Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh có ngửi thấy mùi gì không?" Cậu nhăn mũi dụi vào áo sơ mi của anh, sau đó bật cười "Anh mau đi tắm đi, có mùi rồi đó".

Boun không thèm để ý lời Prem nói mà còn ôm chặt và ấn mặt cậu vào ngực mình. "Chúng ta đi mua quần áo rồi lên phòng VIP khách sạn tắm rửa cho sạch sẽ nào".

Họ đứng dậy khỏi sô pha nhưng cả hai vẫn cứ dính chặt vào nhau . "Anh đang lạm dụng chức quyền à?" Prem cằn nhằn.

"Tất nhiên là anh không phải lạm dụng chức quyền mà là tăng doanh thu cho khách sạn. Anh phải trả tiền phòng cho khách sạn chứ. Chắc phải đăt thử phòng tổng thống vài hôm để chúng ta có thời gian ôm nhau nhiều hơn".

Prem ngẩng mặt lên nhìn Boun, đôi mắt to của cậu nheo lại và cười mỉm "Anh nói là muốn ôm em thêm nhiều ngày nữa nhưng anh có chắc là anh chỉ ôm không hả, Boun tổng".

"Ý định của anh trong sáng, cực kỳ trong sáng" Boun nhìn vào mắt Prem và bình tĩnh trả lời.

Prem bật cười đập tay vào ngực Boun "Anh đúng là đồ ngốc". Cậu bỗng nhận ta cánh tay anh đang dần siết chặt eo mình hơn. "Dừng lại đi, anh đang làm em cảm thấy khó thở đó".

"Anh không quan tâm".

"Boun!!" Cậu phát ra tiếng rên nhẹ khi bị anh siết chặt đến mức không thể cử động được. Cậu vặn vẹo trong tay anh, nói lớn "Yah! Boun Noppanut! Em không thở được".

Boun cười lớn buông Prem ra, ánh nhìn thích thú phát ra từ đôi mắt khi anh nhìn thấy đôi má đỏ bừng của cậu. Khi anh đang cười lớn vì sự dễ thương của cậu thì bỗng nhưng tiếng cười dừng lại đột ngột và thốt lên "Au" khi nhận được một cú đánh từ cậu.

Anh nhanh chóng chạy ra sau bàn làm việc, vừa chạy vừa lớn tiếng nói "Anh xin lỗi, xin lỗi". Tuy nhiên cậu vẫn kiên trì chộp lấy những món đồ ném về phía anh "Ồ, anh xin lỗi sau khi cười cợt em à".

Hét lớn một tiếng, cậu lau nhanh về phía anh đuổi theo khắp văn phòng. Cả hai đuổi theo nhau trong thế giới riêng của mình và không nhận ra rằng có người đã bước vào văn phòng ngơ ngác nhìn họ.

"Boun tổng?" Một tiếng hắng giọng và lời chào thận trọng khiến cả hai đứng im tại chỗ trong tư thế một người giơ tay chắn ngang đầu, một người cầm tờ báo đã được cuộn lại. Cả hai cùng nhìn về phía cửa. Sau vài giây im lặng và lúng tùng, cả hai điều chỉnh lại dáng vẻ tự nhiên nhất có thể, sau đó hỏi "Có chuyện gì?"

"À, tôi không biết là có hai người ở văn phòng, tôi nghĩ mình là người đến sớm nhất. Nhưng tôi phải làm gì? Hôm qua sau khi giới thiệu xong hai người đã rời đi nên tôi vẫn chưa được phân công công việc". Patch lên tiếng. Hắn nhìn hai người đàn ông quần áo nhăn nheo và chiếc sô pha lộn xộn, hơn nữa còn lúc 7h sáng, tình hinh thực tế đã nói lên điều gì đó.

Boun nhìn sáng Prem rồi mới nói chuyện với Patch "Vẫn còn sớm sao cậu không đi ăn sáng đi? Thời gian cậu làm việc sẽ bắt đầu lúc 9 giờ, lúc đó tôi sẽ trao đổi công việc với cậu".

"À, được rồi. Tôi đến sớm vì tôi nghe nói hai người lúc nào cũng đến sớm và có thể cần giúp gì đó. Bây giờ tôi xuống quán cà phê, hai người có cần gì không?"

