Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hửm?" Boun buồn ngủ, lẩm bẩm gì đó khi cảm thấy có bàn tay chạm vào mặt mình. Anh với tay lấy chăn đắp lại rồi xoay sang hướng khác. Sau đó anh nghe thấy tiếng cười ngọt ngào bên tai và hơi thở ấm áp khi có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên "Dậy đi nào. Anh ngủ chải cả nước dãi rồi kìa".

Anh đột nhiên xoay qua ôm lấy eo Prem cười lớn sau đó vùi vào cổ cậu rải lên đó những nụ hôn.

Prem thấy mặt mình nóng lên "Dậy đi nào, chúng ta phải nhanh chóng quay lại làm việc thảo luận cho vấn đề sắp tới nào".

Boun bĩu môi nói "Nhưng anh muốn thời gian dừng lại mãi ở khoảnh khắc này hơn".

"Đừng trẻ con như vậy" Prem trách móc "Chúng ta vẫn còn thời gian đêm nay và đêm mai mà".

Boun cười khúc khích hôn lên mũi cậu "Được rồi, vì em đã đồng ý ở lại với anh hai đêm nữa nên chúng ta dậy làm việc thôi. Nhưng anh hy vọng Pean sẽ không lấy cớ gì để rước em về nhà".

"Em sẽ nghĩ ra lý do để từ chối, được không? Bây giừo anh đứng lên, em còn phải đi vệ sinh". Prem cười đáp.

Boun cười rồi đứng dậy "Sáng sớm mà em đã quyến rũ anh xem có thể của em rồi à? Anh không ngờ em háo hức như vậy đó?" Anh trêu chọc cậu.

Đúng lúc đó, Prem nhảy lên và đá vào đầu gối anh sau đó nhanh chóng chạy vào phòng tắm khoá cửa "Tránh xa em ra đồ biến thái".

............................

Anh cũng bắt đầu đổ đầy nước vào bồn tắm gần đó. Khi bồn tắm đầy nước, anh thản nhiên cởi đồ ngủ và bước vào bồn tắm.

Nhắm mắt lại anh cảm thấy thật thư giãn và thấy may mắn thế nào khi được gặp và yêu Prem.

Anh muốn đêm thứ ba trở nên thật đặc biệt và sẽ tuyệt vời bao nhiêu khi cả hai cùng nằm trong bồn tắm với ánh đèn mờ và rượu vang đỏ. Anh đã chuẩn bị đồ bơi phòng trường hợp cậu ngại ngùng nhưng sẽ thật tuyệt vời nếu cậu không mặc gì.

"Đồ biến thái, có phải anh đang nghĩ gì đúng không?"

Boun mở mắt ra thấy Prem đã rửa mặt xong chuẩn bị thay quần áo đi làm "Ừ, có liên quan đến cái bồn tắm này".

Cậu đỏ bừng mặt "Anh thật là".

"Em muốn xem trước không?" Boun giả vờ muốn bước ra khỏi bồn tắm thì nhận được tiếng hét của Prem "Không, không cần. Anh ngồi yên trong đó".

Boun cười điên dại trước phản ứng của cậu "Em đang bỏ lỡ điều tốt đẹp đó".

Cậu không biết nên cười hay nên tức giận trước sự trêu chọc của Boun "Em không nói chuyện vớ vẩn với anh nữa. Em đi xuống văn phòng trước và chúng ta sẽ dùng bữa sáng ở đó luôn".

Anh cười cười nhìn Prem chạy trốn đi.

......................................

Điện thoại phòng tổng thống vang lên làm cho Boun giật mình sau cơn ngủ gật trong bồn tắm. Cau mày tự hỏi ai lại gọi vào phòng, anh lấy chiếc khăn tắm quấn quang người rồi bước đến nghe điện thoại.

"Xin chào?"

"Boun tổng, tôi xin lỗi nếu làm phiền ngài nhưng tôi không biết cách nào có thể liên lạc với ngài".

"Bà là ai?" Boun ngồi trên giường trả lời.

"Tôi là Nin, người phụ trách việc dọn phòng".

"Ồ, cô Nin" Anh nhớ ra người phụ nữ có gương mặt hiền lành anh gặp ở quầy lễ tân. "Cô có chuyện gì không?"

"À, vài phút trước tôi thấy có một người nào đó đang đẩy đồ của bộ phận dọn phòng ra khỏi khách sạn. Nó rất bất thường vì bộ phận dọn phòng có đường đi riêng để khách không thấy.

Ngoài ra, sau thời gian trả phòng ba tiếng thì bộ phận dọn phòng mới đi xử lý. Nhưng tôi thấy có một chiếc xe đẩy rất lớn có vẻ mang rất nhiều ga giường đi".

