CHƯƠNG 32:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bôi trơn trong cơ thể vẫn còn có công dụng, Thương Diệc Trụ làm phá lệ khắc chế, cơ thể Cố Chỉ mềm như một bãi nước, như thế nào cũng không thể đứng dậy được.

Sau khi triền miên một hồi, hai người tắm rửa sạch sẽ, bụng Cố Chỉ xấu hổ kêu lên, Thương Diệc Trụ cười khẽ, đứng dậy mặc quần áo, liếc mắt nhìn đồng hồ.

8 giờ, không quá sớm cũng không quá muộn, cách thời gian hẹn ăn khuya với Chu Phụng Khang còn ba giờ nữa.

Thương Diệc Trụ cài xong nút áo sơ mi cuối cùng, hỏi: " Em muốn đi ra ngoài ăn hay là gọi cơm ngoài?"

Cố Chỉ do dự, cậu không muốn tới nơi có nhiều người ồn ào ầm ĩ, có thể ở trong phòng, cậu tuyệt đối sẽ không muốn bước một chân ra khỏi phòng, nhưng nếu gọi cơm ngoài, theo như kiểu tính tình Thương Diệc Trụ, tám chín phần sẽ không ăn một miếng đã đứng dậy rời đi rồi.

" Đi ra ngoài ăn." Cậu vội vàng xuống giường mặc quần áo.

Thương Diệc Trụ nhìn cậu vài lần, bất đắc dĩ lắc đầu: " Vội cái gì chứ?"

" Không." Cố Chỉ chuẩn bị mặc thêm áo khoác, Thương Diệc Trụ ngăn cậu lại, cúi người tới gần.

Thương Diệc Trụ so với cậu cao hơn một ít, Cố Chỉ ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh thâm thúy của hắn, tựa như mặt hồ mùa thu, dễ dàng khiến người say mê chìm đắm trong đó.

Cố Chỉ bối rối thầm gọi: " Anh..."

Thương Diệc Trụ không đáp, thong thả ung dung duỗi tay đem cúc áo cởi ra, hắn động một chút hô hấp Cố Chỉ theo đó nặng hơn một chút.

Ánh đèn trắng sáng trong phòng đột nhiên trở lên ấm áp hơn.

Chân cậu có chút mềm, lại thêm một lần, ngày mai quay phim khẳng định sẽ khó khăn, lý trí nói cậu, phải ngăn cản Thương Diệc Trụ tiếp tục đốt lửa, nhưng ý trí của cậu đứng trước Thương Diệc Trụ yếu đuối vô cùng, nhẹ nhàng chạm vào một cái bị đánh tan tác, cậu run run nhắm hai mắt.

Nhưng qua hồi lâu, tay Thương Diệc Trụ cũng chỉ dừng lại bên ngoài áo khoác cậu, cậu khó hiểu mở mắt ra, vừa lúc Thương Diệc Trụ thối lui: " Tốt."

" A?"

" Em sốt ruột cái gì?" Thương Diệc Trụ cười nói: " Khuy áo cài sai cũng không biết."

"....."

 Sắc mặt Cố Chỉ không thay đổi, lỗ tai hồng thấu bại lộ hết thảy tâm tình của cậu.

" Tôi không đi." Thương Diệc Trụ không vạch trần cậu, rút ra điện thoại, mở ra app gọi món đưa tới trong tay cậu: " Muốn ăn cái gì chính mình gọi đi."

" Không đi ra ngoài ăn sao?"

Thương Diệc Trụ chắc chắn nói: " Em không thích đi ra ngoài."

Cố Chỉ có chút kinh ngạc: " Tại sao anh biết?"

" Đoán." Thương Diệc Trụ cười, " Tôi đoán đúng rồi sao?"

Khi nghe thấy đi ra ngoài ăn, trên mặt Cố Chỉ xuất hiện ý bài xích nhưng rất nhanh che dấu đi, Thương Diệc Trụ nhạy bén, cứ việc chỉ nhìn trong nháy mắt, cũng rất nhanh cũng bị hắn nhìn thấy.

" Đúng vậy!" Trong lòng Cố Chỉ ấm áp, cậu đẩy điện thoại Thương Diệc Trụ: " Em dùng điện thoại của mình là được rồi."

Cậu sợ hãi nhìn thấy một số thứ không nên nhìn thấy trong điện thoại hắn, điện thoại mấy trăm gam trong tay hắn không khác gì tảng đá nặng ngàn cân cả.

Thương Diệc Trụ không có vấn đề gì, vẫn cười dùng ánh mắt ôn nhu nói với cậu: " Dùng điện thoại của bạn trai cũng là một môn học bắt buộc để trở thành một đối tượng tốt đấy."

Bạn trai....??

Đối tượng tốt....?

Cố Chỉ không thể tránh khỏi bị hai câu này đánh cho phát ngốc,

" Em.... Anh.... anh...."

" Em ngủ với anh xong liền muốn phủi tay không nhận hả?" Thương Diệc Trụ ngậm cười, nhéo nhéo vành tai hồng hồng của Cố Chỉ.

