Chỉ là do mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Sáng hôm sau cô vẫn đi làm như bình thường và mang theo một hi vọng là sẽ làm hòa với cậu . Cô biết cậu thật sự là đang giận mình rất nhiều . Vì chưa bao giờ cậu dùng giọng điệu đó nói với mình cả . Cô đã chuẩn bị bữa sáng với một vài món ăn mà cậu thích đem đến công ty cho cậu . Nhưng đã muộn lắm rồi chưa thấy bóng dáng của cậu đâu .
" Chẳng lẽ vì giận cô mà cậu bỏ việc làm của mình luôn sau " Cô tự nghĩ thầm trong lòng và vô cùng cảm thấy  ấm ức chẳng lẻ con người cậu lại ích kỷ đến vậy sao . Chỉ vì 1 chuyện như vậy mà cậu không thèm nhìn mặt cô luôn sao .
Ở một nơi nào đó cậu lụi thụi ngồi dậy mang theo 1 cái đầu nhức đến phát điên . Có lẽ hôm qua cậu uống nhiều quá nên không mới vậy . Vừa xoa đầu vừa nhìn đồng hồ cậu biết bây giờ đã trễ làm rồi nên vội lấy điện thoại ra điện cho cô . Nhưng trong lòng vẫn nhớ đến vụ hôm qua . Tiếng điện thoại ren lên . Cô bắt máy :
- Thư ký Lâm hả ?
- Đúng vậy cho hỏi ai vậy ? Có phải là Trịnh Tổng không ?
Vì cậu xài nhiều số nên cô không nhận ra là ai . Nhưng nghe giọng nói cũng một phần nhận ra được là cậu rồi . Chỉ là hỏi theo phép lịch sự thôi
Cậu nhẹ giọng xuống trả lời :
- Ừm . Là tôi đây . Hôm nay tôi không được khỏe nên các cuộc hợp nay cứ về lại ngày mai .
Cô nghe thế buồn bã trả lời :
- Vâng . Tôi sẽ chuyển lời lại . Tổng giám đốc nhớ giữ gìn sức khỏe nha .
- Cảm ơn cô . Tạm biệt
Cậu đáp lại với tâm trạng có chút niềm vui . Rồi cúp máy xuống
Nhưng nó lại không được lâu khi cậu nhớ về chuyện hôm qua . Tất cả như một cơn ác mộng vậy . Tình cảm dành cho cô qua gần ấy năm qua chẳng là gì sao ? Cô chưa từng cho cậu một cơ hội nào hay là chưa từng có tình cảm với cậu .
Thà là cô nói với cậu một lần thì có lẽ cảm giác bây giờ của chẳng như bây giờ . Đau đến nổi chỉ biết mĩm cười với sống phận của chính bản thân . Cớ sao :
        " Người cậu thương là cô
  Người mà cậu yêu cũng chính là cô "
Nhưng tại sao
         " Người cô thương là cậu
     Người cô yêu lại không phải là cậu "
Số phận đã định cô với cậu có duyên nhưng không có phận . Chắc vì cậu không tốt bằng người mà cô chọn . Không yêu cô nhiều như người đó . Và đặc biệt là vì người đó đã đến sau cậu . Cho cô những điều mà cô chưa từng có trước đó .
Có trách thì do bản thân cậu mà thôi
Cậu có tất cả mọi thứ trên đời chỉ là thiếu đi cô mà thôi . Nhưng theo tính cách của mình cậu sẽ không bỏ cuộc đâu . Trừ khi cô đã thật sự thuộc về một người con trai khác ( làm vợ )
Đến khi đó cậu mới thực chất là một kẻ thua cuộc . Đó là hi vọng cuối mà cậu đặt ra cho trái tim này của mình .
Đã một ngày không đi làm rồi trong lòng chắc hẳn là đang rất lo nhiều việc nhưng điều đáng lo hơn là cô đang làm gì và ở đâu với ai . Bởi vì không phải là gì với cô nên cậu không quản được . Đang suy nghĩ thì bỗng nghe tiếng chuông cửa ren lên cậu giật mình và quay về hiện tại . Từ từ bước xuống mở cửa ra . Trước mắt cậu không ai khác là cô . Người mà cậu đang mong nhớ mà muốn gặp nhất .

 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC