Chương 3: Cake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này...Tao đói! Mày nấu ăn đi Ell........ - Rindou nằm chết trên ghế sopha than vãn.

- Tôi biết tôi nấu ngon rồi nên anh bớt kêu giùm! Tự tìm đồ ăn đi! - Ellie nhăn mày, gấp lại quyển Bùa Chú Ngày Nay. Sức chịu đựng của con người có giới th― nhầm, là giới hạn chứ!

Từ ngày Ellie đến, mấy tên cốt cán được ăn ngon, không thèm ra quán nữa, có đói thì kêu cô nấu. Vừa ngon vừa bổ mà chẳng mất tiền. Ngày nào cơm canh cũng đủ chất. Cơm nấu vừa phải, không cứng như ngoài quán. Nước gạo được chắt đi ít nhất có thể để giữ lại các vitamin. Thịt thì có lúc mềm nhũn, ăn vào là tan khiến vị thịt thấm vào đầu lưỡi tạo nên một tuyệt tác. Có lúc lại dai dai ăn rất đã, nước sốt kèm theo làm thịt thêm đậm vị. Rau cũng rất ngon, loại nào đắng thì thường được trộn với nhiều loại gia vị, loại ngọt thì luộc thôi ăn cũng ghiền. Rau qua tay Ellie như được hóa phép, ngon tuyệt!

- Mà anh đói lắm hả? - Cô khó chịu nói, nhìn con người đang lết vào phòng bếp, trông như gục đến nơi.

- **** NII-SAN LÀ ĐỒ TỒY! (Từ ngữ nhạy cảm đã được mã hóa)

- Cái gì đấy? - Cô mệt mỏi xách mông vào phòng bếp. Hét to thế thì đủ sống cả mấy ngày nữa chứ sao mà có vấn đề được.

- Ran ăn hết Pudding của tôi rồi! - Hắn hậm hực mở tủ lạnh cho cô nhìn vào. - Nên cô làm bánh cho tôi ăn đi!

- ..... - Ơ hay? Ngang thế nhở? Pudding bị ăn liên quan gì đến tôi? - Hóa ra chỗ Pudding mấy chục hộp đấy là của anh à? Tội phạm thích ăn đồ ngọt?

- Thì sao chứ? Sở thích cá nhân mà. - Hắn phụng phịu phồng má nhìn cô. Ơ? Cô bị hoa mắt hay sao mà nhìn thấy hắn dễ thương thế nhỉ?

- Không có gì. Chỉ là hơi thắc mắc thôi. - Cô có nên nói là vì dọn cái tủ lạnh nên cô đã bỏ chúng ra ngoài rồi bảo ai thích ăn thì ăn không nhỉ? Hình như lúc đấy Rindou đang làm nhiệm vụ nên không biết.

- Tôi không biết làm bánh. - Ellie thở dài, quay lại với quyển Bùa Chú Ngày Nay rồi ngồi phịch xuống ghế sopha.

- Cô biết nấu ăn mà không biết làm bánh? - Hắn nhíu mày nghi ngờ nhìn cô.

- Không biết. Tôi không lừa anh đâu mà nhìn. - Ellie thờ ơ lật quyển sách.

Ellie quả thực không biết làm bánh, cứ mỗi lần làm bánh, tài nghệ của cô tụt thẳng xuống số âm, vị vô cùng dở tệ. Có lần bánh nhìn thì đẹp nhưng vị lại như một chất độc đáng sợ nhất trên đời. Có lần bánh có vẻ ngon nhưng vị lại cứ lợ lợ như Baking Soda... Có lần bánh nhìn rất xấu, ăn vào có thể khiến người ta ngất ngay và luôn... Nói chung chẳng có lần nào thành công cả.

- Anh muốn ăn lắm à? - Cô ngước lên, cảm giác hơi tội lỗi.

- Ừm! Tôi rất thích Pudding!

Ellie suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:

- Anh có chắc không? Nếu anh muốn ăn tôi sẽ cho anh ăn nhưng tôi có thể sẽ vắng nhà từ giờ đến tôi lận đấy.

Rindou lúc này đã bị đồ ăn che mờ con mắt, gật đầu đồng ý.

- Chắc chứ.

Ellie suy nghĩ một chút rồi đứng lên. Cách này hơi nhục chút nhưng thây kệ đi. Cô làm chút đồ ăn đơn giản cho bọn kia ăn trưa, do làm vội nên nó không ngon bằng mấy món trước. Rindou đã ngủ trong lúc cô làm. Kệ nó đi. Ellie lấy cái áo khoác đang treo trên móc, bước ra khỏi nhà. Vừa ra khỏi cửa, cô dùng Bùa Độn Thổ biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

Khi chỉ còn gần một tiếng là đến giờ cơm, mấy tên cốt cán đã về. Họ thấy Rindou đang ngáy khò khò trên ghế sopha còn Ellie đã đi đâu mất. Ran khó hiểu. Hôm nay cô đâu có nhiệm vụ? Hắn chắc cô không bỏ đi vì thấy quyển Bùa Chú Ngày Nay được dấu trang cẩn thận để trên bàn. Nhưng cô đã đi đâu? Gần giờ cơm rồi cô còn đi đâu được chứ? Takeomi lay Rindou dậy. Hỏi người duy nhất ở nhà cùng cô là sẽ rõ thôi mà. Nhưng...

