Chương 5: Selena Louisa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây, tôi đang làm mẫu ảnh cho một cửa hàng quần áo. Công việc này là Jade giới thiệu cho tôi, lương lậu khá ổn. Với bộ dáng xinh đẹp này của tôi, trang phục có phèn đến mấy khi diện lên người tôi đều trở nên sang xịn mịn.

Tuy nhiên bên cạnh niềm vui ấy cũng có những nỗi buồn không tả xiết. Tỉ như sau kì thi tháng này tôi bị mời xuống bàn cuối cùng, rời xa Jade. Tỉ như suốt quãng thời gian qua tôi hết sức lấy lòng Lance nhưng cậu ta vẫn như tảng băng lạnh giá ngoài Bắc cực.

Có ai hiểu cảm giác dùng chính những đồng tiền tiết kiệm của mình mua đồ ăn ngon cho người ta mà người ta không thèm nhận lấy một lần không? Và đau buồn hơn là tôi chỉ nhìn mà không ăn được, đành đem cho mẹ Margaret ăn hộ. Đau đớn hơn nữa, thay vì nhận được ánh mắt trìu mến cảm động của mẹ, tôi lại nhận được sự hoài nghi. Kết quả mẹ tôi tra ra được việc thành tích của tôi tụt dốc không phanh, bị ăn mắng chưa đủ còn bị cắt giảm tiền tiêu vặt.

Không ngoài dự đoán, Lance chính là thủ phạm tiết lộ mà tôi chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay.

Kế hoạch thăm thú York bị trì trệ vô thời hạn. Tôi buồn rầu nhìn những phương trình hóa học trước mặt:

"Hoàn thành chuỗi phản ứng sau:

a) MnO2 → Cl2 → HCl → Cl2 → CaCl2 → Ca(OH) 2 → Clorua vôi

b) KMnO4 → Cl2 → KCl → Cl2 → axit hipoclorơ → NaClO → NaCl → Cl2 → FeCl3".

Hai phản ứng đầu thì ok rồi, còn cái thứ ba HCl kết hợp với gì để ra Cl2 đây? Quả là thách thức lượng kiến thức ít ỏi của tôi! Thôi bỏ đi, chẳng phải còn chị Google à?

Nhờ chị Google tôi dễ dàng biết được đáp án: "2KMnO4 + 16HCl →2KCl + 2MnCl2 + 5Cl2 + 8H2O".

Ảo thật đấy! Cái kiểu này chỉ có learn by heart (học thuộc lòng) thôi.

Tôi nghi Lance ghim tôi vụ tôi hút máu cậu ta nên bài giao về nhà chẳng những khó lại còn nhiều. Tôi than vãn một chút thì cậu ta bảo:

"Khó? Đây là những kiến thức cơ bản nhất đối với một học sinh trường N."

Vâng! Lance thường xuyên nhấn mạnh tôi là một học sinh trường N. Mỗi lần tôi cân bằng sai phương trình hóa học, Lance lại nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi. Haha, chắc chắn Lance đã nghìn vạn lần hoài nghi tôi bằng cách nào đỗ vào được khoa Hóa trường N.

Đôi khi, tôi muốn mặc kệ đống bài tập chết tiệt ấy rồi đắm mình vào những truyện ngôn tình đầy lãng mạn. Chỉ tiếc rằng tôi chưa kịp thực hiện mộng tưởng ấy thì Lance đã đe dọa sẽ méc mẹ tôi nếu tôi làm thiếu một phần bài tập. Thề là tôi chưa từng gặp ai mà vừa lạnh lùng vừa tiểu nhân như Lance, nếu không phải cậu ta giảng bài dễ hiểu thì tôi đã sớm đổi người.

Dạo này ít nghe thấy người ta xì xào scandal giữa tôi và Ellen. Vì sao? Bởi vì người ta đã có đối tượng mới rồi.

Học sinh chuyển trường, đặc cách tuyển thẳng vào trường, quán quân cuộc thi Hóa quốc gia còn ai vào đây ngoài nữ chính Selena nữa. Lần đầu ra mắt trước lớp, thiếu nữ xinh xắn duyên dáng đã cướp hồn đoạt phách của biết bao chàng trai, trong đó có Lance. Ai da, người tài sắc vẹn toàn như vậy ai mà không thích.

