CHƯƠNG 33:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố nhỏ không khí vẫn tươi mát, ít bị ô nhiễm, không giống Lâm thành mặt trời vừa khuất núi, trời tối giống như có một bức màn sân khâu che lại, ban đêm ở đây càng thoải mái dễ chịu, còn có dải ngân hà lộng lẫy rộng lớn.

Cố Chỉ kéo lại áo khoác trên người, cùng Thương Diệc Trụ sóng vai bước đi.

Hơi ấm từ bàn tay Thương Diệc Trụ đã buông ra vẫn còn lưu lại, Cố Chỉ lơ đãng khẽ đảo qua người đi bên cạnh, hắn đút hai tay trong túi, biểu tình trên khuôn mặt đạm mạc, dịu dàng lúc nãy giống như tất cả đều là ảo giác của cậu vậy.

Cậu nhìn đến xuất thần, thiếu chút nữa đụng vào cây cột trước mặt, tay mắt Thương Diệc Trụ nhanh lẹ giữ chặt lấy cậu: " Ngẩn người cái gì vậy? Cẩn thận nhìn đường."

Thanh âm sủng nịch, Cố Chỉ lấy lại tinh thần nhìn người trước mắt, khóe môi mỉm cười, ôn nhu động lòng người cực kỳ.

Gió thu thổi qua, cậu khẽ rùng mình, lông tơ bị gió thổi dựng đứng hết cả lên.

" Anh." Cố Chỉ cụp mắt xuống, do do dự dự nửa giây, đột nhiên gọi lại Thương Diệc Trụ.

Bước chân Thương Diệc Trụ không dừng lại, chỉ chậm lại một chút: " Sao thế?"

".... Từ Úc Thu." Cậu hít vào một hơi thật sâu, thở ra một cái, đáy lòng rừng rực lửa nóng bị dập tắt không ít, não bị tình yêu bất ngờ nhận được giờ phút này thanh tỉnh trở lại hơn nửa, một số vấn đề cũng chậm rãi nhớ ra, " Muốn kết hôn."

Cậu vô cùng nghi vấn, chuyện này Đường Sương Sinh biết, không lý nào Thương Diệc Trụ lại không biết được.

Chuyện này đã đè ở đáy lòng cậu đã rất lâu rồi.

Lúc ở khách sạn, chỉ lo kích động, đầu óc loạn thành một nồi cháo, không nghĩ tới chuyện này, nhưng hiện tại hơi chút thanh tỉnh, mới phát hiện có rất nhiều vấn đề không thích hợp.

Thương Diệc Trụ nói thích cậu lúc này, không khỏi qua mức trùng hợp sao.

" Ừ." Bước chân Thương Diệc Trụ hơi dừng lại vài giây, sau đó thản nhiên dừng lại, nghiêng người nhìn Cố Chỉ, " Tại sao em lại biết?"

" Trong lúc vô tình em nghe được." Cố Chỉ cắn cắn môi, đi lên vài bước, ở bên tai Thương Diệc Trụ nói, " Em...."

Ấp úng nửa ngày, không nói ra được những câu sau.

" Lên xe chậm rãi nói." Thương Diệc Trụ không nóng vội, đưa cậu tới bãi đỗ xe.

Cố Chỉ gật gật đầu, cậu bây giờ còn có chút loạn, căn bản không biết nên hỏi như thế nào.

" Muốn hỏi cái gì?" Thương Diệc Trụ ngồi vào ghế lái, nhìn đồng hồ, tính toán vẫn còn đủ thời gian, bình tĩnh nói, " Hai mươi phút."

Bình tĩnh thậm chí có chút lạnh nhạt.

Hỏi cái gì?

Cậu có một bụng câu hỏi muốn hỏi, lời đã đến bên miệng, nhưng như thế nào cũng không thể nói ra lời được.

Một xe yên lặng.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc Cố Chỉ có động tĩnh, cậu g đầu đôi mắt phát sáng nhìn Thương Diệc Trụ: " Anh có đau lòng không?"

"....." Sắc mặt Thương Diệc Trụ cứng đờ, biểu hiện ôn nhu có khe nứt, chậm rãi vỡ thành từng mảnh vụn, nhưng rất mau lại được hắn che giấu rất tốt, hắn duỗi ra đôi tay giữ chặt đầu Cố Chỉ cắn lấy môi cậu hằn ra dấu răng: " Tôi phải đau lòng cái gì chứ?"

Cố Chỉ rũ mắt: " Anh đợi anh ta nhiều năm như vậy, anh ta trở về lại muốn kết hôn."

Thương Diệc Trụ rút lại hai tay, đột nhiên cười một tiếng: " Ai nói tôi chờ cậu ấy."

Câu trả lời ngoài dự đoán, Cố Chỉ sững sờ ngồi ở chỗ đó.

Nếu không phải vì chờ Từ Úc Thu, những năm gần đây Thương Diệc Trụ bao nuôi cậu có ý nghĩa gì?

Thương Diệc Trụ lại nói ra một câu giống như tiếng sét giữa trời quang: " Cậu ấy không thích đàn ông."

" Rất kinh ngạc?" Hắn liếc Cố Chỉ đang trợn mắt há hốc mồm, ngón tay nhẹ nâng cằm cậu khép lại cái miệng đang há ra, " Cằm sắp rớt rồi."

Cũng vậy....

Ngoài dự đoán mọi người nhưng lại rất hợp tình hợp lý.

Nếu Từ Úc Thu thích đàn ông, sao có thể cự tuyệt được Thương Diệc Trụ được chứ!

Cố Chỉ thấp thỏm hỏi: " Anh ta biết không?"

" Em đoán xem?" Thương Diệc Trụ tựa hồ nghĩ tới cái gì, cảm thấy buồn cười, khóe môi cong thành hình cung.

Từ Úc Thu ra nước ngoài gần mười năm, trước nay vẫn không trở về, lý do gì khiến anh ta trước nay đều không trở lại?

Mà lại chỉ vì kết hôn thôi lại quay trở lại?

Thương Diệc Trụ không chờ Cố Chỉ trả lời, thình lình nói: " Em cùng Tiểu Thu không giống."

Một lần nghe được câu này, chính là từ trong miệng Trần thúc.

" Cho nên không cần lo lắng tôi vì Tiểu Thu mới đi thích em." Thương Diệc Trụ kề sát vào cậu, hơi thở ướt nóng bao vây lấy cậu, thanh âm của hắn trầm thấp gợi cảm, dễ như trở bàn tay cạy ra trái tim Cố Chỉ, " Thử tin tưởng tôi, cũng thử tin tưởng bản thân mình được không?"

" Tin tưởng bản thân mình.....?"

" Đúng vậy." Đôi môi ấm áp rơi xuống trán Cố Chỉ, " Cố Chỉ của tôi, là một người đáng giá được người yêu thích."

~ ~ ~ ~ ~ ~

Nói là ăn bữa khuya, thật đúng là đi tới quán ăn khuya, ánh đèn u ám, tuy Thương Diệc Trụ là đại minh tinh, cũng không thể nào phát ra ánh sáng, chỉ có thể ảm đạm xuống theo.

Nhưng tóm lại người nhiều mắt tạp, Chu Phụng Khang chọn một góc khuất hẻo lánh, tiếp đón bọn họ.

" Ăn gì tự mình gọi." Chu Phụng Khàng cầm mấy chai bia, tùy ý ngồi xuống.

Thương Diệc Trụ cầm lấy dụng cụ mở chai, cạy ra lắp chai, động tác quen thuộc, vừa nhìn liền biết, không phải lần đầu tiên tới đây.

Buổi sáng bị Chu Phụng Khang mắng thê thảm, Cố Chỉ không hề mang thù, nhưng vẫn không thể tránh khỏi hơi câu nệ trước mắt Chu Phụng Khang, từ khi ngồi xuống ghế, liền không dám cử động, tầm mắt vẫn luôn nhìn theo động tác của Thương Diệc Trụ, hận không thể cả người dính vào trên người hắn.

Cố Chỉ của tôi, là người đáng giá được người yêu thích.

Vừa mới thả lỏng một chút, trong đầu Cố Chỉ lại vang lên câu nói này.

Đầy bụng nghi hoặc của cậu, bị những lời nói này của hắn đánh cho chưa chiến đã bại, biến mất sạch sẽ.

Nếu như....

Thương Diệc Trụ lừa cậu, cậu cũng nhận.

Dù sao cậu một nghèo hai tay trắng, trừ bỏ cơ thể này, cũng không có cái gì có thể lừa được.

Chu Phụng Khang nhìn cậu như vậy, chỉ cười không nói, cầm lấy chai bia rót vào ba cái cốc nhựa trên bàn, cậu cũng hề nhúc nhích.

Đến cuối cùng, một đống thịt xiên nướng trên bàn đều là một tay Thương Diệc Trụ ra tay.

Bàn gỗ thấp, một bên Cố Chỉ ngồi, một bên là Chu Phụng Khang.

Chu Phụng Khang đẩy cốc nhựa đến trước mặt Cố Chỉ: " Cậu có uống không?"

Cố Chỉ nghe vậy vội vàng thu hồi ánh mắt, nhanh tay cầm lấy cốc nhựa, đỏ mặt tía tai câu lệ nói: " Tôi mời ngài, cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội lần này."

Cậu chạm cốc Chu Phụng Khang một hơi uống hết nửa cốc thiếu chút nữa còn bị sặc.

Chu Phụng Khang cười một tiếng, hắn nhướn mày, tầm mắt nhìn sang Thương Diệc Trụ đang nướng xiên: " Muốn cảm ơn tôi? Cũng không cần thiết lắm, nếu muốn, cậu phải cảm ơn cậu ta."

