Chương 2: Japanese

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ellie đã ở Phạm Thiên được 4 tháng. Cô đã hoảng hốt nhận ra đây là một ở tôi phạm sau hai tháng trời làm việc dưới trướng Kokonoi. Ellie đã cay đắng hỏi ông trời rằng cô đi lại được không. Tất nhiên là ông trời say Đéo. Cô rất cay. Cay đến mức uống chục hộp sữa cũng không bớt được.

Ellie giải quyết công việc rất tốt. Được ghi nhận là làm việc vô cùng hiệu quả, cô có thể ôm đồm cả đống việc khác như tra khảo kẻ phản bội, giải quyết băng đối địch, bàn giao vũ khí,.... mà vẫn hoàn thành mà không có lỗi sai nào có thể chỉ ra. Có thể nói Ellie chính là một con người toàn năng, một nhân vật không thể coi thường. 

Ellie còn có một vẻ đẹp suất sắc được di truyền từ cha mẹ. Mẹ cô - Ann Stephen có một vẻ đẹp dịu dàng, ấm áp. Cha cô có một sắc đẹp sắc sảo, từng là một mĩ nam đẹp nghiêng nước pay thùng. Cô có mái tóc màu hồng nhạt gần như trắng của mẹ. Đôi mắt xanh lá rất đẹp, luôn lấp lánh tạo ra một ấn tượng tốt đẹp từ lần gặp đầu tiên. Mũi cao, môi mỏng. Khuôn mặt xinh đẹp của mẹ pha chút lạnh lùng của cha khiến cô giống như một hồ nước sâu. Đẹp nhưng lại có một sự bí ẩn khó cưỡng.

Tuy Ellie rất đẹp nhưng.... cô lại bị mọi người bật chế độ 'xanh lá'. Họ gọi cô là 'Kẻ Ngoại Đạo'. Ellie sồu mà Ellie không nói ....ヽ ('⌒'メ) ノ

Cô không có gì là giống tội phạm cả. Tính cách hòa đồng, tốt bụng với tất cả mọi người, kể cả với kẻ phản bội. Đôi khi cô còn tỏa ra một vòng hào quang thân thiện sáng chói. Chưa một ai thấy cảnh cô giết người. Thật là một 'Kẻ Ngoại Đạo'.

Có điều con người hoàn hảo ấy, tốt bụng ấy, xinh đẹp ấy nay lại đang chịu đưng một sự đau đớn, khổ sở mà bản thân chưa từng trải qua. Cô khóc lóc đau đớn. Cảnh vật trước mặt nhòe đi. Khuôn mặt đẹp đẽ tràn ngập nước mắt. Mái tóc màu hồng nhạt bết lại, dính vào mặt. Dạ dày cô quặn đau. Đôi bàn tay xinh đẹp chưa từng có vết chai nay cứng đờ. Cô run rẩy nói với người trước mặt:

- Xin.... làm ơn. Làm ơn đi mà.... Tha.. ch..o t..ôi.

Takeomi mất kiên nhẫn:

- Đã nói rồi! Không! Làm đi! - Hắn chỉ chỉ vào cái bảng ở trên tay, gầm gừ. 

- Ta..y t...ôi kh..không động được nữa.... Hah.. - Cô khàn khàn đáp.

- Con nhỏ này! Mới được có 30 phút! 

Hắn vứt cái cái bảng xuống. Nó rơi cái bộp! Tiếng vang vọng cả căn phòng yên ắng.

- Mẹ nó! Mày mới viết được có 30 phút mà đòi nghỉ hả? 

Truyện là Takeomi được bọn cấp trên bàn (đùn) giao (đẩy) nhiệm vụ dạy con quễ trước mặt tiếng Nhật. Nó làm việc tốt nhưng lại không đọc được tiếng Nhật sao mà hoàn hảo được. Vậy mà nhỏ này lười kinh khủng! Học được 30 phút mà nó than sương sương 60 lần thì ai mà chịu nổi!? Nó tiếp thu nghe và nói thì nhanh đấy nhưng cứ viết và đọc thì nó lại nhầm hết chữ nọ đến chữ kia. Hắn đã cốc cho mấy cái nhưng vẫn không chịu nhớ.

- Đây là gì? - Hắn nhặt cái bảng lên, chỉ vào chữ 'a'.

- .....'o'

Cốp!

Một tiếng vang thâm thúy vang lên.

- ĐÂY LÀ 'a'! Mẹ nó, nhắc nãy giờ rồi!

- Thì....tại nó khó nhớ quá.... - Cô ấm ức nói.

- KHÓ NHỚ CON KHỈ! HIRAGANA CÒN KHÔNG THUỘC THÌ CÔ CÒN KÉM HƠN CẢ BỌN TRẺ CẤP MỘT ĐẤY!

Ellie sốc nặng, ngồi trồng nấm ở một góc, lầm lì không nói.

Tối hôm đó, người ta cũng thấy một Akashi Takeomi trầm cảm, tủi thân như một đứa con nít. Cốt cán của Phạm Thiên hôm ấy được một phen cười vỡ bụng.