"Cho một ly cà phê đá lớn" Prem vừa đi vừa trả lời "Ly còn lại thì lấy một ly latte kem tươi và yêu cầu họ cho caramel lên kem. Nhớ là cho lên kem chứ không phải cho ào ly cà phê".

Patch gật đầu và ghi vào điện thoại của mình. "Được, tôi nhớ rồi, sẽ không làm sai món của anh Warut". Prem nghiên đầu nhìn Patch "Món đó của anh ấy chứ không phải của tôi".

Nhân viên mới nhướng mày và nhét điện thoại vào túi "Xin lỗi vì tò mò nhưng mối quan hệ của hai người là?"

"Là chủ và nhân viên". Prem lạnh lùng trả lời vì cậu không cho phép mình mất cảnh giác với người đàn ông đã đối xử tệ với Pean. Loại câu hỏi này.........có vẻ như đằng sau còn có ý gì đó hơn cả tò mò. "Giống như tôi và cậu. Vì vậy hãy chú ý đến lời nói và thái độ của mình khi làm việc. Không còn gì thì cậu đi đi".

Boun đợi hắn bước ra khỏi văn phòng mưới quay lại nhìn cậu "Prem à, có lẽ...."

"Em không tin tưởng hắn ta và sẽ không bao giờ tin vì những gì hắn ta đã làm với Pean". Cậu chưa bao giờ có thiện cảm với hắn và cũng sẽ không bao giờ.

Anh thở dài, bước đến vỗ vai cậu "Chúng ta đi tắm rửa thôi. Anh nhớ là chúng ta còn một cuộc sáng đúng không? Haiz, thật không muốn đi mà ở đây ôm em mãi"

"P...P'Boun". Prem gạt tay anh ra và bước nhanh ra khỏi văn phòng "Chỉ có mình anh muốn ôm thôi".

Boun cười thầm nhưng vẫn không qua nụ cười nhẹ trên môi Prem. Anh cầm ví nhanh chóng theo sát phía sau.

.................................

"Pean! Em đang làm gì ở đây vậy? Em biết anh đang làm việc ở đây à? Boun tổng có nói với em rằng anh đang nổ lực rất nhiều để có thể giành lại em không?"

Pean nhìn người yêu cũ với vẻ khinh thường và cố giữ khoảng cách với hắn ta "Không, tôi không biết tại sao P'Boun lại thuê anh. Tôi đến đi ăn trưa với anh ấy, anh đừng làm phiền chúng tôi".

Patch vôi vàng đến nắm tay cô "Boun tổng thuê anh để chúng ta sau này có thể ổn định tài chính. Em biết không anh bỏ trốn vì anh sợ bố em giết anh, vì anh không đủ khả năng lo cho đứa trẻ này. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Pean à! Bây giờ anh có thể lo cho em và con".

"Tôi không quan tâm bây giờ anh kiếm được bao nhiêu. Nghe này, giữa tôi và anh chỉ còn lại quá khứ. Còn đứa trẻ này? Nó không phải là của "chúng ta" mà sẽ là con của tôi và P'Boun".

"Anh ta thậm chí còn không thích em". Patch tranh luận và nắm tay cô chặt hơn "Anh đã nhìn thấy anh ta và anh trai em. Anh chắc chắn giữa họ có gì đó không bình thường".

"Im đi". Pean ngắt lời "Có thể trước đó họ sẽ có gì đó nhưng kể từ tối hôm qua thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Hai người họ sẽ không có tiến triển gì hơn nữa".

Vẻ mặt của Patch chuyển từ cầu xin sang thích thú, hắn nghiêng đầu sang một bên nhìn cô "Thật sao? Nếu đúng như vậy thì sao sáng nay anh lại nghe thấy tiếng ồn ào trong văn phòng CEO? Em có muốn biết anh đã thấy gì không?"

Hắn nhếch mép cười khi thấy sắc mặt cứng đờ của cô. Hắn nghĩ cô chắc chắn đã đoán được, hắn tiếp tục "Anh thấy Boun tổng và anh trai của em, cả hai đang đuổi nhau trong văn phòng, áo sơ mi thì nhàu nát, sô pha thì bừa bộn. Không cần phải là thiên tài cũng biết hai người đó đã làm gì".

Hắn giễu cợt thì thầm vào tai cô "Và theo những gì anh nghe được thì sau khi đi mua cà phê họ đã đặt một phòng tổng thống và cùng nhau đi nhận phòng".