Boun gật đầu khi nghe lời nói của bà, anh cũng cảm thấy chuyện này khá bất thường. Anh nhanh chóng nói "Cảm ơn cô đã thông báo, tôi sẽ điều tra chuyện này. Cô đã làm rất tốt........."

"Không, Boun tổng". Người phụ nữ ngắt lời, giọng bà có vẻ lo lắng "Không chỉ có vậy. Vừa rồi cậu Prem có xuống nói chuyện với tôi một lúc để kiểm tra tình hình công việc ở đây sau đó bước vào nhà hàng đặt đồ ăn sáng cho hai người. Nhưng đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa ra. Tôi đến hỏi nhân viên nhà hàng thì họ nói không thấy cậu Prem và cậu ấy cũng chưa đặt gì. Tôi thấy thực sự kỳ lạ, giác quan của tôi mách tôi rằng thật sự có chuyện không ổn".

Boun nhanh chóng đứng dậy và nói rằng anh sẽ xuống trong vài phút nữa. Anh mặc đại một bộ đồ và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, anh vừa đi vừa gọi cho Prem nhưng không ai nghe máy.

Anh nhanh chóng đến quầy và gặp người phụ nữ mới gọi cho mình "Cô gọi đến văn phòng tôi xem cậu ấy có ở đó không? Cô có thấy người đẩy xe trông như thế nào không?"

"Tôi đã gọi nhưng không ai bắt máy" Bà gần như bật khóc khi biết suy đoán của mình có lẽ chính xác "Tôi xin lỗi tôi không thấy mặt người đó nhưng nhìn vóc dáng thì là nam".

Hàng triệu suy nghĩ chạy qua đầu anh khi Boun cố gắng bình tình và nghĩ lại, có lẽ Prem muốn ăn sáng ở chỗ khác nên đi ra ngoài mua. Ngay khi anh cố gắng đưa ra lý do thì bảo vệ khách sạn chạy đến chỗ anh nói " Boun tổng".

"Có chuyện gì?" Anh lên tiếng.

"Vừa rồi khi cô này nêu lên nghi ngờ thì tôi đã đến phòng CCTV kiểm tra. Tôi phát hiện trợ lý Prem bị một người kéo qua và xảy ra xô xát với một người mang khẩu trang và đội mũ nhưng tôi nghĩ trợ lý Prem đã bị đánh ngất và đưa lên xe dọn phòng đi ra khỏi khách sạn".

Khuôn mặt Boun tái nhợt khi nhận được tin, tay anh run rẩy gọi cho Prem nhưng vẫn không được. Tim anh đập thình thịch đau đớn, cố gắng nghĩ xem ai lại làm điều này với Prem, tại sao?

Ah cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh ra lệnh nhân viên khách sạn báo cảnh sát và yêu cầu lục soát thật kỹ khách sạn. Những suy nghĩ và xúc đang quay cuồng trong anh, anh hít một hơi thật sâu và gọi một cuộc điện thoại cho mẹ cậu.

"Boun?"

"Con có chuyện này muốn nói với cô. Nhưng trước tiên con xin cô hãy bình tĩnh".

"Boun, con đừng làm cô sợ. Có chuyện gì vậy?" Bà Warut nắm chặt điện thoại bằng hai tay, ông Warut và Pean đều nhìn bà với vẻ tò mò, tự hỏi tại sao Boun lại gọi vào sáng sớm và bà Warut lại sợ hãi như vậy.

"Cô! Prem đã bị một người nào đó đánh ngất mang ra khỏi khách sạn khi đi chuẩn bị bữa sáng cho con"

"Và?" Bà thúc giục "Làm ơn hãy nói cho cô là con đã chặn lại được và Prem đang bình an bên cạnh con".

"Con xin lỗi" Boun thì thầm vào điện thoại "Con xin lỗi".

"Ai là người bắt nó?" Lúc này mẹ cậu đã trở nên điên cuồng hét vào điện thoại "Prem của cô chưa bao giờ xúc phạm hay làm tổn thương ai, Vậy ai đã làm điều này với nó?"

"Con cũng không biết". Boun thở hổn hển, "Con đã báo cảnh sát và họ sẽ điều tra. Con cũng cho lục soát khuôn viên khách sạn. Con xin lỗi, có thể cậu ấy bị bắt là do con. Tất cả là lỗi của con, con xin lỗi".

Bà Warut biết rằng mình không thể trách Boun nhưng chỉ có thể nói "Cô sẽ qua khách sạn gặp con". Sau đó bà cúp điện thoại, đi lấy ví và túi xách.

"Có chuyện gì xảy ra với Prem vậy?"

"Con trai chúng ta bị một người lạ mặt bắt đi. Boun không thể liên lạc hay tìm thấy nó. Tôi muốn đến khách sạn để iết thêm thông tin".

Dù ngạc nhiên nhưng ông biết bây giờ có hỏi cũng vô ích. Ông nhanh chóng lấy chìa khoá xe chở bà và Pean đến khách sạn.

Ông Warut nắm thật chặt vô lăng với khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc, bà Warut thì khóc thầm bên ghế phụ, hai bàn tay nắm chặt vào nhau cầu nguyện cho cậu không có vấn đề gì. Pean thì ngồi ghế sau bần thần nhớ lại những gì cô nói với Patch. Cô liên tục lắc đầu tự nhủ rằng sẽ không đời nào người yêu cũ của cô dám làm như vậy.

Cảm giác như trôi qua rất lâu cuối cùng họ cũng đến được khách sạn. Họ nhanh chóng chạy vào sảnh và tìm Boun.

"Cô chú! Các nhân viên đang lục soát khách sạn và cảnh sát đang lấy thông tin. Con vẫn không nhận được cuộc gọi tống tiền nào cả. Con không biết người bắt cóc này nhằm mục địch gì".

Pean nhìn bố mẹ cô ôm lấy Boun, cảm ơn anh vì đã nổ lực và cũng bảo anh đừng tự trách có lẽ đó không phải lỗi của anh. Mắt cô quét khắp sảnh, cô nhận ra sự sợ hãi của mọi người trong văn phòng chính của CEO, nghĩa là tất cả trợ lý của Boun đều ở đó nhưng không thấy Prem và Patch.

Cô gắng giữ mọi chuyện khônng có gì đáng ngờ, cô hỏi "Patch đâu rồi?"

Boun nhìn xung quanh lắc đầu "Anh không biết".

Pean nuốt nước bọt, tim cô đập thình thịch tự nói với mình 'Chỉ là sự trùng hợp, Patch sẽ không dính dáng đến vụ này đâu'. Rồi hình ảnh Prem bảy tuổi với cái đầu đầy máu nhìn cô cười "Pean không sao đâu, anh vẫn ổn". Cô nhớ lại nụ cười rạng rỡ của Prem đã dành cho cô khi còn bé.

Xoa cái bụng nhỏ trên người, cô lẩm bẩm "Mẹ sẽ làm điều đúng đắn cho cậu của con. Cho dù tất cả mọi người ghét mẹ thì mẹ vẫn sẽ làm". Cô nhìn Boun và nói

"Có thể là Patch".

"Cái gì?"

"Hôm qua, trước khi chúng ta ăn trưa, anh có nhớ là em đã nói chuyện với Patch không?" Boun gật đầu "Anh ta nói với em rằng hai người đã đặt một phòng tổng thống ba đêm và em rất tức giận. Em xin lỗi nhưng em không cố ý. Trong lúc tức giận em đã nói em sẽ vui nếu như P'Prem biến mất trong cuộc đời anh........."

Boun nhìn chằm chằm vào cô với vẻ hoài nghi. Vẫn không có cuộc gọi đòi tiền chuộc. Cho nên việc Prem bị bắt cóc tống tiền sẽ không xảy ra. Và nếu như những gì Pean nói thì điều đó có nghĩa...........

Một tiếng 'chát' vang lên, mọi người nhìn chằm chằm bà Warut và Pean.

"Con không nghe những gì mẹ đã nói tối qua sao? Con không nghĩ rằng những gì con nói đã khơi dậy điều gì trong lòng cậu ta sao? Tại sao con lại làm điều này với anh trai mình".

"Con xin lỗi mẹ,............" Pean chỉ có thể cúi đầu xin lỗi.

"Patch sẽ đưa Prem đi đâu?" Boun nhìn chằm chằm Pean. Anh thật muốn hét vào mặt cô nhưng anh biết bây giờ không phải lúc.

Vai anh rũ xuống khi Pean bật khóc nói rằng cô không biết.

Một trợ lý của anh bỗng dưng lên tiếng "À, hôm qua tôi có thấy Patch nói chuyện với sếp cũ của trợ lý Prem, giám đốc khách sạn Star".

Các trợ lý khác cũng gật đầu "Đúng rồi, hôm qua Dean tổng có đến. Chúng tôi nghĩ ngài ấy tìm ngài nhưng lại chỉ thấy nói chuyện với Patch. Sau đó họ bắt tay nhau và ngài ấy rời đi. Chúng tôi còn khen ngợi cậu ta rằng đã từ chối ngài ấy không làm phiền ngài và trợ lý Prem".

Boun nhanh chóng chạy ra sảnh và leo lên xe đạp mạnh chân ga.

"Dean, nếu anh làm tổn thương Prem thì cuộc đời anh sẽ chấm dứt".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net