91-100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 91

"Cậu đây là biểu cảm gì thế?" Hàn Hành Ngạn càu mày nhìn cậu em họ nhà mình hỏi. Nó nghe được lời này không phải là nên vui mừng sao?

Trương Đằng ngây ra một lúc, đáp: "À, ờ, không, không có gì. Chính là, chính là cảm thấy có chút bất ngờ, không nghĩ tới anh họ anh thế mà tự nhiên lại thay đổi thái độ." Cậu cảm thấy mình quá là cặn bã, vốn là nếu người nhà phản đối, cậu còn có thể kéo dài, người nhà một khi đồng ý, cậu ngược lại lại hoảng.

Đối với lời giải thích này, Hàn Hành Ngạn không nói gì.

Nhưng Thẩm Sở Sở lại nhìn được manh mối trong đó, cũng càng thêm khẳng định là Trương Đằng không hề muốn kết hôn.

"Trương Đằng, cậu có phải là không muốn kết hôn lắm không?" Thẩm Sở Sở hỏi.

Trương Đằng nghe câu hỏi, trên mặt lộ ra biểu tình bối rối. Năm nay cậu mới 25 tuổi, đừng nói là làm bố trẻ con, đến làm một người chồng còn thấy lạ lẫm. Khoảng thời gian này, cậu trải qua cũng không yên ổn.

Hơn nữa, nếu như đối phương là một người cậu không thích, thế thì càng thêm khổ sở. Chỉ là, những dạy dỗ nhận được từ nhỏ khiến cho cậu không thể như vậy rồi còn không chịu trách nhiệm.

Trương Đằng thở dài, nói: "Việc đã đến nước này, khẳng định là phải kết hôn thôi."

Hàn Hành Ngạn nhìn qua Thẩm Sở Sở, lại quay lại nhìn Trương Đằng, bình thản nói: "Thế thì cậu cứ chờ đến tuần sau hẵng kết hôn."

Trương Đằng gật đầu, đáp: "Được."

Sau khi ăn xong, Thẩm Sở Sở và Hàn Hành Ngạn liền quay về phòng làm việc, nói chuyện một lúc, sau đó hai người vào phía sau nghỉ ngơi.

Tối hôm trước không ngủ đủ, Thẩm Sở Sở dường như là vừa chạm gối liền ngủ. Kết quả, lại nghe được tiếng tranh cãi ngoài cửa. Vốn còn cho là mình nằm mơ, nhưng tiếng tranh cãi lại càng ngày càng rõ ràng hơn.

Thẩm Sở Sở nhíu nhíu mày, cũng không nghĩ gì nhiều, đi giày xong rồi đi mở cửa phòng.

Kết quả là, những người đang cãi đến mức không thể vãn hồi trong phút chốc đều yên lặng.

Nhìn mấy người có cả quen cả không quen nhìn chằm chằm vào cô, Thẩm Sở Sở lúc này mới phản ứng lại, kêu lên một tiếng rồi vội vàng đóng cửa phòng.

Mẹ Hàn phản ứng lại đầu tiên, liếc nhìn cậu con trai, kinh hỉ hỏi: "Thẩm Sở Sở?" Lúc này bà đã quên luôn bản thân vốn là đến để làm gì rồi, trời đất rộng lớn, đều không lớn bằng chuyện con trai đang yêu.

Hàn Hành Ngạn lại là khó có được cười lên, đáp: "Ừm, mẹ, vẫn không có thời gian dẫn cô ấy đến gặp mẹ. Lát nữa con bảo cô ấy ra gặp mẹ."

Mẹ Hàn cười đến mức khóe miệng sắp không khép được lại, nhưng nghĩ tới em gái ở bên cạnh, vội vàng thu liễm lại biểu cảm trên khuôn mặt, nói: "Haiz, ừ, đúng. Cái kia, không vội. Trước nói chuyện của tiểu Đằng đã."

Lâm Gia Sương nghe thế, cũng mới phản ứng lại, trừng mắt con trai, nói: "Con còn che che giấu giấu không cho mẹ gặp cô ta, con đều sắp cùng cô gái như vậy kết hôn rồi, mẹ gặp thôi thì có sao?"

