81-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 81

Hồng Mao vừa thấy giọng điệu của đối phương, lập tức hiểu được, đối phương thực ra đã biết rồi đi. Chẳng lẽ chuyện anh hỏi này là thật? Vừa nghĩ tới khả năng này, Hồng Mao liền giống như được tiêm máu gà vậy.

{Đệ nhất ngu ký – Hồng Mao}: Lời đồn này sớm đã có rồi, có thể được coi là một trong mười bí ẩn lớn nhất chưa được giải đáp của giới giải trí. Chẳng qua mọi người đều không tìm được chứng cứ, kết quả vẫn là không có. Vì thế, lão thần tiên, chuyện này là thật sao?

Thẩm Sở Sở nhìn đến đây thì cười cười, xem ra, thế giới này căn bản là không có bí mật. Nếu muốn người ta không biết, trừ phí là người không làm. Lo lắng khi trước của cô hoàn toàn là thừa rồi.

{Tôi là Nguyệt lão}: Là thật. Ài, bản Nguyệt lão cũng là rất đau lòng. Sớm đã muốn nói với ngươi chuyện này rồi, chỉ là sau này quên mất. Người đàn ông đã kết hôn không bồi lão bà chăm con cho tốt, lại còn chạy ra câu dẫn nữ minh tinh khác. Thật là thời thế thay đổi a thời thế thay đổi!

Hồng Mao nhìn thấy tin nhắn này nội tâm vô cùng sụp đổ, chẳng lẽ trong mắt thần tiên thì đàn ông nên ở nhà trông con sao?

{Đệ nhất ngu ký – Hồng Mao}: ... Lão thần tiên, giới tính của ngài là?

{Tôi là Nguyệt lão}: Em trai, người nhìn sai trọng điểm rồi. Hơn nữa thần tiên không có giới tính.

{Đệ nhất ngu ký – Hồng Mao}: ... Hóa ra là thật! Chờ chút, Tề Vũ Phi thật sự đã kết hôn?? Còn có con rồi?

{Tôi là Nguyệt lão}: Chính xác đấy, em trai. Đứa con năm tuổi rồi. Còn về người mẹ là ai, người ngoài giới. Chứng cứ khác thì phải dựa vào em trai đi tìm rồi, bản thần tiên đang bận.

{Đệ nhất ngu ký – Hồng Mao}: Được, cảm ơn lão thần tiên.

Hàn Hành Ngạn thấy dáng vẻ Thẩm Sở Sở cúi đầu tán chuyện vui vẻ, cau mày, có chút không tự nhiên mà hỏi: "Em đang nói chuyện với ai, nói đến vui như vậy."

Thẩm Sở Sở ngẩng đầu lên, lặng lẽ tắt điện thoại đi, đáp: "Đâu có, tìm người giúp a."

Nghe câu này, Hàn Hành Ngạn không nói gì nữa, anh từ từ đến gần Thẩm Sở Sở, vuốt một lọn tóc của cô, chuyển chủ đề sang một chuyện khác.

"Sở Sở, em và Đổng Tử Nguyên là làm thế nào quen?" Nói thế rồi mắt nhìn chăm chú vào Thẩm Sở Sở.

Thẩm Sở Sở nghe được ngữ khí có phần chua của Hàn Hành Ngạn, giải thích ngay: "Là gặp qua trên máy bay ạ, trước đây giúp anh ta một việc. Anh ta lần này sẽ tới đây cũng vì anh ta là nhà đầu tư của bộ điện ảnh này."

Hàn Hành Ngạn cúi đầu hôn cô một cái, nói: "Ừ. Anh không thích em đi ăn riêng với người đàn ông khác ngoài công việc."

Thẩm Sở Sở nghĩ nghĩ, cảm thấy chuyện này là bản thân không đúng, đỏ mặt nói: "Ừm, sau này em sẽ chú ý. Chủ yếu là lần này anh ta lại giúp em một chút."

Hàn Hành Ngạn tuyệt không buông tha Thẩm Sở Sở, tiếp tục hôn vào chỗ mẫn cảm của tai cô, dùng giọng nói gợi cảm mà Thẩm Sở Sở thích nhất hỏi tiếp: "Ừ, thế thẻ/ ngân/ hàng kia, là chuyện gì?"