"Anh nói dối". Pean rít lên "Họ đã được yêu cầu không được tiếp tục với nhau và anh trai tôi chưa bao giờ từ chối yêu cầu của tôi".

Hắn vòng qua người Pean và nói "Em có thể nghi ngờ lời nói của anh nhưng em có thể đi hỏi những nhân viên ở đây. Họ đều rất ủng hộ Boun tổng và anh trai em ở bên nhau đấy...".

Chưa kịp nói hết câu thì hắn đã bị Prem đẩy sang một bên.

"Cậu không được đến gần em gái tôi". Khi cậu chuẩn bị xô hắn lần nữa thì một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, cậu bĩu môi quay sang "Bởi vậy mới nói với anh là không nên thuê cậu ta làm việc".

Boun thở dài, gọi cả cậu và Pean vào văn phòng nhưng cô ấy lại bảo "Em muốn nói chuyện với anh ta ột chút, hai người vào trước đi".

Prem muốn phản đối em gái mình nhưng đã bị anh túm áo kéo đi. Cậu nhanh nhóng cảnh báo Patch "Tốt nhất là cậu không làm gì em gái tôi nếu không thì đừng trách".

Khi cánh cửa văn phòng đóng lại chỉ còn sự im lặng, Patch đứng khoanh tay nhìn Pean bật cười "Sao?"

"Anh hãy nói cho tôi biết vụ đặt phòng".

"Chà.... Theo như tôi nghe được từ các nhân viên bên dưới thì sáng nay Boun tổng mua mấy bộ quần áo cho anh ta và anh trai em. Sau đó là đặt phòng tổng thống 3 ngày. Anh ta thậ chí còn yêu cầu khách sạn bắn pháo hoa vào đêm thứ ba và tất nhiên anh trai em không được phép biết ".

Một tiếng 'tách' vang lên, Patch mỉm cười nhìn cây bút gãy đôi trong tay Pean. "Bây giờ em đã biết mình và Boun tổng không thể........ và anh tin rằng chỉ có anh mới có tư cách là cha của đứa bé, đúng không?"

Pean khịt mũi "Ai nói điều đó không thể? Tôi không thua, Tôi chỉ cần tìm cách tách hai người họ ra thôi".

"Tại sao em không chúc phúc cho họ và chúng ta lại trở về hạnh phúc bên nhau?"

"Chúng ta hạnh phúc sao? Anh phải làm thêm giờ để trả tiền cho những ngày hẹn hò, anh phải tằng tiện để tôi có đủ tiền ăn, anh không bao giờ tổ chức được một ngày kỉ niệm hay sinh nhật cho tôi bởi vì anh không có tiền. Và khiến tôi thất vọng nhất chính là anh đã bỏ chạy khi nghe tin tôi mang thai".

Patch lắc đầu tuyệt vọng nắm tay Pean "Anh biết trước đây em đã làm rất nhiều cho anh, anh rất trân trọng nó. Hãy tin anh, bây giờ anh đã có khả năng lo cho em hạnh phúc. Anh hứa, từ bây giờ anh sẽ làm việc thật chăm chỉ để lo cho tương lai con chúng ta, anh sẽ biến em trở thành một người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này".

Pean rút tay ra khỏi tay Patch "Điều duy nhất bây giờ có thể khiến tôi hạnh phúc là Prem có thể mãi mãi rời xa P'Boun". Nói xong cô quay gót đi về phòng CEO để lại Patch đứng chìm trong suy nghĩ.

Patch vẫn im lặng sau đó hắn lấy tấm danh thiếp trong túi. Sau khi bấm gọi hắn kiên nhẫn đợi người bên kia nhấc máy.

"Tôi là Patch, chúng ta đã gặp nhau ở quán cà phê hôm trước, là cha của đứa con chưa chào đời trong bụng Pean. Tôi vẫn không tin những lời anh nói về Boun tổng nhưng tôi cần anh giúp một việc và tôi nghĩ điều này sẽ có lợi cho anh".

Hắn dừng lại một chút đợi phản hồi từ bên kia, sau đó nói "Được rồi, hẹn gặp lại anh, K'Dean".

Cất điện thoại vào túi, hắn lầm bầm "Nếu anh có thể chứng minh cho em thấy rằng anh có thể làm cho em hạnh phúc thì anh sẽ làm. Đừng lo Pean, Prem sẽ rời khỏi cuộc đời của em và Boun tổng mãi mãi như ý em mong muốn".