Trương Đằng thở dài, vô lực nói: "Mẹ, chuyện này ngài đừng quản nữa, mẹ cứ chờ bế cháu đi."

Lâm Gia Sương vừa nghe lời này, càng thêm tức giận, không đừng được mà nói một câu: "Cháu? Còn không nói là có phải của nhà ta hay không, người phụ nữ như vậy và con cô ta mẹ sẽ không nhận đâu."

Trương Đằng đau khổ nói: "Mẹ, người đừng như thế này có được không? Người trước đó đã dạy con như thế nào chứ, làm đàn ông là phải dám nhận trách nhiệm. Tại sao gặp chuyện rồi, thái độ của người lại không giống? Chẳng lẽ là bởi vì điều kiện nhà Hinh Mộng không tốt sao?"

Lâm Gia Sương chỉ vào đứa con ngu ngốc không dạy được của mình, tay run lên, có phần nói không ra lời. Bà cảm thấy, cách giáo dục của bản thân quá là thất bại, trước đây còn luôn cho là dạy con rất tốt, rất thuần túy, không có tâm tư gì sai trái. Nhưng bây giờ xem ra, quá đơn thuần cũng không phải chuyện tốt gì.

"Mẹ là dạy con làm đàn ông phải có trách nhiệm, nhưng mẹ cũng dạy con phải mở to mắt nhìn cho rõ người bên cạnh là dạng gì. Nếu như con tìm một người con gái trong sạch, không cần biết là nhà con bé có hay không có tiền, mẹ đều không ghét bỏ. Vấn đề là, con lấy một người phụ nữ bừa bãi như vậy, con để người ta nhìn chúng ta như thế nào?"

Trương Đằng chau mày, thấp giọng giải thích: "Mẹ, Hinh Mộng cô ấy không phải người phụ nữ bừa bãi." Nói xong câu này, nhìn vào ánh mắt của mẹ, cậu cũng có chút cảm giác sự tin cậy trong câu nói này của bản thân quá là thấp.

"Tối thiểu... tối thiểu bây giờ không phải là người như thế."

Thẩm Sở Sở ở bên trong nghe tiếng tranh cãi bên ngoài, cảm thấy có chút cảm giác như ngồi trên bàn đinh. Cô cảm thấy mình hẳn là nên đi ra, dù sao người bên ngoài hình như là trưởng bối của Hàn Hành Ngạn. Nhưng, nghe nội dung tranh cãi ngoài đó, cô lại thấy mình không nên đi ra. Dù gì bên ngoài thảo luận là chuyện nhà, cô đi ra sẽ khó tránh khỏi khiến cho họ cảm thấy lúng túng.

Vì vậy, cô cứ do dự giữa đi hay không đi ra thật lâu.

Mẹ Hàn hôm nay là đi theo em gái đến, bà vốn là muốn khuyên em gái một chút, bất đắc dĩ là em ấy lại quyết tâm phải đến. Bà lo xảy ra chuyện gì nên cũng đi theo đến.

Chưa từng nghĩ là, đến đây thế mà còn phát hiện được bát quái của con trai.

Bà vẫn cho rằng với tính tình của con trai mình, còn không biết nó và bạn gái phát triển đến bước nào rồi. Không ngờ là đều đã đi theo đến công ty rồi. Hai người cũng có vẻ như hình với bóng rồi.

Bà đã nói rồi mà, vừa rồi con trai cứ luôn nhìn về phía phòng nghỉ phía sau, khẳng định là có gì đó. Bà trăm tính ngàn toán cũng không nghĩ tới con trai mình học được kim ốc tàng kiều. Bà bây giờ rất muốn đi vào nói với Thẩm Sở Sở vài câu, chỉ là không khí lúc này không phù hợp lắm, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết, vì vậy bà tạm thời không đề cập đến. Dù sao thì Thẩm Sở Sở ngốc ở ngay bên trong phòng nghỉ, chạy không được.