Thẩm Sở Sở bị hôn đến cả người đều run rẩy, một bên trốn Hàn Hành Ngạn, một bên cầu xin nói: "Đừng... đừng... thế mà. Thẻ ngân hàng là vì em đã giúp anh ta một việc, anh ta đưa em."

"Trả lại anh ta."

"..." Nhỡ trả xong Đổng Tử Nguyên mỗi ngày đều đến đưa cho cô thì phải làm sao?

"Hửm?" Tuy chỉ là một âm đơn, nhưng bên trong lại ẩn tàng nguy hiểm sâu sắc.

"Cái này... không dễ trả... hơn nữa, anh yên tâm, tiền này thật sự là giúp nên đưa, không phải như anh nghĩ đâu."

"Giúp anh ta việc như thế nào?" Hàn Hành Ngạn vẫn chưa tha cho Thẩm Sở Sở, hôn lên cổ cô.

Thẩm Sở Sở có cảm giác nếu mình không nhanh chóng nói cho rõ, sợ là sẽ bị anh một miếng cắn cổ mất.

"Là..." Thẩm Sở Sở đang muốn nói, điện thoại lại vang lên. Thẩm Sở Sở giống như chạy trốn mà thoát khỏi Hàn Hành Ngạn, vội vàng cầm điện thoại lên tiếp.

"Alo, xin chào."

"Cô Thẩm."

"Anh Đổng?" Thẩm Sở Sở nghe được giọng của đối phương thì hỏi. Đây đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới.

Chưa nói ra câu này còn tốt, chờ cô nói ra, trên mặt Hàn Hành Ngạn liền hiện ra biểu tình nguy hiểm, lững thững đi tới.

Thẩm Sở Sở nhìn thấy biểu cảm của Hàn Hành Ngạn, lặng lẽ bước lùi về sau một bước. Kết quả, chưa lùi được mấy bước thì phía sau liền là bức tường rồi. Lúc này, cô lùi không được. Mà Hàn Hành Ngạn liền ngay trong tầm tay.

Cô một bên nghe tiếng nói trong điện thoại, một bên lo lắng nhìn Hàn Hành Ngạn cúi đầu đi tới.

"Cô Thẩm, cô vẫn đang nghe chứ?"

"Tôi đây, a."

Thẩm Sở Sở vừa mở miệng, không nghĩ tới Hàn Hành Ngạn liền cúi xuống, anh nhẹ nhàng liếm một chút tai Thẩm Sở Sở.

"Hử? Cô Thẩm, cô ổn chứ? Có chuyện gì thế?" Đổng Tử Nguyên nghe được giọng Thẩm Sở Sở dường như có chút không đúng, quan tâm hỏi.

"Tôi, ưm, tôi vẫn ổn, anh Đổng có chuyện gì sao?"

Thẩm Sở Sở cảm thấy cơ thể của mình bị Hàn Hành Ngạn hôn đến có chút không khống chế được, lại thêm vào chuyện tối qua, bây giờ thật sự là yếu ớt vô lực. Lúc đầu, cô còn dùng tay đẩy đẩy người đàn ông trước mặt, không cho anh đến quá gần, cũng không cho tay anh loạn động. Dần dần, cô chỉ có thể túm lấy anh mới có thể để bản thân không ngã.

"... Cô Thẩm, tôi vừa được báo cáo chuyện trên mạng, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Cô yên tâm, mấy chuyện này rất nhanh sẽ qua thôi. Tôi đã tra được rồi, chuyện này là Tề Vũ Phi và Quách Tình làm, tôi sẽ cho cô một lời giải thích, đảm bảo khiến cho bọn họ không dám lại đến làm phiền cô nữa..."

Thẩm Sở Sở lắng nghe tiếng nói bên tai, liều mạng cắn môi mới có thể không để bản thân phát ra tiếng.

"Ừm, được, ừm, cảm ơn anh." Lúc đối phương còn muốn nói gì đó, Thẩm Sở Sở vội vàng nói, "Tôi bên này có chút việc, tôi sẽ gọi lại cho anh sau."