- Hửm? Ell đâu ấy hả? Em không biết. - Hắn lại phán một câu như vậy đấy.

- .....

- Em bảo là muốn ăn bánh rồi cổ đi đâu ấy, hình như có thể đến tối mới về được.

- ..... - Thằng này....

Sanzu qua bàn ăn thì thấy có một tờ note nhỏ có ghi mấy dòng chữ. Mặc dù nó còn sai chính tả lung tung nhưng có thể hiểu đại khái là:

" Tôi đi có chút việc, có thể đến tối mới về. Có đồ ăn trong tủ lạnh đó, bảo Kaku lấy ra hâm lại là được.

Ellie Stephen"

Kakuchou đã ngó tủ lạnh thì thấy đúng vậy, có mấy món đơn giản trong tủ. Hắn lấy ra, cho vào lò vi sóng. Cả bọn không nói gì, chỉ lo Kakuchou hâm xong thì vị sẽ không còn ngon nữa. Bọn họ im lặng đi rửa qua loa bàn tay dính máu, chỉ duy có Mikey là sạch sẽ. Họ tự giác ngồi vào bàn ăn. Có điều....

- Sao vị của món này không giống mấy món trước? - Sanzu gắp miếng chả lên, chê bai.

- Đúng vậy! Mày làm gì nó đúng không Kakucho?

- Cả món rau này nữa!

- .......

Kakuchou từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ khi họ ngừng hẳn, mới đen mặt nói:

- Tao không làm gì cả. Đồ ăn nguội như vậy chắc là để được tầm 1, 2  tiếng rồi. Chắc nhỏ đó đi vội nên không ngon thôi. *** phải tại tao. (Từ ngữ nhạy cảm đã được mã hóa)

Nhưng chẳng có chút tác dụng gì, mấy người Koko, Sanzu, Ran,... vẫn cứ một mực đổ lỗi cho hắn. Takeomi biết sự thật vì hắn từng phải làm bảo mẫu cho mấy đứa em nên biết nhưng mặc kệ. Mochi cũng biết vì hắn trước đây đã từng học nấu ăn để làm cho bọn cốt cán. Nhưng món ăn của Mochi còn không bằng ngoài quán nên đã bị bỏ qua. Mikey thì im lặng nhưng trong đầu đã là 1001 câu "Tất cả là tại Kakuchou!".

Trong lúc đó.

Trên bầu trời trong xanh, có hai cái chổi đang phóng vèo vèo trên không. Chẳng ai thấy được điều đó cả vì Chúa Tể Voldermort và Ellie sao dễ bị lộ đến thế được? Mặt Tom đen như đít nồi. Con nhỏ Ell này dùng bùa Độn Thổ đến trước nhà hắn và vợ rồi mang vợ hắn đi. Con cái gì mà láo toét thế chứ!

Tuy Ellie đến nhà mình bằng bùa nhưng lại phải về bằng chổi. Đơn giản vì cô không thể tập trung nổi nếu cha cô cứ phóng bao nhiêu bùa như thế. 

- Thôi nào cha! Nếu con nói với cha là con cần cha giúp thì còn lâu cha mới đi đúng không?!

- Mặc kệ! Trả vợ cho tao!

- Cha à! Giúp con một chút thôi mà!

- Không! Trả vợ cho tao!!!!

- Vậy cha bỏ đũa phép ra!!!!

- Còn lâu! - Vừa nói, Tom vừa phóng bùa Năng Động. Nó có khả năng di chuyển theo mục tiêu. Vậy là không sợ vợ hắn bị vạ lây nữa! Nhưng con nhỏ kia nhanh quá làm bùa còn không chạm đến dù chỉ một sợi lông.

- Aiya! Cha à! Con nhờ cha một chút thôi mà!

Bọn họ vừa đi vừa cãi nhau. Vì vậy nên đến lúc chập tối, họ mới đến được căn cứ của Phạm Thiên.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn làm tất cả mọi người trong nhà giật nảy mình. Bước ra chỉ thấy những tia sáng lóe lên chớp tắt. Có hai người đang dùng đũa phép đang phát ra những ánh sáng khủng khiếp ấy chĩa vào nhau. Một bên là Ellie còn bên kia thì là một người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông ấy có khuôn mặt khá giống với Ellie. Nhất là đôi mắt xanh tĩnh lặng sắc sảo. Mỗi khi ánh sáng ấy lóe lên thì một thứ gì đó lại đổ rạp. Lần thì cái cây, lần thì hàng rào, lần thì cái chậu cây cảnh Koko mới sắm, .... 

- Yahoo!!!! Cố lên nào con gái! - Bỗng một giọng nói rất lớn vang lên.