Nghĩ thông mấy chuyện này rồi, mẹ Hàn nhìn sang em gái khuyên: "Tiểu Sương, đừng tức giận nữa, có lời gì thì nói cho rõ với Đằng Đằng. Đằng Đằng cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, nói đã hai mươi lăm tuổi rồi, có suy nghĩ và phán đoán của chính mình. Chúng ta phải nói chuyện tử tế với con." Nói thật, bà cũng không đồng ý lắm đề loại phụ nữ như Doãn Hinh Mộng vào cửa.

Trương Đằng nghe xong cảm kích nhìn bác gái một cái.

Kết quả không đầy hai giây sau, bác cả liền quay đầu nói với chính mình.

"Còn có cháu, Đằng Đằng, cháu không thể nói chuyện đàng hoàng với mẹ cháu sao. Cháu xem lời cháu nói vừa rồi là lời gì vậy, mẹ cháu sao lại là người như thế? Nếu như thật sự muốn bắt cháu cưới một người môn đăng hộ đối, cháu cho là con của bạn gái cháu còn có thể giữ đến ngày hôm nay sao? Lời này của cháu cũng quá là làm tổn thương mẹ cháu đi."

Trương Đằng nghe vậy thì lòng run lên một trận, quay đầu nhìn sang mẹ mình, nói: "Mẹ, con..."

Lâm Gia Sương nhìn con trai mình, càng thêm đau lòng, buồn đến mức nước mắt cũng muốn rơi.

Đối với chuyện này, nội tình mà Hàn Hành Ngạn biết so với những người này còn nhiều hơn một chút. Anh đại khái có thể đoán được Trương Đằng nghĩ gì, cũng có thể lý giải cách nghĩ của mẹ cậu ta.

Vì vậy, vừa thấy không khí không đúng, anh liền tiến tới nói: "Dì nhỏ, Trương Đằng, chuyện này có thể là còn có bước ngoặt khác. Mọi người trước tiên bình tĩnh lại chút."

Lâm Gia Sương nghe vậy thì nhìn sang cháu ngoại của mình, hỏi: "Bước ngoặt? Ngoặt thế nào?"

Hàn Hành Ngạn rất muốn nói gì đó cho dì nhỏ nhà mình, nhưng trước khi có chứng cứ, anh sẽ không nói bừa.

"Tạm thời còn chưa xác định, có thể vài ngày nữa là biết."

Mắt mẹ Hàn xoay chuyển, đối với sự hiểu biết của bà về con trai, nếu không thật sự nắm chắc, là tuyệt đối không thể nói ra lời như vậy. Tuy là con trai biện tại dáng vẻ vô cảm, nhưng bà có thể cảm nhận được, ý tứ của con trai là đang an ủi em gái mình.

Lời của con trai mình bà vô cùng tin tưởng, nếu con đã nói thế rồi, bà cũng yên tâm.

Xem ra, hôn sự này kết không thành rồi.

Nghĩ đến đây, mẹ Hàn bắt lấy tay em gái, cười nói: "Được rồi, nếu Hành Ngạn nói thế, chúng ta liền đợi thôi."

Lâm Gia Sương thấy chị gái ruột của mình đều nói như vậy, cũng không nói gì nữa.

Phòng làm việc rộng lớn bỗng nhiên yên tĩnh lại, mẹ Hàn thừa dịp nói: "Hành Ngạn, Sở Sở không phải ở đây sao, mẹ thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, gặp chút thế nào?"

Hàn Hành Ngạn nghe lời này hơi hơi cau lại mày, trước khi có được sự đồng ý của Thẩm Sở Sở, anh cũng không dám đứng ra quyết định. Hơn nữa, anh không nắm chắc mẹ anh rốt cuộc có thái độ thế nào. Vì thế, có chút không dám để Thẩm Sở Sở đi ra.

Mẹ Hàn tất nhiên là biết tâm tư của con trai, cười trêu: "Bây giờ còn chưa cưới vào cửa đã đau lòng rồi..."

