Espode 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự khinh bỉ mình xong thì cậu cũng nhanh chóng bấu víu vào thân cây đằng sau, cố gắng đứng dậy. Từ từ mở đôi tay trắng bệch ra: một viên đạn vô cùng kì quặc được bao quanh bởi máu của cậu. Ánh sáng của viên đạn hắt lên đôi con ngươi đỏ ngầu bỗng chốc trở nên xám xịt. Viên đạn ấy đẹp lắm! Được bao quanh bởi thứ chất lỏng đặc sệt ấy càng làm toát lên sự quyến rũ và nồng đậm nguy hiểm của cuộc săn lùng này.

"Ha! Cũng kì công lắm."

Cậu cười lạnh, và gần như đồng thời khi viên đạn bay lên thân hình cậu cũng tức tốc chạy biến vào rừng sâu phía trước. Viên đạn rơi xuống, 'bõm' một tiếng vào hồ nước sâu gần đấy. Vệt máu từ từ loãng ra rồi chìm dần xuống lòng sông đen đặc.

Lê đôi chân bị thương chạy trốn gần như đã rút cạn toàn bộ sức lực của cậu. Đôi môi tái nhợt mím chặt. Tiếng sói tru ngày càng dữ dội, đôi khi cậu nghe được tiếng gầm gừ liên tục của một bầy sói chứ không riêng lẻ gì một con.

"Cũng phải thôi, chúng nó luôn đi săn theo bầy đàn chứ không đơn độc như mình."

"Mình không bằng..."

Bỗng cậu khẽ giật mình, rồi chợt hốt hoảng bởi tiếng huýt sáo cao vút lên, ngày càng dồn dập. Nó giống như một bản giao hưởng đang đến đoạn cao trào khiến tim cậu đập nhanh, thần kinh căng ra đầy đau đớn.

"Chết tiệt! Thời gian của mình không còn nhiều nữa rồi."

Cố nâng đôi chân như rót chì băng qua các đầm lầy, vung dao chém các loài hoa, côn trùng chứa độc tố, và cuối cùng thì cậu cũng đến nơi.

Một dòng thác chảy xiết xuất hiện trước mặt cậu, nó đục ngầu và không còn trong xanh như lúc đón ánh bình minh. Nó bây giờ không khác gì một cái miệng đen đúa đang há to, trực chờ để nuốt trọn sinh mạng cậu. Dòng nước xối xả gào thét rồi đổ "ầm ầm" xuống hạ nguồn. Như muốn dìm chết con thuyền độc mộc đang chênh vênh là cậu!

"Đến rồi thì ra đi! Đứng trong đó làm gì?"

"Chẳng nhẽ...sợ tao giết mày à?"

Cậu nói to về phía rừng cây. Sau câu nói đầy khinh thường ấy, một thân hình cao gầy hiện ra cùng với chiếc ô màu đen lửng lơ bên cạnh, nhằm che đi những giọt nước mưa lạnh lẽo bẩn thỉu rơi trên người. Dưới màn đêm của rừng rậm, một thân đồ đen tuyền của hắn như hòa làm một với nhau. Chiếc đồng hồ bạc dưới tia chớp loé lên thứ ánh sáng trắng nhạt, mặt nạ che khuất hoàn toàn gương mặt hắn, chỉ lộ ra duy nhất đôi mắt đầy thờ ơ vô cảm.

Hắn xuất hiện nơi đó, lặng im và không một chút tiếng động, mặc kệ lời nói của cậu vang lên. Cậu biết! Hắn đã nghe thấy nhưng lười trả lời lại. Con ngươi sẫm màu đã phản bội hắn, nó di chuyển đánh giá cậu từ trên xuống dưới, như một con vật bị vờn qua lại chỉ còn da bọc xương. Trong ánh mắt ấy loé lên vài tia khinh miệt nhưng phần lớn là sự hưởng thụ bộ dạng chật vật của cậu lúc này.

"Tch!"

"Thằng điên..."

Hắn chỉ đứng yên đó, chăm chú nhìn cái thân hình tàn tạ đang bấu víu vào cọc gỗ được cắm sâu dưới nền đất, thứ để cố định cây cầu dây đã gần như bị băng hoại theo thời gian. Nếu không có khẩu súng bắn tỉa đang được chống một cách tùy ý kia thì cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng: đó là một con búp bê được chế tác thật sống động!

"Có vẻ mày vẫn còn khá sức đấy."

"Trong ngần ấy thời gian mà mày vẫn chưa chết, chứng tỏ bọn chúng đã khinh thường mày nhiều..."

Chiếc ô từ từ di chuyển lên cao, cậu cũng phần nào hiểu ra được hắn. Cậu khẽ nhếch mép và cười gằn.

"Quá khen rồi!"

Hắn thoáng chốc im lặng sau nụ cười khinh thường của Takemichi. Bàn tay trắng nhợt từ từ nâng lên cầm lấy cán ô, chiếc ô mới nãy còn lửng lơ thì giờ đây lại an tĩnh nằm trong lòng bàn tay của hắn. Nhẹ nhàng nâng cán ô ra sau, để lộ hoàn toàn hình dáng mà tán dù che mất.