Người ấy là một người giống Ellie gần như toàn diện. Mái tóc của cô màu hồng nhạt dài óng ả đến tận thắt lưng. Đôi mắt màu hơi hồng, pha chút đỏ sáng lấp lánh. Mũi cao nhìn giống hệt Ellie. Đôi môi hồng hào đang hô lớn những câu từ gì đó. Nghe qua thì có vẻ đang rất phấn khích. 

- Chào? - Kokonoi tiến đến, dùng tiếng Anh dò hỏi.

- Oh? Chào nha! Cậu thấy con gái tôi có giỏi không? - Cô phấn khích chỉ vào cô gái mạnh mẽ đang nhanh nhẹn tránh những tia sáng xanh lè ấy. - Nó có thể chiến đấu ngang cơ với cả cha của nó đấy!!!

- Chào cô. - Koko nhã nhặn cười. - Xin mạn phép hỏi lại quý cô là Ellie là con gái của cô?

- Oh! Cậu là bạn của con gái tôi à? Xin lỗi vì đã phá phách nhé? - Ann gượng cười. Lỡ phá đồ nhà người ta rồi kìa....

- Hai người mau dừng lại đi! - Ann hét lớn. - Không thấy mình đang phá hỏng đồ nhà người ta hả??? - Ann lại chỉ Tom. - Anh có tin em cho anh ra gầm cầu ngủ đêm nay không?

Tom nhìn như tuyệt vọng đến mức có thể lăn đùng ra chết ngay lập tức, nhanh nhảu nói:

- Anh sẽ sửa mà em! Em đừng cho anh ra gầm cầu nha!

Vừa đáp Ann, Tom vừa dùng đũa phép dọn sạch đống đổ vỡ, ghép chúng lại như cũ. Ellie cũng giúp. Gì chứ? Nhờ người ta rồi hại người ta nghe có vẻ không tốt cho lắm....

- Rồi mày muốn nhờ tao chuyện gì? - Khi này tất cả đã vào nhà, ngồi gọn trong phòng khách của Phạm Thiên.

- Cha nói tiếng Nhật đi cho dễ hiểu.

Tom nhíu mày, không nghe nhưng nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của vợ liền đổi thái độ.

- Hừ. Muốn nhờ cái gì?

- Nói vậy có tốt hơn không? - Ann mỉm cười.

- Chuyện là con muốn nhờ bố làm bánh!!! - Ellie hai mắt sáng lóa.

Tom muốn từ chối nhưng.... Ôi... Vợ hắn kìa.... Cứ như muốn nói: 'Anh thử từ chối xem?' ấy...

- Mày muốn bánh gì? - Tom vừa nói vừa đổ mồ hôi hột.

- Cha con mà nói chuyện vậy ư, Tom?

- Ừ thì con muốn ăn gì? - Tom nói chuyện hết sức gượng gạo, đủ để biết rằng ông không quen với chuyện này.

- Nè! - Ellie bắt chuyện với đám người đã bị ăn một rổ bơ to đùng đang ngồi kia. - Mấy người muốn ăn bánh gì? Bánh cha làm ngon tuyệt luôn ấy!

- Pudding! - Rin- simp chúa Pudding -dou mắt sáng lóa nói.

- Cho bọn này bánh Macaron. - Kokonoi giở ra phong cách quý's tộc của mình.

- Dorayaki! 

- Bánh Sachertorte.

-......

Tom ghi tất cả lại rồi nói, mắt vẫn không rời tờ giấy:

- Ok. Chờ đi.

- Mà mọi người ăn gì chưa? - Ellie chợt nhớ ra rằng cô chưa nấu bữa tối.

- Chưa! - Tất cả đồng thanh.

- Dù gì cũng chưa đến giờ cơm mà. - Kaku nhẹ nhàng tiếp.

- Được! Vậy mọi người ăn cùng gia đình tôi nhé? - Ellie mỉm cười rạng rỡ.

Vậy là tối hôm ấy, cốt cán của Phạm Thiên đã được một bữa cơm vô cùng ngọt ngào và ấm cúng. Một bữa cơm tràn đầy vị tình thương.

-------------------------

Kịch trường:

Ran: Sao miến lại cứng quèo thế này?

Ellie + Tom: Mẹ/Vợ tao nấu! Cấm kêu!

Kokonoi: Hình như thịt hơi dai....

Ann: Cô xi―

Ellie + Tom: Ngậm mồm vào ăn đi!

All: .....

Thật may là sau đó món bánh ngọt của Tom đã an ủi họ đôi chút....

------------------------

He lu! Và tôi - Luci đã quay lại rồi đây! Dạo này mọi người có ổn khum? Tui đã qua 1 tuần địa ngục. Ngày nào cũng kiểm tra vở làm tôi chép mấy bài thiếu muốn gãy tay. Mấy cô có giống tôi không? (2k chữ đó! Các cô vote và cmt cho tôi để thêm động lực đi nào!!!)

An 

Luci


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net