04.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đồng nghiệp [2]

———

lee luda nghĩ mình đã nổi loạn sai cách.

ít nhất là điều này vẫn tuyệt vời cho đến sáng hôm ấy, cái hôm mà chị ta đè em ra và làm thêm một lần nữa, để em phải lê cái thân xác rã rời đó mà đi làm, cùng với một chiếc áo cao cổ không thể nào nóng hơn.

từ lúc đó trở đi là không có chuyện nào có lý nữa hết. trần đời ai mà ngờ tới, tình một đêm của em lại là hạ sĩ, đã thế còn thuộc bên đơn vị cùng hợp tác làm việc với viện nghiên cứu nữa chứ.

nói thật, em không sợ chị ta đến thế, bản chất cứng đầu từ trong máu không làm em dễ dàng sợ hãi bất kì một điều gì. nhưng mà ai biết chị ta sẽ là loại người như thế nào? lỡ chị ta đi bép xép chuyện em và chị ta lên giường với người khác thì sao? chúa ơi, thanh danh của em sẽ bị phá hoại mất.

nhưng nhìn chị ta không có vẻ sẽ tồi tệ như thế.

luda thở dài, lê bước từ tầng hầm vào thang máy. chị ta nói tối nay sẽ qua, luda không hiểu vì sao cũng chẳng khoá cửa và trốn như suy nghĩ của em. luda chỉ là, khoá cửa nhà như mọi ngày, đóng cửa sổ lại, và ra ngoài ban công ngắm trăng.

em vừa nhận được tin nhắn của quản lý toà nhà vào nhóm chung, rằng hãy cẩn thận vì có một tên điên nào đó mang súng đang lởn vởn quanh toà nhà. nhưng mà điều đó cũng chẳng ngăn em bước ra ngoài ban công và hóng mát.

đưa mắt nhìn một lượt khu phố về đêm, khắp các con hẻm bây giờ lại có nhiều hơn vài ba người đang đi qua đi lại. em nghĩ đó là người bên phía cảnh sát đang mai phục. trong số những bóng dáng ẩn hiện đó, em nhận ra người đang đứng tựa vào tường, tay vừa châm một điếu thuốc.

hạ sĩ kim.

chị ta rít một hơi rồi phả ra một làn khói trắng, mờ đặc rồi dần dần lan ra không khí. chị ta trông có vẻ mệt mỏi, cách chị ta chán nản phả thuốc và nhắm mắt tựa vào tường đã thể hiện rõ điều đó rồi.

luda thầm đánh giá trong lòng, so với lúc nhìn chị ta trong bộ cảnh phục như hồi sáng, nhìn chị ta trông giống một người bên xã hội đen hơn.

chị ta bỗng nhìn về phía em, nhíu mày một cái.

em vội tránh ánh nhìn của chị. không lâu sau, điện thoại em hiện lên một tin nhắn.

"vào nhà đi."

luda đọc tin nhắn, thở dài một cái rồi quay vào nhà. nhìn chằm chằm vào màn hình tin nhắn, em quyết định gửi lại một tin.

"cẩn thận đấy"

luda không thể thấy được nụ cười được kéo lên đầy sự hài lòng từ jiyeon.

"đợi tôi."

———

tầm mười giờ, quản lý toà nhà nói tên cướp đã bị bắt rồi.

luda cũng vừa vặn bước ra từ phòng tắm, nhận được tin nhắn, không hiểu sao em lại cảm thấy nhẹ nhõm.

ngước lên nhìn khắp phòng khách, em suy nghĩ một hồi lâu rồi lại lấy từ trong phòng ra một chiếc hộp giấy. sau đó, em dứt khoác cho hết đống hình chụp của em và gã bạn trai cũ tồi tệ vào trong đấy, đẩy chiếc thùng giấy vào một góc phòng, ngày mai em sẽ vứt đi sau vậy.

việc move on dễ hơn em nghĩ, so với những gì em đã tưởng tượng và khóc nấc lên ở quán bar đêm hôm trước.

tiếng gõ cửa vang lên, và luda thừa biết người bên ngoài là ai.

- em đã đợi tôi thật nhỉ?

luda nhăn mày, mùi thuốc lá trên người chị ta thật kinh khủng.

- hạ sĩ kim không về nghỉ sao?

- tôi nói tôi sẽ gặp em vào tối nay rồi mà.

chị ta tự nhiên lách người đi vào bên trong, một bước đi thẳng đến sofa trong phòng khách mà ngồi xuống. luda đóng cửa xong thì cũng quay trở lại phòng khách, và không khó để em nhận ra vết máu đỏ thẫm đang loang ra khắp phần bụng chiếc áo thun màu trắng của jiyeon.

- chị bị thương sao?

- ừ, do bất cẩn bị dao sượt qua. nhưng sẽ ổn thôi.

luda đảo mắt một cái, xem chị ta đang nói điêu trước mặt một bác sĩ kìa.

em bước gần lại phía chị ta, không nói không rằng, nhẹ nhàng kéo áo khoác trên người jiyeon xuống, sau đó vén áo thun bên trong lên.

- đúng là không sao, nhưng mất máu như thế này đủ để chị phải nghỉ phép vài ngày đấy, kim jiyeon.

jiyeon bật cười, nhưng lập tức rít lên đau đớn khi em nhẹ ấn vào vùng ở quanh vết thương để kiểm tra. luda hừ nhẹ một cái, hạ sĩ kim vẫn còn đang sĩ diện hay sao?

em lôi hộp sơ cứu ở trong tủ ra, nhanh nhẹn chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi tiến hành chăm sóc vết thương cho jiyeon.

- chị cởi áo ra đi.

- em cởi giúp tôi đi, bây giờ thì tôi đau quá.

lắm chuyện! - luda thầm mắng jiyeon trong lòng.

luda đứng thẳng dậy, tay cầm hai bên vạt áo, có chút căng thẳng cởi áo chị ra. em thề, do chị ta làm mọi thứ trở nên ám muội, chứ đây đâu phải là lần đầu em cởi áo bệnh nhân để sơ cứu đâu.

và chỉ có jiyeon mới bày ra cái vẻ mặt hưởng thụ đó khi em sơ cứu cho chị ta. ai đời đang bị thương mà lại trông sung sướng như thế đâu chứ?

- xong rồi, chị về đi.

- ơ? sao lại về.

- sao lại không về, chị đang bị thương, có làm được cái gì đâu?

nói xong câu đó, luda mới nhận ra là mình vừa lỡ lời.

- à, hoá ra em cũng trông chờ chuyện đó, đúng không bạn nhỏ?

luda đẩy vai jiyeon ra khi chị ta dồn em đến chiếc bàn trong phòng bếp, tay bắt đầu luôn vào chiếc áo ngủ rộng thùng thình của em.

- tôi không phải bạn nhỏ.

- em là bạn nhỏ của tôi mà.

- từ khi nào? tôi 26 tuổi, tôi cũng không phải của chị.

- em nên sửa lại một chút. là em "chưa" phải của tôi.

- sao chị biết được, đừng có...

câu nói bị đứt đoạn, khi jiyeon đã kịp tiến tới và hôn lấy em, nồng nhiệt ép em đến sát cạnh bàn.

- vì em thích khi tôi làm thế này mà, luda.

chết tiệt, ít nhất thì lần này, chị ta nói đúng.

———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net