Lời nói ngoài dự kiến vừa ra, cửa phòng nghỉ liền được mở từ bên trong. Thẩm Sở Sở đã chỉnh lý lại bản thân gọn gàng, xuất hiện trước mặt mọi người.

Thẩm Sở Sở từ vừa nãy đã muốn đi ra rồi, người lớn ở bên ngoài, cô làm người nhỏ hơn về tình về lý thì đều cần đi ra gặp người ta. Chỉ là, vừa rồi vẫn luôn không chọn được thời điểm thích hợp. Vì vậy, lúc này vừa nghe được chuyện tình bên ngoài chấm dứt, hơn nữa mẹ Hàn cũng nhắc đến yêu cầu này, nên cô vội vàng mở cửa ra.

Hàn Hành Ngạn thấy Thẩm Sở Sở đi ra, nhanh chóng đứng lên, tới đứng cạnh Thẩm Sở Sở, kéo Thẩm Sở Sở qua nắm lấy tay cô. Cử động này khiến cho lòng bất an của Thẩm Sở Sở liền lắng xuống trong giây lát.

"Khụ khụ." Mẹ Hàn hợp thời ho một tiếng.

Vì lẽ đó, Hàn Hành Ngạn nắm tay Thẩm Sở Sở đang đỏ mặt đi tới.

"Sở Sở, đây là mẹ anh, đây là dì nhỏ của anh."

"Chào cô, chào dì nhỏ."

Mẹ Hàn nhìn dáng vẻ thân thiết của con trai với bạn gái của nó, cười đến không khép được miệng, gật gù nói: "Ừm, chào cháu."

Lâm Gia Sương cũng thu thập lại một chút biểu tình trên mặt, cười nói: "Chào cháu. Cô gái nhỏ thật xinh đẹp, xem ra còn đẹp hơn trên ti vi mấy phần."

Trương Đằng thấy thái độ của mẹ mình và bác cả, trong lòng lại có chút chua xót. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, anh họ cậu làm gì cũng đúng. Cùng một chuyện, cậu làm liền không đúng."

Rõ ràng bạn gái của anh họ là một nữ minh tinh, người trong giới giải trí trước giờ vẫn rất loạn, kết quả bác cả và mẹ cậu lại rất thích, bạn gái cậu rõ ràng là một nhân viên nhỏ của công ty, mọi người lại nói cô ấy cuộc sống hỗn loạn.

Chẳng qua, Thẩm Sở Sở xác thực là một diễn viên tốt giữ mình trong sạch, mà bạn gái cậu đích thực là sinh hoạt có chút... Ài, vừa nghĩ đến điểm này, càng thêm nản lòng.

"Đúng thế, thật xinh đẹp, sau này con sinh ra cũng sẽ xinh đẹp." Mẹ Hàn hơi không cẩn thận liền đem lời trong lòng nói ra.

Mặt Thẩm Sở Sở phút chốc liền đỏ rực.

Trong giây lát, trong văn phòng lại tĩnh lặng.

~~~~~ Hết chương 91 ~~~~~



Chương 92

Thấy mọi người đều không nói gì, mẹ Hàn cũng ý thức được mình quá hưng phấn, bà họ một cái, che giấu đi phần nào cảm xúc của mình. Vừa định đem chủ đề này dẫn đi, kết quả em gái mình liền đem lời tiếp.

"Đúng vậy, xinh đẹp thì đẻ con cũng đẹp. Nếu như đã không xinh đẹp, lại còn tâm tư bất chính, thì không biết là sẽ sinh ra đứa trẻ như thế nào." Nói rồi, Lâm Gia Sương sắc mặt bất thiện nhìn sang cậu con trai đang đứng bên cạnh.

Trương Đằng nghe được lời nói âm dương quái khí của mẹ, sắc mặt biến hóa, trong phút chốc có chút đứng ngồi không yên, đáp: "Mẹ, bác cả, mọi người cứ nói chuyện, con còn có việc phải làm nên đi trước đã."

Không chờ mẹ cậu nói gì, cậu liền nhanh chóng nói tiếp: "Sở Sở, anh họ, em đi trước nhé." Nói xong, chân bước đi luôn giống như đang chạy trốn vậy.

Làm Lâm Gia Sương tức đến mức nói: "Chị nhìn xem, mấy đứa nhìn xem, nó bây giờ biến thành cái dáng gì, tôi đều sắp không nhận ra nói nữa rồi."

Mẹ Hàn vội vàng an ủi: "Có lẽ là bận quá, cũng bị trì hoãn cả nửa ngày rồi. Em nói chuyện cho rõ với con."

Lâm Gia Sương nghe xong, nặng nề thở dài.

Trương Đằng vừa xong coi như là sống sót sau tai nạn quay về phòng, Doãn Hinh Mộng liền cả mặt không vui đi đến, cố ý dùng giọng thật lớn oán thán: "Trương Đằng, anh có ý gì, mẹ anh đến cũng không cho em gặp một cái, có phải là nhà anh không ưa em không?"

Các đồng nghiệp nghe được lời này tất cả đều nhìn vào bọn họ, Trương Đằng cau mày, nói với Doãn Hinh Mộng: "Em nói nhỏ chút, qua đây với anh."

Doãn Hinh Mộng lại cố ý không thôi nói: "Em vì sao phải nhỏ giọng, em lại không làm sai cái gì. Chẳng lẽ em nói không phải sự thật sao?"

Chẳng qua, ngoài miệng thì nói vậy, Doãn Hinh Mộng vẫn là đi theo Trương Đằng đến phòng uống nước.

"Hinh Mộng, em tốt nhất là trước mắt đừng có gặp mẹ anh, chờ đứa bé đầy ba tháng rồi nói tiếp." Trương Đằng tập trung nhìn vào Doãn Hinh Mộng nói. Với bộ dáng bất mãn của mẹ cậu với Doãn Hinh Mộng, cậu thực sự lo là đứa trẻ này không giữ được

Doãn Hinh Mộng vừa nghe lời này, càng thêm tức giận, nói: "Trương Đằng, anh trước đây đồng ý muốn kết hôn với em. Nếu anh dám không cưới em, anh thử xem xem em náo loạn thế nào!"

Trương Đằng cau mày nhìn Doãn Hinh Mộng. Nói thật lòng, anh cảm thấy từ sau khi có một đêm mơ mơ hồ hồ với Doãn Hinh Mộng, cô ấy liền thay đổi. Trước đây còn cảm thấy cô gái này khá xinh đẹp, dịu dàng, đối với anh cũng khá là tốt bụng. Tuy nhiên, vì tác phong bình thường của cô ấy không tốt lắm, nên cậu cũng không có nói gì nhiều với cô ấy. Bây giờ nhìn lại, chỉ cảm thấy bản thân chọc vào một cái phiền phức, hơn nữa là một phiền phức lớn khó mà giải quyết.

Ngoài ra, sau ngày đó, cô ấy liền giống như biến thành một người khác. Không chỉ không còn kiên nhẫn với cậu, còn thường xuyên làm náo loạn. Cậu đọc trên sách nói khi phụ nữ có thai tính cách sẽ thay đổi, vì vậy cậu cũng cố hết sức để nhịn cô. Chỉ là, ngày ngày như thế này, cậu cũng sẽ chịu không nổi.