Một vóc dáng cân đối, dáng đứng thẳng tắp như tùng bách. Mặt nạ lúc này hiện ra rõ ràng hơn bao giờ hết khi không bị bóng tối che mất. Một cảm giác áp lực, bí bách khiến không khí xung quanh cậu như nghẹt lại. Hắn nâng bàn tay lên, ánh sáng trắng từ đồng hồ lướt qua đáy mắt hắn, chỉ như một đầm ao tù nước đọng.

"Haha...đáng tiếc, đáng tiếc quá."

Hắn bật cười, đầu khẽ cúi xuống lắc nhẹ trước câu trả lời ngạo mạn của cậu.

"Mày chết đi, tao...và cả những kẻ khác thương tiếc lắm."

Giọng nói của hắn vang lên, trầm thấp và đầy tà tính. Đôi khi tiếng sấm bổ xuống làm mất đi câu nói hắn thốt ra, tầm nhìn của cậu mỗi lúc một mờ nhoè. Chỉ nghe thấy văng vẳng tiếng cười giễu cợt của hắn, đầy tà khí và lạnh lẽo.

"Hừ! Được thoát khỏi đó, thoát khỏi lũ chúng mày thì đối với tao...cái chết cũng là một ân huệ lớn!"

"A!"

Tiếng kêu đau đớn của Takemichi vang lên, nhìn vào nòng súng đang bốc khói trắng trên đôi tay gầy của kẻ đeo mặt nạ rồi lại nhìn bắp chân vừa băng bó lại thêm một lỗ, cậu nghiến răng thầm chửi bản thân quá khích mà kích động hắn. Bản thân vốn đã tàn tạ lại còn cố chấp nhận thêm vết thương.

Còn hắn, sau lời nói của Take thì lâm vào im lặng, không còn giọng điệu giễu cợt hay cái nhìn khinh bỉ nữa. Chiếc ô cầm trên tay được hắn vứt xuống, làn mưa vồ vập đọng lại trên mái tóc hắn. Các giọt nước nặng trĩu đáp lên chiếc mặt nạ đen rồi chảy xuống, lấm tấm thấm vào bộ suit đen đắt tiền.

Hắn từ từ bước về phía cậu khiến cậu cảnh giác mà lùi lại về sau. Đôi chân nhói lên đau đớn, chập chững đặt lên các tấm gỗ đã mục nát, từng bước cẩn trọng mà lùi về sau tạo khoảng cách với hắn. Đôi tay đầy vết máu và bùn bẩn nắm chặt lấy đống dây thừng được đan chéo vào nhau tựa như lan can để giữ vững cơ thể. Tưởng chừng hắn chuẩn bị ra tay bóp chết cậu thì bỗng nhiên đôi chân hắn chợt dừng lại, điều đó cũng vô thức lây qua cậu khiến cậu đứng im tại chỗ, cảnh giác mà nhìn chằm chằm hắn.

"Hanagaki Takemichi, mày còn muốn trăn trối điều gì không?"

"Nếu sau ngày hôm nay, tao có thể sống sót thì toàn bộ chúng mày rửa sạch cổ, chuẩn bị chờ chết đi là vừa, lũ khốn!"

Hắn nhìn Take đang chật vật trên cây cầu dây tồi tàn vừa xù lông nhím mà trong lòng dấy lên một đợt sóng nhẹ, nhưng chỉ lăn tăn rồi bỗng chốc phẳng lặng như chưa hề tồn tại.

Lời nói vừa thốt ra cũng là lúc tiếng sấm nổ vang trời, bầu trời bị tán sét chia cắt, hệt như tấm gương bị đập nát, hoặc lại giống như mạng nhện đang giăng bẫy con mồi trong thiên la địa võng. Như một lời báo hiệu cho sinh mạng đã đến hồi tận diệt!

Khi đợt sét đầu tiên bổ xuống, hắn bật cười khoái trá khi nghĩ đến tương lai thú vị đó; cái thứ tương lai mà Takemichi dùng cả sinh mạng để đồng quy vu tận với bọn họ.

"Được thôi."

"Kẻ trừng phạt đã đến, sống hay chết phải xem mạng mày lớn tới đâu. Hai viên đạn ấy...coi như là món quà tạm biệt đi."

"Mà...tao nghĩ mày sẽ vượt qua mong đợi của bọn tao thôi...nhỉ?"

Dứt lời, hắn liền lập tức biến mất, khẩu súng trường và tán ô được vứt dưới tán cây tùng cũng mất hút, trả lại màn mưa và bầu không khí lạnh lẽo, cô quạnh.

Hắn biến mất cũng là lúc cậu không chống đỡ được nữa, mất hình tượng mà khụy xuống. Cậu run tay chạm vào vết thương mới rồi cười chua chát.

"Tên chó đó...đau chết đi được. Mà công nhận tài thiện xạ của hắn cũng không tệ, haha."

~~~~~~~~~~

Au: Huhu con trai tôi, số khổ quáಥ⁠╭⁠╮⁠ಥ

Take: Người bị bắn là tôi còn chưa khóc, khóc cái gì? Nín đi😐

Au: *Sụt sịt* (⁠༎ຶ⁠ ⁠෴⁠ ⁠༎ຶ⁠)






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC