, Lirana giờ đã vui vẻ và hoạt bát hơn. Đôi mắt mờ mịt giờ cũng đã sáng rực xinh đẹp, khiến Boboiboy mừng rỡ.

Mái tóc đen cũng không còn xơ xác mà trong mềm mại và mượt mà hơn. Cô bé trong cũng khỏe mạnh và có da có thịt hơn lúc đầu (mặc dù cậu vẫn sẽ vỗ béo cô bé, đứa trẻ vẫn còn quá gầy).

“Có chuyện gì vậy? Anh nghĩ em vẫn đang học?” Boboiboy hỏi. Vâng, kể từ khi Lirana đến đây, Amaria đã nhất quyết rằng đứa trẻ phải được cung cấp nền giáo dục cần thiết.

“Không một đứa trẻ nào nên bị bỏ rơi khỏi kiến thức và giáo dục!”

Chà, cô ấy đã chắc chắn về điều đó và đó cũng là lí do vì sao ngoài luyện tập, Boboiboy cũng phải tiếp tục với trình độ học vấn của mình.

Đứa trẻ lắc nhẹ đầu, giơ tay và bắt đầu một loạt các kí hiệu khó hiểu.

«Em đã học xong rồi! Em đến tìm anh á, anh có bận gì không?» Đến đây, cô bé trong bẽn lẽn rõ ràng, nhìn Boboiboy với đôi mắt to ngượng ngùng đáng yêu.

Cổ họng của Lirana đã bị tổn thương nghiêm trọng và không hề được sửa chữa trong một thời gian rất dài nên gần như bị hư hoàn toàn. Amaria đã rất cố gắng chữa trị nhưng cuối cùng, cổ họng cô bé không thể hoàn toàn bình phục. Lirana cũng rất nhút nhát và có xu hướng im lặng hoặc ra dấu, nên Amaria đã quyết định dạy cho đứa trẻ ngôn ngữ kí hiệu, và cô bé thực sự hứng thú với nó.

“Không anh không có. Đến đây, anh cùng em vẽ tranh nhé?” Boboiboy cười khúc khích, nhấc bổng đứa trẻ đáng yêu lên, tạo được một nụ cười the thé ngọt ngào.

Lirana thích vẽ, đó không phải là một bí ẩn đối với mọi người ở đây. Ai trong cung điện Thời Không này cũng biết cô bé có niềm đam mê mãnh liệt với vẽ như thế nào. Con bé vẽ rất nhiều, và chúng chắc chắn là phương tiện thể hiện tình cảm ưa chuộng nhất của con bé.

(Ngay cả Seberius cũng không thể cưỡng lại những bức vẽ đáng yêu của Lirana.)

---------------------------------

Seberius lướt qua hành lang trống rỗng, những bức tường đổ bóng của chính ngài, khiến chúng trong thật to lớn và nham hiểm. Ồ, nhưng đó không phải là hình dạng thật của ngài sao?

Một tinh linh bé nhỏ đã bỏ chạy mất hút khi nhìn thấy Seberius, khiến ngài không thể không khịt mũi thích thú. Dù ba năm đã trôi qua, những sinh vật sống ở đây vẫn khiếp sợ ngài, và ngài không có ý định thay đổi điều đó.

Ở đây không quá tệ (đừng hiểu lầm, ngài vẫn cay cú với việc Amaria đã lừa ngài bao nhiêu lần), tốt hơn so với ngôi làng đáng nguyền rủa mà ngài đã sinh ra. Seberius thật sự muốn thiêu rụi ngôi làng thành tro, nhưng thật đáng tiếc là Boboiboy sẽ không cho phép điều đó.

Cậu thật sự đã khiến ngài trở nên mềm mại.

Thở dài một hơi, ngài tìm kiếm Boboiboy. Amaria đã giao cho họ một nhiệm vụ quan trọng, và chắc chắn nhiệm vụ này sẽ khiến Boboiboy phấn khích. Đã lâu rồi họ không đến Trái Đất.

Ồ, Seberius có thể ngửi thấy mùi hỗn loạn từ nhiệm vụ này. Tốt, hỗn loạn là thứ mà ngài sẽ luôn chào đón.

Rốt cuộc, cuộc sống sẽ thật vô vị nếu thiếu hỗn loạn.

Và Amaria sẽ phải trả giá cho những gì mà cô ta đã gây ra cho Seberius và Boboiboy. Ngài sẽ đảm bảo điều đó.

Nụ cười của Seberius đã khiến những tinh linh cũng như những con người xung quanh khiếp sợ. Họ chắc chắn nụ cười nham hiểm của con rồng màn đêm này báo hiệu một điều gì đó không tốt.

Ở một nơi nào đó, Amaria bỗng lạnh sống lưng. Có cảm giác như cô đang gặp nguy hiểm, nhưng lại không biết nó là gì. Cuối cùng, cô cũng quyết định phớt lờ nó, chắc do cô nghĩ nhiều thôi.

(Nhiều năm sau, Amaria sẽ đập đầu vào tường, trách mình ngu ngốc tại sao lại bỏ qua một mối đe dọa như vậy.)




---------------------------------------------------

Chúc mọi người đọc vui vẻ, những bình luận và góp ý của mọi người đều được hoan nghênh!

(◍•ᴗ•◍)❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net