"Em yên tâm, anh nói được thì sẽ làm được. Nói kết hôn với em nhất định sẽ kết hôn với em." Trương Đằng ánh mắt ảm đạm nói.

Doãn Hinh Mộng ngạc nhiên nói: "Thật sao? Thế chúng mình hôm này liền đi kết hôn luôn được không?"

Trương Đằng nhìn gương mặt đầy khẩn trương của Doãn Hinh Mộng, ngẫm nghĩ, đáp: "Hôm nay không được, mẹ anh còn đang ở công ty. Chờ tuần sau đi."

Doãn Hinh Mộng vừa nghe tuần sau, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, giọng nói cũng hơi đề cao một chút, nói: "Tuần sau? Trương Đằng, anh sẽ không phải là đang trêu đùa em chứ? Ngày nào cũng hoãn lên hoãn xuống, trước đây không phải nói là tuần này sao, sao lại lùi đến tuần sau rồi? Anh không muốn kết hôn với em thì cứ nói thẳng ra, người theo đuổi em không có một trăm cũng có mấy mươi nhé, nếu không phải là tự anh không cẩn thận khiến em có bầu, anh cho là em không giả cho anh không được hả!"

Trương Đằng thấy Doãn Hinh Mộng nổi giận rồi, vội vàng xoa dịu nói: "Thật sự, lần này nhất định là thật. Anh họ anh nói rồi, nếu là tuần sau thì anh ấy sẽ giúp anh khuyên mẹ anh."

Doãn Hinh Mộng vừa nghe thấy tên của Hàn Hành Ngạn, ánh mắt hơi ngập ngừng, nghi ngờ nói: "Hàn tổng thế mà lại đồng ý chúng ta kết hôn, vì sao?"

Cô biết, chuyện trước đây của cô Hàn tổng giờ đều nắm được.

Cô dựa vào làm tiểu tam của cao tầng để tiến vào Tập đoàn Hàn thị, đây không phải chuyện vinh quang gì. Thời gian trước người đó nói với cô, chuyện giữa bọn họ Hàn tổng đã biết rồi. Thế thì, nếu Hàn tổng đã biết, tại sao vẫn đồng ý chứ?

Cô gần đây sợ nhất chính là Hàn tổng ra mặt ngăn cản chuyện của bọn họ, chỉ là, vị Hàn tổng này không chỉ không ngăn cản lại còn giúp họ, trong này có chút kỳ lạ.

"Anh cũng không biết anh họ vì sao lại đột nhiên đồng ý, có thể là cảm thấy chúng ta đến với nhau không dễ dàng đi. Chẳng qua, không cần biết thế nào, đây vẫn cứ là chuyện tốt."

Con ngươi Doãn Hinh Mộng đảo quanh, lo rằng trong đó còn có biến số gì, nói: "Nếu không... vẫn là làm như chúng mình đã nói lúc trước, đem hộ khẩu của nhà trộm ra, lén đi đăng kí nha?"

Ban đầu Trương Đằng là đồng ý phương án này, nhưng lúc này lại lắc đầu, kiên định nói: "Không cần đâu, Hinh Mộng, anh tin tưởng anh họ, anh ấy trước giờ nói cái gì đều sẽ làm được. Bây giờ nếu anh ấy đã nói có thể khuyên được mẹ anh, thế thì liền nhất định sẽ khuyên được. Anh hi vọng hôn nhân của chúng mình có thể có được sự chúc phúc của trưởng bối, trộm hộ khẩu không chắc đã là cách tốt."

Doãn Hinh Mộng thấy dáng vẻ cố chấp của Trương Đằng, trong lòng không thoải mái lắm, sau đó nghĩ đến một điểm, hỏi: "Đúng rồi, Thẩm Sở Sở thật sự là em họ anh à? Cô ấy sẽ không phải là nữ nhân ẩn giấu của Hàn tổng chứ?"

Trương Đằng không ngờ Doãn Hinh Mộng đột nhiên lại nhạy cảm thế, nghĩ tới tuần sau bọn họ sẽ kết hôn, họ liền trở thành người một nhà, cũng không có gì không thể nói cả. Vì thế nhìn ngó tứ phía, nhỏ giọng nói: "Xuỵt! Chuyện này em trước hết đừng nói cho người khác, anh họ cũng bảo anh đừng có nói lung tung. Thẩm Sở Sở đúng là bạn gái của anh họ."