Cố Chỉ hít thở từng ngụm từng ngụm, nhưng hít thở như thế nào cũng cảm thấy thắt lại: " Chúng ta...."

Đang yêu đương sao?

Còn lại mấy chữ, Cố Chỉ không hỏi ra khỏi miệng, cậu không dám hỏi.

Thương Diệc Trụ thích cậu, cùng hắn nói chuyện yêu đương là hai chuyện khác nhau, cậu đã có được rất nhiều rồi, cậu làm sao lại dám đòi hỏi gì thêm nữa chứ.

Đây là chuyện dù cậu có mơ cũng không dám mơ.

Thương Diệc Trụ lại nói ra một câu cậu cũng không dám nghĩ: " Chúng ta đang yêu đương." Hắn cúi đầu, hôn lên khóe môi Cố Chỉ, " Tôi là bạn trai em, em không nhận sao?"

Cố Chỉ hít sâu một hơi, đôi mắt lấp lánh sáng bừng rực rỡ, chớp chớp, qua một lúc lâu sau , cậu mới vòng tay ôm lấy cổ Thương Diệc Trụ: " Nhận, không nhận là đồ ngốc."

~ ~ ~ ~ ~ ~

Điện thoại Thương Diệc Trụ rất sạch sẽ, phần mềm dư thừa gì cũng không có, Cố Chỉ cũng không dám loạn xem, chọn xong món trên app cậu trả lại điện thoại cho Thương Diệc Trụ, hắn cầm lấy, không nói cái gì nhận lấy.

Nhưng Cố Chỉ mới thu hồi ánh mắt, Thương Diệc Trụ lại bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lại rút ra điện thoại.

Cố Chỉ liếc mắt ngó đến, sinh ra cảm giác hơi hoảng hốt, vì cái gì anh không nhìn, bây giờ lại lấy ra xem!

Đôi mắt không nhịn được muốn đi nhìn trộm.

Không thể xem.

Cậu ở trong lòng cảnh cáo chính mình, cưỡng ép bản thân chuyển rời ánh mắt, nhìn đi chỗ khác.

Cậu còn đang ở chỗ đó đấu tranh, Thương Diệc Trụ đột nhiên nói: " Tay."

" Hả?"

Tay cái gì?

Thương Diệc Trụ không tính toán lặp lại, trực tiếp nắm lấy tay cậu, ở trên màn hình điện thoại ấn ấn vài cái.

" Lưu lại vân tay của em." Thương Diệc Trụ thấy Cố Chỉ bất động, cười nhắc nhở cậu, " Thả lỏng tay một chút."

Trong nháy mắt, đầu ngón tay lạnh lẽo, được bàn tay ấm áp bao lại, rõ ràng đều nói cho cậu biết, cậu cùng Thương Diệc Trụ đang yêu đương là thật.

Không phải là giả.

Không phải thuận miệng mới nói như vậy.

Người giao cơm tới rất nhanh, Từ Thê xuống nhận rồi mang lên, thời điểm mang tới Cố Chỉ đã đứng đợi bên ngoài cửa rồi, mặt mày hớn hở.

Từ Thê không nhịn được hỏi đã có chuyện tốt gì hay sao, Cố Chỉ nói không có gì, nhưng khóe mắt, khóe môi căn bản giấu không được ý cười vui mừng được.

" Anh Cố, chẳng lẽ đang yêu sao?" Từ Thê trên đường chở về phòng, nghi hoặc lầm bầm lầu bầu tự hỏi.

Tới gần 10 giờ, Cố Chỉ cùng Thương Diệc Trụ cùng nhau ra cửa, trong thang máy chỉ còn lại hai người không có người khác.

Cố Chỉ kìm nén không được cười vui vẻ, chỉ kèm hừ hừ hát một khúc.

" Đang cười cái gì?" Tay trái Thương Diệc Trụ ấn số trên thang máy, khóe mắt nhìn nụ cười trộm trên môi Cố Chỉ, hỏi.

" Đang cười....." Đầu ngón tay Cố Chỉ tránh đi camera theo dõi trong thang máy, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay Thương Diệc Trụ, hạ giọng: " Tại sao em có thể may mắn như vậy, nắm được bàn tay này."

" Vậy thì nắm cho thật chặt vào." Thương Diệc Trụ cười khẽ, lật ngược lòng bàn tay, đem đầu ngón tay không thành thật của Cố Chỉ nắm chặt, ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay cậu, động tác ấm áp, thấp giọng dặn dò, " Giữ cho chắc, không được đánh mất."

" Sẽ không, em sẽ cẩn thận giấu đi." Đôi mắt Cố Chỉ phát sáng dường như cất dấu các vì sao bên trong, trong thanh âm của cậu còn cất chứa một t sợ hãi, " Chỉ cần......chỉ cần anh không buông em ra."

Thương Diệc Trụ ôn nhu cười, không trả lời lại. Trước khi cửa thang máy mở ra, buông lỏng bàn tay.

" Đi thôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net