Đổng Tử Nguyên trầm mặc một lát, đáp: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, nhìn vào đỉnh đầu tóc đen của người đàn ông trước mặt, Thẩm Sở Sở đẩy đẩy anh, vừa mở miệng chính là một tiếng kêu: "Đừng mà, đau."

Hàn Hành Ngạn lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ đáng thương hề hề của Thẩm Sở Sở, cắn cắn môi cô như để trừng phạt, nói: "Không có quan hệ? Hử?"

Thẩm Sở Sở thấy người đàn ông đôi môi hồng nhuận lại có chút tà ác, vốn là có hơi tức giận, nhưng thấy dáng vẻ này của anh lại thấy tức không được. Cô kiễng chân, ôm lấy cổ anh, cắn thật mạnh lên cổ anh một lúc, nhìn vết răng in sâu kia, đắc ý nói: "Chính là không có quan hệ."

Không ngờ, người đàn ông vốn có ánh mắt sáng tỏ lúc này trong mắt lại dần dần nhuộm lên nồng đậm tình dục, khàn giọng hỏi: "Người không đau nữa, phải không?"

Thẩm Sở Sở cảm nhận được biến hóa trên người của anh, nghĩ tới chuyện tối qua, có chút hối hận sự chủ động bản thân vừa rồi. Chẳng qua, cô mặt dày ôm lấy cổ người đàn ông trước mặt, cầu xin: "Đau, sao lại không đau."

Hàn Hành Ngạn nhìn Thẩm Sở Sở một dạng tiểu bạch thỏ, dùng sức hôn một hồi, nói: "Em là cố ý phải không, hử?"

"Không phải, không phải." Thẩm Sở Sở ánh mặt chân thành lắc lắc đầu, kiên quyết không thừa nhận điểm này.

"Em đấy." Hàn Hành Ngạn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Được rồi, ra ngoài ăn cơm thôi."

Thẩm Sở Sở thấy Hàn Hành Ngạn không có ý ra ngoài, người lại lại đi thu xếp đồ đạc, nghi hoặc hỏi: "Anh thì sao, không đi ăn à?"

Hàn Hành Ngạn cúi đầu nhìn qua biến hóa trên người, lại ái muội nhìn sang Thẩm Sở Sở, đáp: "Anh đi tắm một cái rồi ăn."

Thẩm Sở Sở đỏ mặt nhìn anh, nhanh chóng nói một câu: "À, được, em ở ngoài chờ anh."

Rất nhanh, Hàn Hành Ngạn liền từ bên trong đi ra, sau đó ngồi cùng một chỗ ăn cơm với Thẩm Sở Sở.

Lúc dùng bữa, Thẩm Sở Sở nghĩ tới câu hỏi lúc nãy của Hàn Hành Ngạn, một bên mất tập trung ăn, một bên nhìn Hàn Hành Ngạn.

Hàn Hành Ngạn chậm rãi nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, liếc Thẩm Sở Sở một cái, nói: "Sở Sở, em cứ như thế nữa anh liền khỏi phải ăn cơm." Hơn thế còn cố ý cường điệu một chút chữ 'cơm'.

"A? Thế anh ăn gì?" Thẩm Sở Sở thuận miệng hỏi.

Hàn Hành Ngạn ung dung uống một ngụm canh trứng tảo biển, chầm chậm nói: "Ăn em."

Khuôn mặt của Thẩm Sở Sở lập tức lại đỏ lên, ánh mắt cũng không dám loạn nhìn. Cô thực sự không nghĩ tới, ngắn ngủi chỉ một buổi tối, Hàn Hành Ngạn giống như đã biến đổi thành một người khác vậy, tùy thời động dục.

Rất nhanh, Thẩm Sở Sở phát hiện ra tài liệu về Tề Vũ Phi bị công khai rồi.

{Tiểu chuyên gia ăn dưa}: Tiểu biên vừa nhận được một tin tức đáng tin cậy, lập tức liền lên đây chia sẻ cho mọi người đây. Bởi vì chờ không được nữa! Cũng không làm mấy trò văn vẻ lòe loẹt kia. Trực tiếp nói thẳng cho mọi người biết nha, Tề Vũ Phi đã kết hôn, hơn nữa có một đứa con năm tuổi. Fan của anh ta tiểu phi cơ có thể tắm rửa đi ngủ rồi. [Mỉm cười]

{Sự kiến lớn giới giải trí}: Tề Vũ Phi đã kết hôn sinh con, tiểu phi cơ có thể khóc rồi. [Mỉm cười]

{Bát quái không phải việc nhỏ}: Tề Vũ Phi đã kết hôn kết dục, tiểu phi cơ có thể mắng rồi. [Mỉm cười]

......

Các doanh tiêu hào giống như nhận được tin tức gì vậy, tất cả đều bắt đầu phát ra tin tức như vậy. Hơn nữa, mọi người đều vô cùng khẳng định, lại không đưa ra bất kỳ chứng cứ nào.

Người hâm mộ của Tề Vũ Phi tất nhiên là không làm gì. Chuyện không có chứng cứ bọn họ sẽ không thừa nhận, huống hố vẫn là loại chuyện lớn làm cho người ta không vui vẻ gì như thế này.

"Những doanh tiêu hào này thật đáng ghét, thế mà dám vũ nhục anh Phi nhà chúng ta, nhất định là người nào đó mua thủy quân, thật kinh tởm. [Ghê tởm]"

"Trước giờ chưa từng thấy người vô liêm sỉ như vậy, các doanh tiêu hào tại sao còn chưa bị người ta dọn dẹp."

"Bịa đặt là phạm pháp đấy, ngồi chờ các người bị bắt lại. [Mỉm cười]"

......

Phía bên công ty quản lý của Tề Vũ Phi tất nhiên muốn đứng ra bác bỏ, bọn họ không thể chịu nhịn cho mọi người bôi nhọ người của công ty mình như vậy. Huống chi tin tức như thế này cũng không phải một hai ngày, bọn họ sớm đã quen đường quen lối rồi.

{Người đại diện của Tề Vũ Phi}: Các người có mệt hay không? Cả ngày từ sáng đến tối cứ lấy thứ tưởng tượng ra để bôi nhọ nghệ nhân của chúng tôi, nói đi, đối phương cho các người bao nhiêu tiền, phía bên tôi ra gấp hai lần thế nào? [Không hề đơn giản]

"Anh Trương uy vũ 87, hẳn là nên diệt hết họ như vậy. Cũng không nhìn xem Phi Phi của chúng tôi mới bao nhiêu tuổi, liền đã kết hôn có con rồi. Anh ấy lúc đó còn chưa đến tuổi nhận chứng hợp pháp được không? Bịa đặt cũng phải có chút đáng tin mới được! [Khinh bỉ]"

"Ủng hộ anh Trương! Anh Trương lợi hại! [Like] [Cool]"

......

Thẩm Sở Sở nhìn tin tức như vậy, cũng có chút nghi ngờ. Đây là ai đang giúp cô sao? Những người này nhìn có vẻ không phải Hồng Mao. Cô nghĩ nghĩ, đăng nhập vào tài khoản 'Tôi là Nguyệt lão'.

{Tôi là Nguyệt lão}: Tin tức trên mạng là ngươi tán ra à?