- Mấy người giỏi thì làm đi! - Hắn vùng vằng.

Hôm sau, Kokonoi đến làm thay Takeomi vì Takeomi dỗi rồi :))). 

- Hôm nay tôi đến dạy cho cô thay cho Takeomi nhé! - Koko nở một nụ cười gian thương.

- Ừm.... - Cô vẫn còn chưa thoát ra được khỏi cái sốc của hôm qua.

Sau khi kiểm tra một lượt, Koko nhận ra cô đã có thể nói và nghe được kha khá từ rồi! Mới học được có hơn 3 tháng mà lại có thể tiếp thu nhanh như vậy thì chỉ có thể hình dung một từ 'Thiên tài'. Có điều.....

- Đây là chữ gì? - Hắn kiên nhẫn chỉ vào chữ 'ko'

- ....'i'

HẮN CHÍNH THỨC BÓ TAY VỚI CON NGƯỜI NÀY RỒI! Nói hoài mà vẫn không nhớ được mặt chữ nữa!

- Đây là 'ko'. Là 'kooooo'. Nhớ chưa?

Ellie khẽ gật. Hắn lại chỉ lại:

- Đây là?

- .....'i'

Kokonoi tự nhiên cảm thấy mình nên chết đi để thế giới bớt đi một kẻ vô dụng.

- <MÀY LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ KOKO?> - Mochi hét lớn.

- <Tao tự nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng mày ạ.... Tao nên chết đi cho đỡ chật đất....>

- <Dù thế thì mày cũng nên nói cho bọn tao biết mật khẩu thẻ của mày trước chứ!> - Ran ngước lên nhíu mày.

..........Hảo anh em!

Vào ngày hôm đó, lại thêm một vị sếp của Phạm Thiên nghỉ làm vì trầm cảm.... Bỏ lại Ellie còn đang ngơ ngác. Vậy là cô lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc. Đùa! Không có thời giam mà trầm cảm đâu! Cả đống Deadline đang chờ cô kìa!

Công việc dạy Tiếng Nhật cho Ellie được giao (đùn) lại cho Kakuchou. Thì... ngoài Kaku đâu còn ai biết Tiếng Anh lại còn chịu dạy cho cô nữa đâu..

Vậy là cả mấy tháng tiếp theo, họ thấy vị sếp luôn trầm tĩnh của họ - Kakuchou nổi đóa liên tiếp. Huấn luyện cho bọn họ mà đập bọn họ như con đẻ. 

Tàn tạ.

Đó là những gì để tả về quân tập sự của Phạm Thiên bây giờ. Trước 300 vòng quanh sân đã thốn lắm rồi mà bây giờ lại thành 500 vòng. Trước kia bắn chỉ cần vào bia là tha rồi nhưng giờ lại phải bắn trúng hồng tâm. Trước đánh với sếp thì ngất là hắn tha rồi mà bây giờ trực tiếp đánh suýt chết. Và 1001 truyện khác.

Thế nhưng vào một ngày nọ.... Bọn hắn thấy vũ khí của bọn hắn xịn hơn hẳn.... Bọn hắn cũng thấy đồ ăn ngon hơn.... Đồ dùng cũng tốt hơn.... QUAN TRỌNG LÀ SẾP BỌN HẮN QUA VỤ TIỀN MÃN KINH KIA RỒI! Sếp bọn hắn đã trầm tĩnh hơn hẳn, hệt như trước kia chỉ là một giấc mơ dài vậy. Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ đám cốt cán....

- <Chảo mọi người> - Ellie vui vẻ nói.

Cô đã thành thục Tiếng Nhật vài ngày trước, công việc cô làm cũng hiệu quả hơn, không phải dịch ra khiến nhiều từ bị mất nghĩa gốc nữa. Vì vậy mà sinh ra nhiều lãi hơn nên cơ sở vật chất của Phạm Thiên cũng tốt hơn.

- <Nhóc.... thành thạo Tiếng Nhật rồi?> - Takeomi run rẩy nói. Vụ dạy nhóc con này đã tạo cho hắn một bóng ma tâm lí.

- <Đúng> - Cô niềm nở đáp.

- <Đây! Đây là chữ gì?> - Kokonoi run run chỉ vào chữ 'su'.

- <Là.....>

Giọng chần chừ của cô khiến Koko lẫn Takeomi vô thức nín thở.

- <LÀ 'm..' LỘN LÀ 'su'!>

NHÓC CON! NHÓC ĐỊNH NÓI 'mu' ĐÚNG KHÔNG? Mà thôi, nó làm được vậy là kinh khủng lắm rồi.

- <Kakuchou... Mày làm kiểu gì hay vậy? Tao bái mày làm sư luôn đây....>

- <Bái đi....> - Kakuchou mệt mỏi nói. Mấy tháng qua dạy con nhỏ đó thực sự mệt xỉu. Nhưng hắn không bỏ được nên đành cố. May mà công sức hắn đã được đền đáp.