...................................

"Chắc hai người đã thức trắng đêm để chuẩn bị cho cuộc họp nên trông hai người mệt mỏi quá, P'Prem! Lát nữa cùng về nhà nhé? Em sợ anh sẽ ngất xỉu trên đường đấy". Pean cười ngọt ngào vòng tay ôm lấy cánh tay Prem.

"Chuyện đó". Boun ngắt lời "Ngày mai còn có một cuộc họp sớm nữa nên cậu ấy chỉ có thể qua đêm ở đây. Anh nghĩ tốt hơn em nên về nhà trước".

Cô biết rõ về việc đặt phòng nên kiên quyết "Không sao đâu, em sẽ ở lại đợi P'Prem. Tối qua anh ấy đã tăng ca rồi, đêm nay phải về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ".

Prem khẽ lắc đầu với Boun bảo đừng nói nữa kẻo Pean nghi ngờ. Cậu nhẹ nhàng gỡ tay Pean ra và nói "Vậy em và Boun tổng ăn trưa đi nhé, anh đặt đồ ăn sau".

"Ăn cùng chúng tôi........."

"Không. Em biết rõ anh trai em thích ăn một mình. Phải không anh?" Pean nhìn thẳng vào Prem. Cậu biết rõ ràng Pean chỉ muốn có thời gian ở chung với Boun và cô ấy không muốn cậu thân thiết với Boun.

"Vậy tôi đi đây". Cậu nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

Vội vã đi ra khỏi khách sạn, cậu dừng lại ở đài phun nước, chống tay lên đầu gối, cúi lưng cố gắng ổn định nhịp thở của mình. Cậu không thể nặng lời với em gái mình cũng không thể từ bỏ tình yêu. Cậu thở dài ngồi bên cạnh đài phun nước và bắt đầu chơi đùa với làn nước một cách lơ đãng.

"Em ngồi đây trông giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy. Prem à, em khiến tim anh loạn nhịp mỗi khi nhìn thấy em".

Cậu trợn trắng mắt, không quay đầu cũng biết chủ nhân giọng nói là ai "Bây giừo tôi không có tâm trạng đùa với anh, K'Dean".

"Thật đáng tiếc, anh có một số tin tức cho em".

"Tôi sẵn sàng nghe" Cậu trả lời bằng âm giọng đều đều.

Không quan tâm đến sự hờ hững của cậu, Den ngồi xuống bên cạnh và nói "Trong khi các cổ đông có thể rất ấn tượng với sự may mắn của Boun Noppanut trước đó............"

"Đó không phải may mắn mà là một ý tưởng thông minh" Prem xen vào.

"Dù sao thì họ vẫn có chút dè dặt với anh ta mặc dù tôi phải công nhận anh ta đang có lợi vì công việc kinh doanh đang khởi sắc. Dựa vào sự bất an đó tôi đã thuyết phục họ rằng tôi sẽ đảm nhiệm tốt vị trí CEO hơn và chứng minh điều đó bằng cách xem ai có thể mang nhiều khách gia đình hơn vào tháng tới".

"Cái gì?" Cậu bất ngờ la lớn.

"Em chưa đọc tin tức từ khi bận rộn với cái khách sạn này đúng không?" Dean nhếch mép cười vỗ nhẹ vào lưng Prem, sau đó nói tiếp "Vì chúng ta đang đối mặt với tình trạng dân số đang già đi nên chính phủ quyết định cung cấp ưu đãi cho các gia đình hai con trở lên. Họ sẽ chọn những cách sạn và bơm tiền vào đó để lên chính sách giảm giá cho các gia đình đi nghỉ dưỡng".

"Anh nói, bỏ tiền vào..."

"Hiện tại thì nghe nói là 1 triệu đô mỗi năm. Tất nhiên đó không là gì so với những gì chúng tôi kiếm được nhưng nó góp phần giúp nâng cao danh tiếng của khách sạn".

Prem cau mày nhưng vẫn cố gắng thu thập thông tin "Vậy tiêu chí họ chọn khách sạn là gì?"

"Tình hình đặt phòng khách sạn ở hiện tại".

Cậu gật đầu, đứng dậy chuẩn bị lấy thêm thông tin nói với Boun thì Dean đã chặn cậu lại.