{Đệ nhất ngu ký – Hồng Mao}: Không phải a, lão thần tiên. Tôi vừa mới tra ra được một chút tin tức, còn chưa kịp phát đi.

~~~~~ Hết chương 81 ~~~~~



Chương 82

Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, nếu không phải là Hồng Mao, vậy thì là ai? Chẳng lẽ là... Đổng Tử Nguyên? Nghĩ tới chuyện mà Đổng Tử Nguyên nói trong điện thoại kia, Thẩm Sở Sở cảm thấy hẳn là anh ta đi.

Tiếp đó, Thẩm Sở Sở liền phát hiện, người hâm mộ vốn vô cùng cường hãn của Tề Vũ Phi dần dần không có xu thế nghiêng về một phía nữa. Rất nhiều thanh âm chất vấn liên tục truyền ra.

"Không biết vì sao, tuy rằng không phải là fan của Tề Vũ Phi, nhưng mới đầu cũng không tin loại tin tức này là thật. Thế nhưng, nhìn thấy bộ dáng người hâm mộ của Tề Vũ Phi kêu gào, đột nhiên cảm thấy nếu là thật thì sao? [Nghi hoặc]"

"Thật hi vọng các doanh tiêu hào có thể nỗ lực chút, nhanh đem chứng cứ ném vào mặt bọn họ a! [Cố lên]"

"Tiết tấu tiếp theo không phải nên cho mấy người bịa đặt phát giấy kiện sao, vì sao công ty quản lý của Tề Vũ Phi một chút động tĩnh pháp luật cũng có chứ? Các người có nghĩ qua nguyên nhân trong này là gì chưa? [Không hề đơn giản]"

Có người trả lời là: "Đọc được nghi vấn của chủ tầng, cảm thấy vô cùng đáng sợ a! [Hoảng sợ]"

Bởi vì có mấy chuyện này của Tề Vũ Phi, tin đồn lúc trước của Thẩm Sở Sở cũng biến mất như đàm hoa nhất hiện. Thẩm Sở Sở vốn định đứng ra giải thích một chút, nhưng Trần Tây Lệ lại khuyên cô lúc này không nên làm thế.

"Chuyện trong giới giải trí nửa giả nửa thật, rất nhiều người xem qua liền quên. Em đừng cho là dân mạng ngu ngốc, bọn họ cũng biết trong đó có một phần việc là thật, có những việc là giả. Mỗi ngày đều có rất nhiều tin đồn, bọn họ chưa chắc có thể nhớ được chuyện này của em. Biện pháp tốt nhất chính là quên đi, không nhắc lại chuyện này. Em càng giải thích, nhiều người ngược lại lại càng cảm thấy chuyện này là thật."

Thẩm Sở Sở nghe xong, tuy là trong lòng rất không thoải mái, nhưng cũng không thể không thừa nhận, lời Trần Tây Lệ nói rất đúng.

Ngoài ý muốn, tối hôm đó, Thẩm Sở Sở lại gặp phải một việc không vui.

Lúc Trình Tuân gọi điện tới thì Thẩm Sở Sở đang quay phim, buổi chiều khi quay xong, Trình Tuân lại lần nữa gọi đến.

"Thẩm Sở Sở, em thay đổi rồi."

Thẩm Sở Sở nghe câu nói giống như đã từng có này của Trình Tuân, nhịn không được muốn cười thành tiếng, chẳng sao cả mỉa mai nói: "Trình Tuân, tôi nhớ anh lúc đi học là học bá mà, tại sao lật qua lật lại chỉ có một câu này thế?"

"Thẩm Sở Sở, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em, em đừng có lảng tránh. Mấy phú nhị đại kia sẽ chỉ chơi đùa với tình cảm của em, chứ không phải thật lòng thích em."

Thẩm Sở Sở nghe xong nheo nheo mắt, đáp: "Bọn họ có thật lòng thích tôi hay không, anh làm sao biết được? Còn có, anh thấy tin đồn mấy hôm trước rồi?"

"Phải, scandal lớn như vậy anh muốn không nhìn thấy cũng khó."

Thẩm Sở Sở nghe vậy, cười lạnh nói: "Không nghĩ tới a, được xưng là trí thông minh tiếp cận với thiên tài, cũng chỉ ở mức độ này thôi sao? Phiền anh hao tâm rồi, tôi muốn ở cùng với ai liền cùng ở với ai, anh không quản được."

"Thẩm Sở Sở, em..." Lời của Trình Tuân còn chưa nói hết, Thẩm Sở Sở liền cúp máy.

