03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

đồng nghiệp [1]

———

- xin chào, tôi là thanh tra im dayoung, tôi đến từ sở cảnh sát seoul.

- xin chào, tôi là nghiên cứu sinh, lee luda.

em đưa tay đáp trả cái bắt tay từ người thanh tra trước mặt, trông cô ấy khá là nổi bật với danh hiệu thanh tra của mình, với quả tóc vàng bạch kim còn chói hơn cả mái tóc đỏ của yeonjung.

- tôi đến đây để lấy kết quả nghiên cứu mà sở đã gửi. khi nào tôi có thể lấy được nhỉ?

- tầm một tiếng nữa.

- được, tôi sẽ ngồi đợi.

luda gật đầu, sau đó cùng đoàn người trở lại vào trong. dayoung ngồi được 30 phút thì có chút chán nản, tính khí không thể ngồi yên của cô không cho phép cô ngồi như thế này quá lâu. thế là dayoung lấy điện thoại, gọi cho đồng đội của mình.

- hai người có tiện ghé qua viện nghiên cứu không? kết quả phân tích các chất sắp có rồi.

"chúng tôi đang qua, chờ ở đấy."

- được!

dayoung không khỏi mừng rỡ, chắc chắn hai người họ sẽ đến, sau đó sẽ dẫn thanh tra im đây đi ăn một bữa thật no. tuy khó tính nhưng đôi bạn đó là những người hào phóng nhất trần đời của thanh tra im.

vừa đúng 30 phút, bãi xe của viện nghiên cứu lại có thêm một chiếc xe cảnh sát đậu ở đấy. từ trên xe, hai người cùng bộ cảnh phục bước xuống, nghiêm trang bước vào nơi dayoung đang ngồi chờ.

- chuyến đi như thế nào?

- không có tin tức gì mới. chỉ là cần phải theo dõi thêm.

dayoung thở dài, rồi nhìn một lượt từ đầu xuống chân hai người đang đứng trước mặt, bĩu môi một cái.

- thường ngày hai người có mặc cảnh phục đâu?

- chúng tôi vừa đi báo cáo cho cục trưởng, thưa quý cô.

sojung đảo mắt, ngồi xuống bên cạnh dayoung, còn jiyeon thì đứng tựa vào tường do đã hết chỗ cho chị rồi. chừng mười phút sau, đoàn nghiên cứu sinh lúc nãy trở ra, trên tay luda còn cầm theo một tập hồ sơ kết quả phân tích.

- thanh tra im, đây là kết quả.

luda đưa tập hồ sơ cho dayoung, mắt lại dời sự chú ý qua hai người mặc cảnh phục. mắt em mở to, không khỏi kinh hãi. trên đời vẫn có trường hợp người giống người mà, đúng không?

nhưng mà nhìn cái cách người đó cũng mở to mắt ngạc nhiên thì chắc là không sai được đâu.

- jiyeon, bị sao thế, giới thiệu đi kìa.

sojung đánh vào vai jiyeon một cái, khiến hồn phách chị trở lại. chị khẽ hắng giọng, rồi vừa nói, vừa chìa tay ra trước mặt em.

- xin chào, tôi là hạ sĩ kim jiyeon, rất vui được hợp tác.

- tôi là nghiên cứu sinh lee, lee luda.

bàn tay này, đêm đó lúc chị ta lả lướt trên cơ thể của em, cảm giác ra sao em còn nhớ rất rõ. một lần nữa luda chắc chắn đây chính là đồ khốn mà em mắng chửi từ hôm qua đến giờ.

giờ gặp lại rồi, bỗng dưng em lại rụt cổ, lập tức muốn chạy trốn.

- mọi người chắc chưa ăn gì nhỉ? có muốn cùng chúng tôi đi ăn không?

- được, dù sao chúng tôi cũng định đi ăn.

- mọi người cứ đi ăn đi, tôi hơi mệt nên về phòng ăn đây.

đó là cách em chạy vội trước mấy ánh mắt khó hiểu từ mọi người. jiyeon khẽ nhíu mày, rồi kín đáo nhếch mép. hay thật, chị đã định tối nay thử trở lại nhà em, không ngờ lại có thể gặp em ở đây.

nếu không xin được số điện thoại của em, jiyeon thề sẽ làm cún.

———

jiyeon không mất quá nhiều thời gian để có thể tìm đến văn phòng của luda. tuy là phòng em nằm tận ở cuối dãy hành lang, nhưng đều được ghi chú ở trên bản đồ mỗi tầng, viện nghiên cứu này cũng chu đáo phết.

đứng trước cửa gỗ với tấm bảng tên "nghiên cứu sinh, thạc sĩ dược lý lee luda", jiyeon há hốc đầy ấn tượng. lee luda là thạc sĩ, bây giờ còn đang là nghiên cứu sinh, nếu là người ưu tú thì không lâu sau sẽ lên bậc tiến sĩ sao?

chà, chị cũng sắp được thăng chức thành trung sĩ, có vẻ hợp đấy.

jiyeon đưa tay gõ cửa, trong phòng chỉ vang lên tiếng mời vào vô cùng mệt mỏi đáp lại. jiyeon nhẹ nhàng xoay nắm cửa, khi đã vào trong thì còn cẩn thận chốt khoá lại.

- bạn nhỏ, em có nghĩ là chúng ta có duyên không?

luda ngước lên, định mở miệng gắt gỏng rằng tại sao kim jiyeon lại biết phòng em mà tìm đến. nhưng mà em nhớ lại, trên bản đồ chỉ dẫn một hành lang đều có tên và chức vị của mỗi nghiên cứu sinh để tiện bề tìm kiếm. chết tiệt, bây giờ em nhận ra là điều đó đếch có tiện tí nào.

- chị muốn gì?

- muốn số điện thoại của em.

- này, tôi với chị là tình một đêm, được chứ? thế nên không cần phải kéo dài mối quan hệ này làm gì cả, tôi cũng không có nhu cầu...

- nhưng tôi thì có, tôi muốn thỉnh thoảng mời em đi ăn, không được sao?

luda đưa tay xoa trán, em đụng trúng một kẻ vừa khốn vừa nhây sao?

- với cả, tôi không nghĩ em xem tôi là tình một đêm đâu, luda.

vừa nói, jiyeon vừa cất bước đi đến sofa em đang ngồi, hơi cúi người xuống rồi cười với em.

- nếu nghĩ thế thì em đâu cho tôi động vào em thêm một lần nữa nhỉ? như là, sáng hôm qua ấy?

- được rồi, chị muốn số điện thoại của tôi chứ gì?

luda hoảng sợ lùi ra, tay hướng về phía jiyeon ý muốn chị đưa điện thoại cho. jiyeon rút điện thoại ra từ túi quần, đưa cho em, nhìn em nhanh nhẹn nhập số vào mà lòng không khỏi vui vẻ.

- đây, bây giờ thì cút đi cho tôi nghỉ ngơi, hạ sĩ kim.

- em có thể gọi tôi là jiyeon, dù gì thì sau này ta cũng là đồng nghiệp.

đồng nghiệp cái đéo! - luda thầm chửi thề trong lòng.

- hoặc em muốn cái gì đó khác hơn đồng nghiệp cũng được.

luda thề, đằng sau bộ cảnh phục đó là một ả đểu cáng đéo chịu được. tại sao em lại gặp phải chị ta cơ chứ? có hàng trăm người khác để em thử cảm giác mới mẻ mà nhỉ?

- hạ sĩ kim, tôi hạ gục chị được đấy, ngay bây giờ cũng được.

- ồ, vậy sao? để điều đó cho tối nay đi, bạn nhỏ của tôi. tạm biệt nhé.

ai là bạn nhỏ của chị!? tôi 26 tuổi rồi! và tôi không phải là của chị, cái đồ hạ sĩ chết tiệt!

nhưng tối nay? tối nay chị ta định làm gì em??? được rồi, hôm nay em sẽ tan ca sớm và khoá hết các cửa, trốn ở trong nhà.

———


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net