#37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hạ Tứ liền gọi cho Nhị Thần, hắn bảo với cậu là xin lỗi đã làm mất giấc ngủ của cậu nhưng ở đây có chuyện cậu cần giải quyết cần hắn đến ngay. Nhị Thần bảo cậu sẽ nhanh chóng đến. Hạ Tứ vừa cúp máy thì nghe thấy có tiếng động lạ, hắn liền đi theo. Mộc Phi định đi nhưng hắn bảo cô vào nhà cầm cho hắn chiếc súng hắn để trong bàn làm việc. Mộc Phi liền nhanh chóng chạy vào nhà lấy rồi đưa cho cậu. Hắn cầm súng rồi lần theo nhưng tiếng động đã hết khiến cậu không tìm được manh mối gì, đang định quay về nhà thì Hạ Tứ dẵm vào phải một thứ, hắn cúi xuống nhạt thì ra là một chiếc vòng tay, hắn nhận ra đó chính là của An Nhã Vi. Một lúc sau Nhị Thần đến, cậu hỏi Mộc Phi đã có chuyện gì xảy ra, Mộc Phi kể cho cậu toàn bộ câu chuyện. Đúng lúc Hạ Tứ lúc này quay lại.

" Thần, cậu hãy mang chuyện hỏa táng, rồi chôn cất cẩn thận Lục Chi đem ra ngoài. Có người nhúng tay vào truyện này tôi nhất định sẽ điều tra" Hạ Tứ cận thận dặn dò

Nhị Thần gật đầu rồi đi, trước khi đi Hạ Tứ không quên bảo cậu qua chăm sóc cho Lục Chi. Hạ Tứ cùng Mộc Phi cùng trở lại ngôi nhà.

--------------------------------------------------------------------

Tiếng bước chân, tiếng thở của ai đó rõ mồn một. Người đó đứng trước cửa phòng gõ cửa. Người trong nhà vừa mở cửa liền kéo người đó vào.

"Chị An, chị không sao chứ. Tại sao lại thở gấp như vậy" Người chủ phòng nói

" Trợ lí Lệ.....Cho tôi trú nhờ ở đây một đêm" An Nhã Vi nói

An Nhã Vi mồ hôi ướt hết cả người, cô ta liền đi tắm. Vì là trợ lí của ca sĩ nổi tiếng nên trợ lí Lệ nhường giường cho An Nhã Vi. Cô ta nằm trên giường nhắm mắt lại, bỗng nhiên An Nhã Vi thấy mình ở một không gian khác, trước mặt cô ta là một người dáng người khá là nhỏ nhắn nhưng tóc tai xõa ra trông rất đáng sợ. Dáng người đó trông rất quen thuộc, mà hình như người đó đang tiến gần An Nhã Vi. Cô ta sợ quá liền ngồi xuống, người đó vẫn tiến đến chỗ cô ngày càng gần. An Nhã Vi nhắm mắt lại nhưng lại, một lúc sau không thấy có động tĩnh gì cô liền khẽ mở mắt. An Nhã Vi bị giật mình bởi người con gái kia, người đó không ai khác chính là Lục Chi, cô ấy đang ngay bên cạnh cô. An Nhã Vi mặt tái xanh, sợ hãi.

" Lục Chi, xin lỗi cô. Thực lòng xin lỗi cô. Cô đừng ám theo tôi. Đừng ám theo tôi...." Người An Nhã Vi run lên

" Tại sao....tại sao cô lại giết tôi.....TẠI SAO..." Lục Chi tức giận

Lục Chi lúc này mắt trợn trắng, gào thét lên. Cô dùng tay của mình bóp cổ An Nhã Vi. An Nhã Vi sợ hãi, lực của linh hồn khá mạnh nên cô ta không tài nào mà gỡ chiếc tay đó ra được. An Nhã Vi càng muốn bỏ đôi tay đó ra, sức lực của linh hồn Lục Chi càng siết chặt hơn. Bỗng An Nhã Vi nghe có tiếng gọi mình, cô ta cố gắng động đậy. Trợ lí Lệ gọi An Nhã Vi mãi không thấy động đậy liền lay lay người cô ta. An Nhã Vi giật mình ngồi bật dậy, cô ta thở hổn hển. Trợ lí Lệ liền ngồi xuống bên cạnh.

" Chị An, chị làm sao vậy. Toàn nói mớ à. Lại còn nói to nữa" Trợ lí Lệ cười nói

" Không sao, em đi ngủ đi, chị vừa gặp ác mộng thôi. Không có gì đâu" An Nhã Vi nói.

Trợ lí Lệ nghe vậy lại đi ngủ. An Nhã Vi vào phòng bếp rót cốc nước uống. An Nhã Vi nhớ lại giấc mơ vừa nãy, câu cuối Lục Chi nói với cô ta là sẽ phải trả giá cho việc làm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#chumy11