Vương Thiến thấy sắc mặt Thẩm Sở Sở không tốt lắm, cẩn cẩn dực dực nói: "Sếp, chị có uống trà sữa nữa không?"

Thẩm Sở Sở đáp: "Không uống nữa. Đi về ngủ."

Nghĩ tới những gì Trình Tuân vừa nói, Thẩm Sở Sở trực tiếp đem anh ta bôi đen. Lúc tin tức của cô ở khắp nơi, bố mẹ cô gọi điện tới là giọng điệu an ủi. Vương Tĩnh khi gọi tới, là hoài nghi có người cố ý bôi nhọ cô trên mạng. Hàn Hành Ngạn là lập tức bay tới, muốn giúp cô giải quyết vấn đề.

Mà chỉ có Trình Tuân người bạn học này lúc xưa cô từng có hảo cảm, không phải an ủi, không phải quan tâm, mà là từng câu từng câu chất vấn. Quả nhiên, quan hệ xa gần chỉ cần liếc mắt liền nhìn ra.

Xem ra, cách làm của Trần Tây Lệ là vô cùng chính xác. Người tin bạn thì dù thế nào đều sẽ tin tưởng bạn. Mà những người không tin bạn, bạn giải thích có nhiều hơn cũng vô dụng. Sau khi nghĩ thông điểm này, Thẩm Sở Sở yên tâm đi ngủ.

******

Công ty quản lý của Tề Vũ Phi cũng có cùng cách nghĩ như Trần Tây Lệ, bọn họ cũng đang chờ chuyện tự biến mất. Nhìn thấy cách làm của các doanh tiêu hào trên mạng, bọn họ liền hiểu được, thực ra những doanh tiêu hào kia không hề có bằng chứng thực sự nào. Những doanh tiêu hào này đoán chắc là đã thật sự có được thông tin chính xác, nhưng không biết vì sao không có công khai ra.

Mà nói đến nguyên nhân, trừ phi là hai điểm. Thứ nhất là không có chứng cứ, thứ hai là sau khi có chứng cứ rồi không dám lộ ra.

Đoàn đội của Tề Vũ Phi càng tin tưởng vào vế sau. Bởi vì trước đây rất nhiều doanh tiêu hào cũng như thế, vì vậy bọn họ có chuyện cũng không sợ.

Chỉ là, khi một quảng cáo nước giặt trong nước do Tề Vũ Phi đại diện tuyên bố chấm dứt hợp đồng, vẫn là làm bọn họ sốc.

"Tại sao lại chấm dứt hợp đồng, không phải vẫn còn nửa năm mới đến hạn sao?" Anh Trương gọi điện cho phía thương hiệu.

Người phụ trách bên kia lãnh đạm nói: "Tất nhiên là vì tin tức gần đây trên mạng rồi, nhiều tin tức tiêu cực như vậy, công ty chúng tôi không dám dùng các anh nữa. Không bắt các anh bồi thường tiền vi phạm hợp đồng đã là rất nể mặt các anh rồi."

Anh Trương nghe lời này, hỏa khí liền bốc lên, nói: "Chuyện trên mạng đều là giả, các người đến thứ này cũng tin, liệu có chứng cứ xác thực không. Hơn nữa, các người còn muốn thêm một nhát đao đòi chúng tôi trả tiền vi phạm hợp đồng? Cũng nghĩ quá là đẹp rồi đấy! Tôi thấy phải bồi tiền là các người đi!"

Người phụ trách bên kia nghe thế cũng không kiên nhẫn nữa, đáp: "Để bọn tôi bồi tiền? Được thôi, chúng tôi chờ!"

Nói xong liền cúp máy. Nhìn vào những người khác trong phòng làm việc, người đó cười lạnh nói: "Cũng không biết đoàn đội bên kia nghĩ gì, đắc tội người ta còn không biết, còn dám cùng chúng ta gào thét. Nói với Hàn tổng một tiếng, không cần ngài ấy trả tiền hợp đồng, tiền này ấy à, phải khiến bên Tề Vũ Phi bỏ ra. Làm sao có thể khiến Hàn tổng xuất ra chứ."

Bọn anh Trương tất nhiên không biết những chuyện này, nghe được đối phương đã ngắt máy, anh ta tức giận ném điện thoại lên bàn, nới cà vạt, nói: "Chưa từng thấy nhãn hiệu nào không đáng tin như vậy, thế mà muốn để chúng ta bồi thường hợp đồng. Thật sự coi chúng ta là công ty nhỏ, dễ bắt nạt à, lần này không cho họ chảy máu một lần không được!"

Tề Vũ Phi sau khi nghe xong, cười cười vỗ vai anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC