03.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1: Hoa và lệ đều sẽ rơi xuống đất [3]

-----------

Không ngoài dự đoán và hành động của Jiyeon, chị đã thua thảm bại trước đối thủ trong trận đấu cuối cùng của mùa giải này. Chỉ là may mắn cho chị, tên này là thật sự có tiềm năng, điều đó khiến cho bàn thua của Jiyeon ngày hôm nay trông có vẻ không giống như là bán độ lắm.

Chị cũng đã thoả thuận với "khách hàng", chị sẽ không thua trắng nữa, như thế vừa giữ được một tí gì đó cái gọi là danh dự của chị, vừa giữ cho mối giao dịch này vẫn được diễn ra an toàn.

"Khách hàng" của chị không cảm thấy phiền, thậm chí còn đồng thuận giữ nguyên mức tiền ban đầu cho chị.

Hôm nay, chị đến đây một mình, đi về cũng là một mình. Tên huấn luyện viên cá chắc là đang chơi bời, say xỉn ở đâu đó trong mấy con hẻm xập xình ánh đèn rồi, không mấy quan tâm đến "một đứa vô dụng" như Jiyeon nữa đâu.

Lúc bước ra khỏi phòng vệ sinh, điện thoại vang lên thông báo. Khoản tiền còn lại đã đuọc thanh toán đầy đủ.

Jiyeon thở phào một cái, liền chuyển tiền viện phí cho mẹ chị, và tiền học phí kì sau cho chị. Chị chẳng cần phải trả tiền nhà nữa, nghiễm nhiên số tiền còn dư đủ để cho chị sống một cuộc sống thoải mái trong ít nhất là ba tháng tới. Chị cũng đang đi làm thêm, không đấu kiếm thì cũng không thể chết đói được.

Ừ, cuộc đời của chị, chỉ cần như vậy thôi là đủ rồi.

———

Jiyeon không đến phòng tập như mọi khi để trả lại đồ nữa, chị không muốn lỡ như xui xẻo mà gặp tên huấn luyện viên kia ở đó, với bộ dáng hung hăng chắc chắn sẽ hành chị cho ra bã. Chị chọn đến một quán ăn nhỏ ở gần khu công trường, vừa xập xệ, vừa vắng khách. Chủ quán cũng là một ông già chuyên say xỉn, nhưng vì ở đây đồ ăn và rượu rất rẻ nên chị đã ăn uống ở đây từ rất lâu rồi.

- Một bánh gạo cay và một soju.

- Hôm nay lại thua sao?

Chị nhìn lên gã đàn ông đang lè nhè vì say, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo để nhớ mặt khách quen. Jiyeon gật đầu, gã ấy chẹp miệng rõ to rồi quay vào lấy ra hai chai rượu.

- Tặng một chai đấy.

- Cám ơn nhé.

Jiyeon không định uống nhiều đến thế, nhưng người ta có lòng tặng thì chị có lòng nhận vậy.

Lúc bánh gạo được mang ra thì chai rượu đầu tiên đã vơi đi được tầm một phần ba, cùng lúc đó, có người bước vào quán.

Chị nhìn đồng hồ trên điện thoại, bây giờ là hai giờ đêm rồi. Chị cứ nghĩ tầm giờ này thì chỉ còn một mình chị ở đây thôi chứ nhỉ?

- Cho hai chai soju.

Jiyeon không mấy để ý đến người đang ngồi ở bàn đối diện, chỉ biết đó là một cô gái qua giọng nói nhẹ nhàng lúc gọi món kia. Chị chỉ chuyên tâm vào đĩa bánh gạo trước mặt, tay hết ghim bánh thì lại rót rượu. Lâu rồi chị mới được thoải mái ăn uống như thế này.

- Hôm nay mẹ không có nhà à?

Chị nghe ông chủ kéo ghế ngồi xuống với cô gái bàn bên, chất giọng vẫn chưa hết lè nhè, nhưng so với lúc nãy thì đã có phần đỡ hơn.

- Có, có nên cháu mới có mặt mũi bầm tím như thế này đây.

Jiyeon uống hết một chai thì có đôi chút choáng váng, nhưng vẫn chưa quá say. Chị lại tiếp tục khui thêm một chai rồi rót vào ly rượu, tai thì vẫn tiếp nhận cuộc nói chuyện trước mặt.

- Có cần bác sang nói chuyện với mẹ không? Dù gì cũng đến ngày bác đưa tiền cho mẹ con.

- Bác muốn sang thì sang, dù cháu biết bác có nói gì thì cũng như thế thôi.

Ồ, thì ra hai người này có mối quan hệ họ hàng sao? Ăn ở đây bao năm, lần đầu chị nghe thấy ông chủ có một người cháu gái đấy.

- Bác sẽ sang đó một tí, cháu trông cửa hàng nhé. Băng gạc ở trong tủ đấy.

Chị ngước mắt lên khi ông chủ tiến đến gần và gõ gõ lên bàn của chị.

- Này, lát có đưa tiền thì đưa cho cháu ta nhé. Của cô tổng cộng là 3000 won.

Jiyeon gật đầu, rồi nhìn ông chủ quán vội vàng khoác áo và bước ra khỏi cửa. Không gian xung quanh lại im lặng, chị còn lại tiếng lách cách từ tiếng máy sưởi cũ kỹ trong quán. Một vài phút sau, chị nghe thêm tiếng lục đục ở phía sau các kệ hàng, là cô bé lúc nãy, đang tìm gì đó thì phải.

Em ấy đem một hộp sơ cứu ra và đặt lên bàn của mình, loay hoay một hồi cũng chỉ có thể lau sơ các vết thương khắp mặt vì không có gương.

Jiyeon vốn không định bắt chuyện với ai trong ngày hôm nay cả. Nhưng thấy cô bé đó có vẻ chật vật, chị nhẹ nhàng kéo ghế đứng dậy, bước lại bàn của em.

- Cần tôi giúp không? Tôi biết một chút về sơ cứu.

Em ngẩng mặt lên, khiến chị khẽ cau mày. Em ấy nói vì mẹ nên mới như thế? Có người mẹ nào lại ra tay mạnh bạo đến nỗi rách cả một phần khóe môi như thế không?

- Vậy thì nhờ chị.

Jiyeon cầm túi bông băng lên, xé ra một miếng nhỏ để thấm thuốc sát trùng vào, rồi nhẹ nhàng thấm từ từ xung quanh các vết thương cho em. Với kinh nghiệm của bản thân, chị thừa biết nếu làm thế này thì sẽ rất đau rát và ngứa ngáy, nhưng so với việc để cho khóe môi rướm máu thì còn khó chịu hơn. Ngoài việc nhẹ nhàng hết mức có thể, chị cũng không biết làm gì khác trước cái cau mày chịu đựng từ người trước mắt.

- Em chịu khó một chút.

Xong phần sát trùng thì cũng coi như xong được một nửa quá trình, chỉ còn bôi thuốc đỏ và dán băng lên cho em ấy thôi.

- A... không có băng cá nhân rồi.

Lúc em lục tìm trong hộp sơ cứu, chỉ còn lại vài mẫu giấy bìa từ các miếng băng cá nhân cũ, ngoài ra thì đã hết rồi.

- Chị có, đợi chị một tí.

Jiyeon bước lại túi đồ đấu kiếm của mình, lấy từ đó ra một hộp băng cá nhân. Nhìn mặt chị đi, người như chị thì tất nhiên phải có mấy món như thế này chứ sao?

- Xong rồi.

Cô bé ấy khẽ đưa tay lên chỗ các vết thương, cảm thấy cơn đau rát đã giảm đi rất nhiều so với lúc nãy.

- Cám ơn chị.

- À, có cái này.

Chị lục tìm trong túi áo khoác, lấy ra một tuýp thuốc màu trắng, đưa ra trước mặt em.

- Đây là thuốc làm tan vết bầm, em cầm đi.

- Em cảm ơn. Chị có chơi thể thao sao?

Jiyeon nhìn em, nhớ lại những việc mình đã làm, chỉ biết cố gắng nặn ra một nụ cười.

- Ừ, chị có, chị có luyện đấu kiếm.

- Thú vị đấy.

Hai người lại rơi vào khoảng không im lặng.

- Em là Luda.

- Chị là Jiyeon, Kim Jiyeon.

Luda nhíu mày suy nghĩ, hình như em đã nghe thấy cái tên này trước đây rồi thì phải.

Trước lúc em kịp nhớ ra, ông chủ quán đã mở cửa, quay trở về. Người đó nhìn em và chị một lúc, rồi nhìn em mà nói.

- Luda, bác nghĩ bác cần đóng cửa sớm.

- Được rồi, cháu cũng đang định đi đây.

Luda quay sang dọn dẹp đống thuốc sát trùng và bông băng vào hộp sơ cứu, Jiyeon nghe thấy thế thì cũng quay trở về bàn mình, lấy tiền ra đưa cho ông chủ rồi rời khỏi sạp hàng.

Chị không có ý định quay về, dù gì thì ngày mai chị không cần phải đến trường, chị định sẽ lang thang đâu đó thêm một chút. Sẵn tiện, nếu có thể thì sẽ đón bình minh lên chẳng hạn.

Nhìn bóng ông chủ nhanh chóng khóa cửa tiệm và vội vã chạy đi về hướng các con hẻm, chị lấy bao thuốc còn một nửa ra từ trong túi áo, cầm bật lửa và châm thuốc.

- Chị chưa về sao?

Jiyeon thả ra một hơi khói trắng, quay lại nhìn Luda. Nhìn cái túi thể thao to gần cả người em trên vai, chị đoán em cũng đang chơi một môn thể thao nào đó.

- Chị không định về, dù sao thì cũng chỉ có một mình.

Luda nhìn chị quay đi và tiếp tục ngậm lấy điếu thuốc một cách đầy mệt mỏi và chán nản, hình như chị cũng ngà ngà say rồi.

- Em đang định đi uống một vài lon bia. Chị có muốn đi cùng không?

Chị nhìn em, rồi gật đầu, tiếp đó là cùng em tản bộ đến một cửa hàng tiện lợi gần sông Hàn. Nếu chị nhớ không nhầm, mấy ngày trước chị cũng đến đây để mua thuốc. Căn trọ mà người đàn ông hôm trước mua cho chị ở gần đây, nên chị cũng chỉ đang làm quen với cảnh vật xung quanh thôi.

Vốn dĩ hai người họ định tìm một băng ghế đá bất kì để ngồi uống bia thôi, ấy là khi trời không đột ngột trú xuống cơn mưa nặng hạt lúc hai người đang cùng đi trên lề đường.

- Tệ thật.

- Chị có ý tưởng nào khác không?

Jiyeon xoa trán, mắt nhìn ra đường mưa trắng xóa.

- Nghe sẽ hơi lạ, nhưng em có muốn về nhà chị uống không? Nhà chị ở gần đây.

- Không sao, vậy thì phiền chị.

- Không phiền, em cũng có thể ở lại, vì ngày mai chị không đến trường.

- Được, chị dẫn đường đi.

Jiyeon lấy từ trong túi ra một chiếc ô. Dù là ô một người, nhưng dẫu sao vẫn sẽ đỡ hơn là hai người họ cùng đội mưa về nhà chị.

Trong làn mưa trắng xóa, chị đi bên ngoài, Luda đi ở bên trong. Chiếc ô dần dần nghiêng qua phía người của em, làn mưa cứ thế mà làm ướt đi một phần vai áo bên trái của Jiyeon.

--------------

P/s: Một vài lời trước khi năm 2024 bắt đầu, chúc mọi người sẽ có một năm mới tràn ngập hạnh phúc và vui vẻ nha. Hãy bật "As You Wish" của WJSN lúc 11:58:52 để bắt đầu một năm mới với câu "Tất ả mọi điều ước sẽ trở thành hiện thực" nhaaaaaaaaa


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net