"Em hãy nói với cậu ta, nếu cậu ta không thể lấy được khoản tài trợ này nhưng tôi lấy được thì cậu ta phải từ chức CEO. Đó là thoả thuận giữa tôi và các cổ đông ở đây".

"Cái gì?" Prem nhìn Dean với vẻ hoài nghi "Khách sạn này luôn được quảng cáo là khách sạn dành cho doanh nhân hoặc các cặp đôi hưởng tuần trăng mật. Chúng tôi thậm chí còn không có hồ bơi hay sân chơi cho trẻ nhỏ".

"Tôi biết. Vì vậy chúc may mắn cho Boun Noppanut".

Prem bực bội nhanh chóng bỏ đi trước khi không kiềm được mà đập vào đầu Dean.

................................

"Cuộc thi mà Dean khởi xướng với anh nghĩa là em có thể không về nhà với em gái mình mà ở lại đây ôm ấp với anh đúng không?"

Prem đá vào lưng ghế Boun "Đây không phải lúc để đùa giỡn. Làm sao chúng ta có thể thu hút các gia đình đến đây nghỉ dưỡng? Khách sạn chúng ta không có bất kỳ phương tiện nào phục vụ cho trẻ em".

"Anh không nói đùa". Boun lầm bầm tựa cằm vào vai cậu "Anh thực sự muốn nằm ôm em tối nay và liên quan đến vấn đề này tạm thời đừng nghĩ đến. Hãy thả lỏng, em cứ căng thẳng thì chúng ta không tìm được phương án nào cả".

Prem nhíu mày nghịch tóc Boun "Em không hiểu sao K'Dean lại muốn giành được khách sạn này và tại sao các cổ đông ở đây lại đồng ý với những ý tưởng ngu ngốc đó dễ đang như vậy".

Boun nằm tận hưởng những ngón tay của Prem, lầm bầm "Anh không quan tâm anh ta đang làm gì để các cổ đông đồng ý. Nhưng anh cảm thấy rằng chỉ cần có em ở đây thì anh chắc chắn có thể vượt qua".

"Hmmmm" Prem mỉm cười "Nếu em không ở bên anh thì sao? Anh sẽ mãi mắc kẹt trong sự đau khổ?"

........................................

"Pean, con về rồi à? Prem đâu? Không phải nói hôm nay Prem về cùng con à?"

Pean cởi giày để sang một bên rồi đi đến ghế sô pha ngồi phịch xuống "Giám đốc khách sạn Star đến gây rối cho P'Boun và P'Prem phải làm việc đến khuya để giải quyết".

Ông Warut gật đầu rồi tiếp tục xem ti vi trong khi bà Warut đang đọc tạp chí. Cô lặng lẽ thở dài hi biết rằng mẹ cố tình không nói chuyện với cô. Cô cố gắng nghĩ ra chủ đề nói chuyện "À, P'Boun đã thuê Patch làm việc cho mình".

"Cái gì?" Ông Warut kêu lên trong khi bà Warut vẫn không tỏ thái độ gì giống như không nghe những gì Pean nói.

"Dạ. Anh ấy nghĩ rằng Patch thành thật muốn quay lại với con nên đã cho anh ấy công việc. Mặc dù hôm nay con đã nói rất rõ ràng con sẽ không bao giờ quay lại với hắn ta".

"Tốt. Sao nó còn dám lộ mặt?" Ông Warut giận dữ nói.

Bà Warut vẫn dán mắt vào cuốn tạp chí cuối cùng cũng lên tiếng "Tôi hy vọng mọi chuyện đều được giải quyết rõ ràng".

"Bố mẹ đừng lo lắng, con đã nói rất rõ ràng rồi".

Sau đó một ký ức nào đó hiện lên trong đầu cô 'điều duy nhất khiến tôi hạnh phúc là P'Prem mãi mãi rời ra P'Boun'.

Cô lắc đầu tự lẩm bẩm "Anh ta sẽ biết mình chỉ tức giận nói vậy thôi, sẽ không làm những chuyện gì buồn cười...........sẽ không".

Dù nghi ngờ nhưng cô vẫn cố gắng tự thuyết phục mình rằng không có chuyện gì xảy ra khi chui vào chăn và ngủ một cách bình yên.

Cô không biết rằng, khi trời sáng mọi chuyện sẽ khác..Rất khác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net