Riêng tôi không ưa vị này chút nào. Dựa vào đâu tôi ninh nọt Lance cả tháng trời mà người ta vẫn bủn xỉn cho tôi một thái độ hòa nhã mà cậu ta không cần làm gì cũng khiến Lance si mê cậu ta như vậy. Đó thấy không, Selena lên bảng làm bài mà Lance cứ mê mệt ngắm nhìn cô ta.

Selena Louisa quả là một bông hoa thơm thu ong hút bướm, nhìn những chàng trai ngây ngô bên bệ cửa sổ kìa.

"Aaaa, anh Parker kìa!" Một cô gái đeo kính hô lên.

Tôi nhếch mép, hai tay chống cằm mang tâm thái xem kịch.

Ellen Parker đi thẳng đến chỗ Selena, cất giọng lạnh lẽo:

"Cô là cô gái lo chuyện bao đồng hôm qua đúng không, học sinh chuyển trường?"

Tôi nhìn ra được Selena có chút sợ hãi, gương mặt xinh xắn tái nhợt, run run nói:

"Đúng vậy! Như vậy thì sao nào?"

"Cô cứu cô ta vậy lấy thân cô ra đền đi học sinh chuyển trường. Làm nô bộc của tôi, thế nào?"

Ellen vừa dứt lời nhiều cô gái đã đỏ mắt ghen tị.

Tôi nhớ trong tiểu thuyết có đoạn Ellen đang ép buộc một cô gái nhỏ cho hắn hút máu. Và một sự tình cờ không hề bất ngờ, nữ chính Selena bắt gặp và xông pha vào nguy hiểm cứu giúp cô gái nhỏ. Selena đã mắng Ellen một câu: "Ma cà rồng các người đúng là loài ghê tởm nhất hành tinh này" và thành công thu hút sự chú ý của Ellen. Haha, cốt truyện nhàm chán!

Trong thế giới này, sự bình đẳng giữa người và ma cà rồng chỉ là trên mặt chữ, ngoài đời vẫn còn rất nhiều sự bất công như này. Nhiều người hoặc tình nguyện hoặc bị cưỡng ép trở thành nô bộc, phải hiến dâng máu cho chủ nhân của mình mỗi khi có yêu cầu, đổi lại sẽ nhận được gì đó có giá trị tương đương: tiền, địa vị hay sự chuyển hoán thành ma cà rồng. Rất nhiều người ao ước tuổi trẻ vĩnh hằng và sức mạnh của ma cà rồng, tình nguyện làm nô bộc thì mọi thứ thuận mua vừa bán. Còn những người bị cưỡng ép, xã hội này cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ.

Selena nghe vậy hét toáng lên:

"Dựa vào cái gì?! Anh nằm mơ đi!"

Ellen nhếch mép cười lạnh:

"Dựa vào tôi là Ellen Parker!"

Vâng, Ellen Parker là nhất, nhất hắn rồi! Cũng chỉ là một trùm trường, gia chủ tương lai của gia tộc Parker- một danh gia vọng tộc và người thừa kế duy nhất của tập đoàn lớn nhất London mà thôi!!

Tôi buồn bực. Ma cà rồng cũng có ma cà rồng this ma cà rồng that!

Trước khi rời đi Ellen để lại một câu đầy thâm ý:

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Gương mặt Selena tái mét, tôi có chút tội nghiệp cậu ta nhưng chút tội nghiệp ấy bị đánh bay không còn một mảnh khi bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Lance bắn tới Selena ngồi trước tôi. Đừng nói với tôi là Lance thích Selena từ cái nhìn đầu tiên đó chứ. Đồ ngu ngốc, Selena tương lai chính là người đẩy cậu vào cái chết đó.

Tan học, tôi lại lẽo đẽo đi theo Lance. Dọc đường tôi trầm tư suy nghĩ xem nên dò hỏi cảm nghĩ của cậu đối với Selena như thế nào. Dường như cậu hơi mệt, đạp xe có chút chậm. Cậu mấp máy môi như muốn nói gì đó. Ai da nếu cậu mệt thì nói một tiếng, tôi liền xế cậu về.

Lance liếc nhìn tôi một cái, giọng mỉa mai:

"Xem ra hôm nay có người rất đau lòng!"

Đúng, tôi hôm nay vô cùng đau lòng cho tương lai của cậu đó.

Tôi gật đầu thừa nhận:

"Ừ, có chút"

Thế mà chẳng hiểu sao Lancelot nghe tôi nói xong thì mặt mày đanh lại, tăng tốc rời đi?

Tôi nói sai à? Cớ sao trông cậu ấy có vẻ tức giận?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net