Doãn Hinh Mộng đúng là không ngờ Hàn Hành Ngạn lại là người như vậy, trước đây một quản lý cấp cao tốt nghiệp trường danh tiếng nhiều lần muốn theo đuổi Hàn tổng không thành, thậm chí bị sa thải, điều này cũng xua tan ý tưởng của rất nhiều người. Trong đó cũng có cô. Vốn cô cũng định đi câu dẫn thử Hàn tổng đấy, chẳng qua thấy bản thân nơi nào cũng không so được với vị quản lý cấp cao bị đuổi việc kia, nên mới giữa đường rút lui.

Không ngờ chủ tịch trẻ tuổi nhìn có vẻ cấm dục lại bị một tiểu minh tinh như Thẩm Sở Sở lấy được, nếu như sớm biết thế, cô liền đi thử xem. Biết đâu cũng có thể thành công.

"Không nghĩ tới Hàn tổng thích chơi đùa tiểu minh tinh, yên tâm đi, vì hình tượng của công ty, em cũng sẽ không nói đâu. Hơn nữa, nếu thật sự nói ra, mới là giúp tiểu minh tinh này tăng độ hot. Phỏng chừng cô ta sẽ vui mừng không thôi." Doãn Hinh Mộng châm chọc nói.

Trương Đằng nghe được lời này lại nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý, nói: "Thế thì em đoán sai rồi. Không phải anh họ sợ người ta biết, mà là Sở Sở sợ bị người khác biết được. Anh họ hận không cho mọi người trong thiên hạ đều biết Thẩm Sở Sở là bạn gái anh ấy, thế mới không có mấy kẻ không có mắt dám tiếp cận cô ấy kìa, anh ấy cũng không cần thời thời khắc khắc lo lắng." Nghĩ đến anh họ mỗi lần nhìn thấy tin đồn của Thẩm Sở Sở, hoặc là dáng vẻ thân cận Sở Sở của nam minh tinh hợp tác với cô ấy, cậu liền muốn cười.

Doãn Hinh Mộng nghe được loại giải thích này, chọn mi, nói: "Cửa nhà họ Hàn cao quý như vậy có thể hợp mắt người có xuất thân như Thẩm Sở Sở sao? Anh đang lừa em hả? Hàn tổng cùng với tiểu minh tinh như vậy yêu đương, nhỡ đâu bị người phát hiện ra, thì không phải là mất điểm sao? Trước đây Tần Dĩnh Nhiên còn nổi tiếng hơn Thẩm Sở Sở không phải là bị phủ định sao?"

Trương Đằng nghe được Doãn Hinh Mộng nhắc đến Tần Dĩnh Nhiên, cau mày, đáp: "Tần Dĩnh Nhiên loại nữ minh tinh đó sao có thể so với Thẩm Sở Sở. Hơn nữa, nhà anh họ cũng không quá coi trọng gia thế. Em không nên có hiểu lầm gì đối với nhà giàu."

Doãn Hinh Mộng nghe xong sắc mặt liền thêm khó coi, nói: "Ồ? Nhà anh có thể chấp nhận Thẩm Sở Sở loại người xuất thân từ giới giải trí như thế, lại không thể chấp nhận nữ tử bối cảnh trong sạch như em."

Trương Đằng quay đầu nhìn vào Doãn Hinh Mộng, dường như không tin nổi cô sẽ nói ra những lời như vậy, nói: "Hinh Mộng, em sao có thể nói Sở Sở như vậy. Sở Sở không phải người như thế, chờ sau này em tiếp xúc lâu sẽ biết."

Doãn Hinh Mộng lại vô cùng ghét bỏ thái độ của Trương Đằng khi nhắc tới Thẩm Sở Sở, nói: "Hừ, anh gọi cũng thật thân thiết, còn Sở Sở, các người rất thân sao?"

Trương Đằng nghe được lời nói vô lý kiếm chuyện như thế, cũng lạnh mặt, nói: "Đúng là rất thân, hơn nữa, cô ấy sau này rất có thể sẽ trở thành chị dâu họ của chúng ta, em sau này nói chuyện chú ý một chút."

Nói xong, Trương Đằng liền đi khỏi phòng trà nước. Cậu thực sự có chút chịu không nổi không khí bên trong, cần phải ra ngoài hít thở không khí. Một bên là mẹ mình, một bên là người mình muốn kết hôn nắm tay đi tới hết đời. Cả hai người đều tạo áp lực cho cậu, cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net