" Khụ." Chu Phụng Khang nói ra tiếng chế nhạo, Cố Chỉ nghe thấy thế lập tức bị sặc khụ một tiếng, sau một lúc lâu mới lấy lại được hơi thở, rũ mắt nói: " Cảm ơn."

Lỗ tai đỏ hồng từ buổi chiều cho đến bây giờ vẫn chưa dừng lại, mặc kệ ánh đèn có mờ ảo như thế nào, chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra.

Chu Phụng Khang nhìn người trước mắt giống như một con thỏ trắng rơi vào trong hang sói vậy.

Người này lớn lên khôn khéo không giống như cái đèn cạn dầu, không ngờ lại thành thật như thế, trêu chọc một chút thôi đã đỏ mặt rồi, rơi vào tay Thương Diệc Trụ đầy bụng ý xấu, cậu sẽ bị ăn đến mảnh vụn cũng không còn.

Chu Phụng Khang nhấp một ngụm bia, bất cần ngửa người dựa vào lưng ghế, hắn mặc trên người quần đùi hoa, ngồi chỗ này uống bia ăn thịt nướng cùng với đạo diễn nổi tiếng giạt được rất nhiều giải thưởng không hợp một chút nào, hắn hỏi: " Đã bao lâu rồi?"

Cố Chỉ nghi hoặc nhìn hắn.

" Hẹn hò yêu đương a!" Chu Phụng Khang vỗ đét đùi một cái.

" Khụ khụ khụ....."

Cố Chỉ sặc đến nước mắt chảy ròng ròng.

Cậu liên tục xua tay, vỗ vỗ ngực giải thích: " Chu đạo có phải hiểu lầm gì hay không? Tôi cùng với Thương ảnh đế không có gì cả!"

Cậu tự nhận, cậu cùng với Thương Diệc Trụ luôn bảo trì khoảng cách vô cùng tốt, cậu có thể tự nhiên cùng đi cùng lùi rất tự nhiên với hắn, nhưng Chu Phụng Khang ngày đầu tiên đã bị nhìn thấy rõ ràng.

Chu Phụng Khang: " Tôi không có nói là Thương Diệc Trụ."

" ....."

" Thật sự không có như ngài nghĩ đâu."

" Tôi nghĩ như thế nào?"

" Tôi cùng Thương ảnh đế không có quan hệ gì cả."

" Phải không?" Chu Phụng Khang kéo dài thanh âm.

Cố Chỉ: " Đúng vậy, tuyệt đối không có, Thương ảnh đế là đàn anh của tôi."

Chu Phụng Khang lắc đầu, không để ý tới Cố Chỉ nữa, nhìn vế phía Thương Diệc Trụ: " Diệc Trụ, không nghĩ tới cậu lại yêu đơn phương a!"

Đơn..... yêu đơn phương??

Cố Chỉ quay mạnh đầu lại, Thương Diệc Trụ thân hình cao lớn chặn ánh sáng của bóng đèn, không nhìn thấy rõ biểu hiện trên khuôn mặt.

Chu Phụng Khang lại bổ một đao: " Cũng đúng, nếu là tôi lúc còn trẻ, cũng không thích đàn ông 30 tuổi."

Cố Chỉ quả thực có miệng nhưng khó trả lời, mặt đỏ nóng bỏng, một câu hoàn chỉnh cũng không nói lên lời: " Tôi.... tôi không có....."

Thương Diệc Trụ xoa xoa đầu Cố Chỉ, ngồi vào bên cạnh cậu: " Lão sư, đừng trêu em ấy."

Chu Phụng Khang cười to: " Cố Chỉ, cậu quá thành thật rồi, cậu phải tinh tế lên."

Sau đó, Chu Phụng Khang cùng Thương Diệc Trụ thảo luận về kịch bản, Cố Chỉ không thẻ xen miệng vào, liền im lặng ngồi nghe.

Ăn đến một nửa, Chu Phụng Khang uống nhiều đứng dậy đi WC, hắn mới vừa đi, Thương Diệc Trụ chống đầu nhìn Cố Chỉ hỏi: " Tôi già sao?"

Tóc mái rũ xuống che lại đôi mắt đen u ám của hắn, thoạt trông như mới ngoài hai mươi tuổi, cùng một chữ già không liên quan gì với nhau cả.

Cố Chỉ lập tức phủ nhận.

Thương Diệc Trụ vừa lòng cười: " Đó là lý do em thích tôi!"

" Vâng." Cố Chỉ nghiêm túc nhìn hắn, " Thích."

Hắn chỉ muốn trêu chọc Cố Chỉ một chút thôi, không nghĩ tới lại bị cậu làm cho nghẹn họng.

Hắn cảm thán thở dài: " Em, thật đúng là quá thành thật."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net