- <Mà dạy con nhỏ đó stress dữ lắm à?> - Ran thắc mắc nhìn Ellie đang vui vẻ ngắm mấy bông hoa.

- <Mày thử đi.> - Kaku uống một ngụm cà phê rồi tiếp tục làm việc.

- <Mà cà phê ngon thế? Mày lấy đâu ra thế?> - Ran tùy tiện húp một ngụm. Khá ngon.

- <Con nhỏ kia pha. Nó nói trả ơn.> - Kakuchou xoa xoa thái dương. Mấy tháng dạy nó làm hắn như vắt kiệt sức.

Ran lại nhìn Ellie đang vui vẻ ếm mấy bông hoa. Cánh hoa đóng vào rồi lại mở ra như con sò nhiều môi kì quái. Không ngờ nhìn vô hại vậy mà lại có thể vắt kiệt sức của No.3 Phạm Thiên. Chẹp. Đúng là không nên đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài. 

- <Để tôi nấu cho mọi người một bữa ăn nhé! Tiện thể trả ơn!> - Ellie cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho mấy bông hoa, đến gần bọn họ nói.

- <Tùy.>

- <Hì hì. Anh nhìn xanh xao quá! Tôi nhất định sẽ cố gắng bồi bổ!>

......TẠI AI? NÓI COI! TẠI AI?

Nhưng Kakuchou đã quá bất lực. Mệt không buồn cãi nữa rồi.

Bây giờ lại đến Ellie bất lực. Cái tủ lạnh có một phần là Taiyaki, một phần là Dorayaki, một phần là Pudding... À rế? Sao lại có mặt nạ dưỡng da ở đây thế này? Tóm lại là không có chút đồ ăn bổ dưỡng nào! Vậy là cô đành vác mặt đến siêu thị.

Cô đến siêu thị, chọn mỗi thứ một chút. Thịt để làm thịt heo hầm cà rốt. Mua một hộp sườn làm sườn xào chua ngọt Công Thức Ginny. Một ít khoai tây và một mì làm chả viên rau củ. Mua củ khoai lang cho cô làm khoai lang nướng. Mùa lạnh thế này làm khoai lang nướng là tuyệt đỉnh! Và cả ti tỉ thứ khác nữa.

Ellie nhìn đống hàng. Hàng hóa đã xếp thành một núi nhỏ. Cô lỡ mua 'hơi' nhiều.

- <Dạ. Của chị là 17.730 yên ạ.> 

- <Ừm.... Quẹt thẻ không em?> - Cô giơ lên cái thẻ màu vàng nhìn có vẻ cổ.

- <Dạ. Cảm ơn chị đã mua hàng.> - Cô nhân viên lễ phép nói.

Vào cái nhày đặc biệt ấy, ngày mà Stephen đã thành thạo Tiếng Nhật, cô đã chứng kiến một cảnh mà cô ngỡ là mình không bao giờ gặp phải. Nếu trong phim, bạn sẽ thấy mấy tên tội phạm ngầu ngầu, kiểu âm trầm cacthu đúng không? Vậy thì đây chính là một mặt khác của giới tội phạm.

Đó là Rạp Xiếc Trung Ương...

Bạn không nhầm đâu, là rạp xiếc trung ương đấy.

Rõ ràng lúc đầu cô chỉ mời Takeomi, Koko và Kakuchou ăn vì bọn họ đã dạy cô. Mặc dù Koko dạy còn chưa đầy một buổi. Có điều... Khi nấu xong thì từ đâu nhảy ra thêm 5 người nữa vậy? Ellie hoang mang tột độ. Đã thế cô còn thấy cảnh gà bay chó sủa này nữa chứ.....

- <Này! Miếng đó là của tao!> - Sanzu hét lên, chĩa đũa về phía Ran.

- <Đéo! Ai lấy trước thì được.> - Ran dửng dưng nói.

Rindou thì len lén gắp hết mấy miếng sườn mà Ran tích trong bát.... Mikey thì mặt không đổi sắc gắp mấy miếng thịt trong bát Mochi..... Koko lấy vội vài viên chả rau củ trước khi bị Kaku ăn hết... Chỉ có Mochi và Takeomi im lặng. Nhiều lúc cô còn không biết đây là đâu... Ổ tội phạm hay rạp xiếc đây...

- <Mai bọn mày dẫn nó đi săm.> - Mikey nghiêm mặt, tranh thủ gắp miếng sườn trong bát Sanzu.

- <Hả?> -Tất cả đều ngạc nhiên ngước lên nhìn.

Vậy có nghĩa là.....

- <Từ nay nó là cốt cán của Phạm Thiên.>

------------------------------------------

Èo.... Gần 1.9k từ. Kha khá rồi ha? Mong các bạn sẽ thích món quà Tết này! Mình định khi nào số lần đọc là 10 thì đăng cơ nhưng không có máy nên cao su đến tận hôm nay. Sorry nha!

An  

Luci

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net