Espode 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng tiếng huýt sáo đến gần rồi tắt hẳn, thay vào đó truyền đến tiếng cười man rợ, đầy điên cuồng, bệnh hoạn. Tiếng sói tru cũng kề sát và ồn ào sau lưng cậu, chói tai và đầy nguy hiểm. Cậu chỉ biết cười nhạt cho sinh mệnh của chính bản thân mình, nó rẻ rúng đến nỗi cậu không có quyền được quyết định mình được chết như thế nào.

"Muốn mình chết một cách khó coi sao?"

Cậu lia đôi mắt đau nhức về phía lối mòn của khu rừng. Một tên với dáng hình cao lớn, mái tóc rũ rượi vì đi trong mưa mà bết dính, nặng trịch. Thi thoảng hắn gật gù, cười cợt, ánh mắt sâu hun hút không thấy con ngươi. Móng tay dài ngoằng, lắc lư theo tiết tấu mà cổ họng hắn phát ra.

Hắn nhìn thẳng vào cậu rồi kêu lên thứ thanh âm khó hiểu, đôi mắt đỏ lừ nhìn cậu chằm chằm, một cái nhìn hoang dã và đầy man dại! Hắn hét lên một tiếng chói tai, đàn sói cũng đã đứng chật ních đầu bên kia của cây cầu, nhe hàm răng trắng ởn nhỏ dãi nhìn cậu. Buộc cậu phải nhanh chóng di chuyển ra giữa cây cầu cũ nát, cảnh giác nhìn hai phía.

"Không ngờ rằng có ngày mày sẽ là con mồi của tao đấy."

"Từ lâu tao đã luôn muốn chiêm ngưỡng khuôn mặt tuyệt vọng, thân hình tàn tạ, rách nát của mày rồi. Đúng là ông trời chiều lòng người mà, phải không?"

"Hehehehe!!"

Tiếng cười đầy cuồng vọng của hắn khiến cậu ghê tởm. Vừa nói hắn vừa nghẹo đầu sang một bên, mái tóc rũ rượi bết dính vào khuôn mặt rơi ra, để lộ một vết sẹo lớn đầy kinh dị bên mắt phải. Đôi đồng tử chết bỗng như di chuyển khiến tay cậu vô thức run rẩy.

"Tại đây, tao sẽ từ từ gặm nhấm nỗi sợ hãi đến cùng cực của mày, nhé?!"

Cậu thoáng dao động khi nhìn vết sẹo bên mắt phải của hắn nhưng hoàn cảnh hiện tại đã đánh bay một phút yếu lòng ấy...Dù sao trong từng ấy năm thì cậu cũng đã trả đủ rồi, không ai nợ ai nữa!

"Đồ bệnh hoạn!"

Lời chửi rủa mới thoát ra khỏi đầu môi thì cậu lập tức ẵm ngay vào bụng một viên đạn. Nó đau và có lực sát thương mạnh đến mức đẩy cậu gần hơn đến bên kia của lũ sói. Chúng nhao nhao tiến lên, con mắt đỏ lừ đầy thú tính nhìn cậu, như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi "trắng". Cậu rút con dao giống như tấm bùa cứu mạng cuối cùng, phi mạnh vào con gần nhất, con dao sắc bén cắm chọn nơi hồng tâm đỏ khiến nó chết ngay lập tức. Lời cảnh cáo được ban xuống khiến đàn sói lúc này mới cảnh giác, nhìn kẻ máu me đầm đìa kia không phải là một miếng thịt dễ ăn.

'Mẹ...kiếp.'

Các thớ cơ gồng lên, run rẩy che đi vết đạn giữa bụng. Làn khói trắng cậu thở ra ngày một mờ dần, đôi mắt cậu bây giờ gần như không còn nhận thấy bất kì màu sắc nào nữa. Chúng chỉ như những nét vẽ đen trắng được người ta phác thảo nguệch ngoạc trên giấy.

Chật vật đến mức hèn mọn.

"Sao vậy hả Ta-ke-mi-chi?"

"Tiếp tục nhảy nhót đi chứ? Tiếp tục rên la đi chứ? Tao rất muốn nghe tiếng hét thống hận của mày đó~. Hahahaha."

Hắn cười ngặt nghẽo, tiếng cười lấn át cả cơn mưa đang ngày một dày đặc. Câu chữ đầy đê tiện cùng tiếng cười điên loạn cứ văng vẳng trong não cậu. Đầu cậu bắt đầu choáng váng, mọi thứ bắt đầu quay cuồng không phân rõ phương hướng. Mọi vật xung quanh lắc lư, chúng méo mó và đầy quỷ dị, tất cả như thôi miên cậu trong đống quần ma loạn vũ.

Cậu khẽ lắc mạnh đầu, cố bình tĩnh trong hoàn cảnh hiểm nguy này. Tại đây, ngay lúc này cậu không cho phép mình ngục xuống, bởi có lẽ mục đích sâu xa của hắn không phải giết cậu mà có lẽ là mang cậu về cái nơi quỷ quái đó. Những viên đạn cậu mang trên người đều nhắm chuẩn xác vào những vị trí thiết yếu, nếu cậu đoán không sai thì có lẽ bọn chúng muốn biến cậu thành kẻ tàn phế hoàn toàn! Nhưng tại sao, tại sao người cậu lại mệt lả như vậy? Không lẽ-

Nghĩ đến điều gì đó, cậu khẽ nghiến răng chửi thầm.

"Thằng khốn!"

"Hửm"

Tiếng kêu trầm thấp đi kèm với ba viên đạn từ khẩu súng lục liên tục nổ ra. Chúng ghim chặt hai vai và chân còn lại khiến cậu ngã quỵ. Thương tích đầy mình khiến cậu gần như muốn chết; giờ đây toàn bộ cơ thể không tài nào nhúc nhích nổi, chúng như muốn tàn phế hoàn toàn. Đàn sói thấy con mồi yếu ớt và cũng chỉ cách mình một khoảng gần, chúng đánh liều xông ra. Ánh mắt của chúng hiện rõ dáng vẻ thảm hại của cậu bây giờ: toàn thân chỉ máu và máu, con mắt lờ đờ, mệt mỏi. Nhận thấy chúng chỉ cách mình còn đúng hai sải bước chân, cậu cố gắng nâng đôi tay lên che khuôn mặt. Và gần như cùng lúc thì cơn đau từ hàm răng nanh sắc bén ghim sâu nơi bắp tay, một cơn buốt lạnh chạy dọc sống lưng cậu.

"Aaa!! Súc sinh, buông ra!"

Cậu vội lấy tay còn lại đâm mù mắt con vật đang háu đói. Vì đau mà nó hú lên đau đớn, vội nhả tay cậu ra, loạng choạng mà rơi xuống con thác xiết. Chiếc áo trắng giờ đây trông thật tả tơi, không còn nhìn thấy màu sắc lẫn hình dáng ban đầu nữa. Nhìn giống một tấm thảm máu được dệt lên từ chính sinh mạng chủ nhân nó vậy.

Đàn sói không vì một con mà từ bỏ, chúng nhào lên cắn xé cậu. Chúng giằng, kéo cậu qua lại hòng vắt kiệt sức lực ít ỏi, lại như đang trả thù cho hai thành viên vừa bị cậu giết hại. Con nào con nấy đều hoang dại và toát lên sự hung tợn, từng mảng da lớn bị chúng cắn xé rồi nuốt gọn, máu lênh láng tụ một mảng lớn trên thảm gỗ rồi nhỏ xuống con thác hung dữ. Các vết máu lớn loang lổ, phủ lên hàm răng trắng ởn của lũ sói. Một cảnh tượng hết sức ghê rợn!!

"Ồ! Ghê thật đấy!"

"Đừng mơ mà giết được tao, lũ chó chết!"

Dứt lời, cậu dùng hết sức bình sinh kéo theo mấy con sói đó lao nhanh xuống vực. Cậu buông lơi hoàn toàn, gieo thân mình xuống dòng thác chảy xiết với các mô đá nhô cao sắc nhọn. Đáy mắt tràn ngập sự khinh bỉ và giễu cợt. Kẻ đứng bên kia cầu đã quan sát toàn bộ quá trình vật lộn kiên cường của cậu. Hắn chăm chú nhìn cho đến khi góc áo cậu khuất hẳn khỏi tầm mắt. Hắn bất động một vài phút rồi phụt cười ra tiếng.

"Ha, cũng thông minh đấy. Chưa tra tấn đủ mà đã để cậu ta chuồn mất, đúng là một con cáo già mà."

Hắn nhếch mép, vuốt mái tóc ướt ra đằng sau, thuật dịch dung cũng vừa lúc hết tác dụng. Bộ âu phục đỏ rượu hiện ra kèm theo một cây dù che trên đỉnh đầu. Môi mỏng chậm rãi nhếch lên, viên bảo thạch màu đỏ đính trước ngực ánh lên sắc màu kì dị.

Con dao ghim trên thân sói bị nước mưa rửa sạch vết máu, nó phản chiếu bóng dáng hắn đang tiến tới, hàn quang lành lạnh khiến hắn thích thú.

Từ từ tiến ra xác nơi con sói vừa bị cậu đâm dao vào. Đàn sói lũ lượt lùi lại, cảnh giác nhìn kẻ vừa mới xuất hiện. Chúng phát ra thứ âm thanh cảnh cáo nhưng hắn mặc kệ. Rút phắt con dao khiến máu phụt ra, bắn lên bộ lông xám đã ướt đẫm của mãnh thú rừng xanh. Hắn mân mê con dao găm nhỏ rồi thì thầm gì đó, tiến ra mép vực rồi buông con dao ra. Nhìn nó rơi xuống dòng thác cuồn cuộn chảy với lớp bọt trắng xóa, rít gào, phá hủy các mảnh đá chẹt lòng sông. Nó rơi xuống rồi biến mất dưới con thác xiết.

Hắn rũ mắt nhìn theo phương hướng cậu vừa rơi xuống rồi cười nhẹ, thân ảnh dần mờ nhạt rồi biến mất dưới màn mưa rào, trả lại bầu không khí im ắng cho khu rừng với món quà là hàng loạt xác sói nằm ngổn ngang. Cây cầu gỗ mục nát nối hai bờ với nhau bỗng chốc biến mất như chưa hề tồn tại.

Chỉ còn mưa...vẫn đang khóc.

~~~~~~~~~~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net