Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe của Boun rít lên từng hồi và dừng trước cửa khách sạn Star. Anh nhanh chóng chạy vào "Tôi muốn gặp Dean Chanapat ngay bây giờ".

Mọi người bắt đầu nhìn nhau tự hỏi tại sao anh chàng đẹp trai này lại tìm CEO của họ. Anh nắm lấy một người lắc vai anh ta "Gọi CEO của cậu xuống đây". Boun biết mình phải bình tĩnh nhưng sự mất tích của Prem đang làm anh dần mất tỉnh táo.

"Cậu tìm tôi có chuyện gì?". Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Boun nhanh chóng tiến lên đấm vào mặt Dean rồi quát lớn "Anh đã đưa Prem đi đâu?"

Dean nhíu mày xoa xoa vết đau trên mặt ra hiệu cho bảo vệ giữ chặt lấy Boun "Giữ chặt anh ta, tôi sẽ kiện cậu vì tội hành hung".

"Tôi đấm anh vì anh đã dùng thủ đoạn hèn hạ cướp lấy Prem khỏi tay tôi".

"Cậu đang nói gì vậy?" Lúc này Dean thật sự không hiểu Boun đang nói gì.

"Cậu có biết mình đang nói gì không vậy? Hay cậu ngu đến mức đến đây nói nhảm? Prem đá cậu rồi à bởi vậy cậu mới tới đây khóc lóc như một đứa trẻ? Xin lỗi, sao cậu không về mà khóc với bố mẹ mình. Trời! Tôi quên mất là họ đã chết rồi".

Boun hất mạnh bảo vệ đang giữ mình ra và lao nhanh về phía Dean một lần nữa. May mắn thay có một cậu trai nhanh chóng chạy ra giữ tay anh lại "Dừng lại, dừng lại. Anh là Boun Noppanut đúng không?"

Boun nhìn chằm chằm vào người đang giữ tay anh, nheo mắt lại không biết cậu ta muốn gì "Nếu cậu muốn bảo vệ sếp mình thì lùi lại đi......"

"Tôi là Team".

Boun im lặng và nét mặt anh dịu hẳn đi khi nghe tên đó. Đó là một cái tên rất quen thuộc và hình như anh đã nghe nó ở đâu.

"Tôi là bạn của Prem. Tôi khá chắc rằng Prem có kể với anh ít nhất một lần cậu ấy có người bạn cùng khám phá thiên nhiên với mình. Cậu ấy luôn kể về anh với tôi nên tôi mới biết tên của anh".

Boun gật đầu thừa nhận rằng anh biết Team. Nhưng Dean nhanh chóng nói với Team "Team, chỉ vì cậu biết tên cậu ta không có nghĩa cậu ta là bạn mà không phải là kẻ thù".

"Chắc chắn không phải vậy, Dean tổng". Cậu đảm bảo với Sếp mình "Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng Boun tổng ở đây lo lắng như vậy thì có thể Prem đã mất tích vì sáng giờ tôi nhắn tin cho cậu ấy cả buổi sáng vẫn không được hồi âm. Vì vậy tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra".

"Prem mất tích?" Dean hét lên đầy nghi ngờ nhìn Boun "Cậu bị cái quái gì vậy? Tại sao không nói vậy ngay từ đầu?"

"Đúng vậy, thưa Dean tổng". Team nhẹ nhàng xen vào " Boun tổng, anh có thể nói rõ hơn với chúng tôi không?"

"Camera giám sát đã quay lại Prem bị một người đàn ông đánh ngất mang đi khỏi khách sạn vào sáng nay. Cho đến giờ chúng tôi chưa nhận được một cuộc gọi đòi tiền chuộc hay chút manh mối nào cả".

"Chuyện này xảy ra ở khách sạn cậu à?" Dean khịt mũi "Lẽ ra tôi không nên cho Prem nghỉ việc để qua giúp cậu mới phải. Bây giờ em ấy bị mất tích ngay trước mặt cậu mà cậu còn chẳng làm được gì".

Boun hừ một tiếng rõ to "Pean nghĩ rằng Patch có liên quan đến sự biến mất của Prem và theo những gì cô ấy nói, cô ấy thấy anh hôm qua gặp gỡ Patch nên tôi nghi ngờ anh có liên quan đến chuyện này".

Dean đảo mắt trừng anh "Anh không thể nghiêm túc được phải không? Tôi, Dean Charapat luôn làm mọi chuyện công khai và không cần thiết phải làm trò bắt cóc. Tôi có thể chinh phục Prem bằng sự quyến rũ của mình mà không cần dùng vũ lực".

"Vậy lúc đó anh đã nói gì với Patch?"

"Tôi bảo cậu ta theo dõi tiến độ của cậu trong việc đưa ra phương án cho cuộc cạnh tranh sắp tới, chỉ vậy thôi".

Chân mày Boun nhíu lại khi xử lý thông tin Dean đưa ra. Nếu anh ta không nói dối thì điều đó có nghĩa là Boun phải quay lại từ đầu để tìm kiếm thông tin việc Prem đã bị mang đến đâu.

"Được rồi". Anh lẩm bẩm rồi quay đi chuẩn bị bước lên xe của mình.

"Đợi đã, anh đi đâu vậy Boun tổng?"

"Tôi không biết". Boun buồn bã nhìn Team "Tôi thật sự không biết. Tất cả những gì tôi phải làm là nhanh chóng tìm và cứu Prem".

"Đợi, đợi, đợi". Dean đột nhiên hét lên khi dường như anh đã nhớ ra điều gì. "Nếu Patch là nghi phạm thì có thể hắn ta đã đưa Prem đến đó".

"Ở đâu? Dean, anh nói mau".

Dean nhìn Boun như muốn đấm vào mặt "Vô ơn, dù sao thì trong cuộc nói chuyện hôm qua, Patch nói hắn không muốn đưa thông tin cho tôi qua điện thoại vì nó sẽ lưu lại lịch sử cuộc goi, Tôi hỏi liệu hắn có thể cung cấp thông tin như thế nào thì hắn cho tôi một địa chỉ. Tôi nhớ đó là một khu rừng nhỏ ở phía Bắc thành phố, nơi mà mọi người ít khi đến. Có thể hắn ta đưa Prem đến đó".

Boun nhanh chóng lấy điện thoại ra báo với cảnh sát sau đó mở cửa ghế lái. Team đã nhanh chóng nhảy vào trước ngồi ở phía sau, cậu nói "Khu rừng tuy nhỏ nhưng cũng sẽ mất thời gian để tìm, tôi sẽ đi với anh vì tôi đã từng đến đó. Ở đó có một túp lều bỏ hoang, nếu Patch giấu người thì đó là lựa chọn tốt nhất. Tôi có thể dẫn anh đến đó nhanh nhất".

Boun gật đầu biết ơn và định ngồi vào ghế lái thì bị đẩy sang một bên. Anh định quát Dean thì anh ta đã ngồi vào ghế lái rồi "Tôi sẽ lái xe, bây giờ tay cậu đang rất run, có thể sẽ bị tai nạn trước khi cứu được người. Tôi không làm điều này vì cậu, tôi làm vì Prem và cũng không muốn mất thêm một nhân viên nữa".

Boun im lặng ngồi vào ghế phụ khi anh nhìn tay mình và cảm thấy Dean nói đúng. Anh nghĩ có lẽ Dean không tệ như anh biết.

"Cảm ơn". Anh lẩm bẩm.

"Chúng ta sẽ tìm thấy em ấy".

.........................

Họ dừng xe ở rìa khu rừng, vội vã rời khỏi xe khi thấy cảnh sát và gia đình Warut cũng đến cùng lúc. Họ quyết định chia ra một nhóm đi cùng Team đến lều và nhóm khác sẽ lục soát khu rừng.

Gia đình Warut cố gắng theo kịp họ. Ông bà Warut thở hổn hển vì thiếu sức lực. Pean một tay đặt lên bụng, tiếp tục cố gắng bước đi.

Boun có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh của anh hoàn toàn túa ra do sự lo lắng và bồn chồn.

Một phần anh ước rằng không quá muộn để cứu Prem, nhưng một phần anh cũng mong rằng đây chỉ là một trò đùa và Prem thật sự chỉ đi mua thức ăn sau đó trở lại khách sạn.

Khi nhìn thấy túp liều đổ ná, anh cố gắng chạy nhanh về phía nó. Nhưng có hai người đã nhanh chóng kiềm anh lại.

"Boun tổng! Anh ấy ở đó".

Đó là lúc Boun cuối cùng cũng nhận ra cảnh sát đang rút súng chĩa vào mục tiêu duy nhất.

Patch.

Lúc này Boun thật sự ao ước cảnh sát sẽ bóp cò nhưng lại là lối thoát qua dễ dàng cho hắn ta. Anh gầm gừ dùng sức vùng vẫy khỏi tay Team và Dean. "Tôi sẽ giết hắn ta".

"Anh mà tiến thêm một bước nữa tôi sẽ thả cái này xuống ngay".

Đôi mắt Boun nhìn chằm chằm vào thứ mà Patch đang cầm – đó là một cái bật lửa. Khi anh lấy lại được tỉnh táo thì anh ngửi thấy một mùi dầu hoả nồng nặc. Nhìn quanh túp lều anh kinh ngạc nhận ra xung quah lều đã được tưới ướt dầu hoả.

Ném một nụ cười giễu cợt cho Boun, Patch thản nhiên bước đi với cái bật lửa đang phát sáng "Anh biết ai ở bên trong đúng không? Anh biết chuyện gì xảy ra khi tôi 'vô tình' làm rơi cái này không?"

"Cậu muốn gì? Nói đi, tôi sẽ cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn". Giọng Boun có chút run run khi nhìn thấy đôi mắt Patch có vẻ đờ đẫn, nét mặt có chút điên cuồng. Đây không phải là người mà anh biết.

"Tôi muốn anh ta thoát khỏi cuộc sống của anh, đó là những gì Pean muốn. Khi đó Pean sẽ tự hào vì những gì tôi đã làm và cô ấy sẽ nhận ra rằng tôi là một người đáng tin cậy, là một người cha tốt".

"Tôi đã nhận ra". Cô cố gắng tiếp cận khu vực đó, một tay vẫn đặt trên bụng mình trong khi tay còn lại đang đặt trên đầu gối cố gắng bình phục hơi thở. "Tôi đã nhận ra rằng anh là người duy nhất xứng đáng làm cha của con tôi, Patch à, P'Prem không cần phải đi đâu nữa cả"

"Anh biết, anh biết em sẽ sớm nhận ra nhưng đừng lo, anh là người biết giữ lời. Khi anh nói rằng anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em thì anh sẽ cố gắng. Anh sẽ không hèn nhát như lần đầu bỏ trốn. Anh sẽ cho con chúng ta thấy anh là một người cha xứng đáng". Patch mỉm cười trìu mến nhìn Pean, đặt chiếc bật lửa gần lều đến nỗi tim Boun run lên.

Anh đang cố gắng tìm cách vào túp lều khi Pean đang cố nói chuyện với hắn. Anh thì thầm với Team "Cái lều này có cửa sau hay cửa sổ gì không?"

Khi Team vừa lắc đầu thì những tiếng la hét đầy lo lắng vang lên. Boun liếc nhìn lại thì anh hét lên "Không" vang dội khi thấy bàn tay đang cầm bật lửa của Patch đang tiến gần cái lều đầy dầu hoả. Cảnh sát cũng không dám nổ súng vì sợ tiếng súng có thể gây cháy hoặc khiến Patch giật mình làm rơi bật lửa.

Pean nhanh chóng quỳ xuống, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn cố gắng giữ giọng nói của mình rõ ràng nói chuyện với Patch "Không, xin đừng làm vậy. Anh muốn em hạnh phúc đúng không? Để em nói cho anh biết hạnh phúc của em thật sự là gì. Đó là được cùng bố mẹ và anh trai cùng ăn cơm mỗi ngày. Nếu anh thả cái bật lửa đó xuống thì em không vui chút nào đâu. Làm ơn, làm ơn hãy dừng lại vì con của chúng ta. Nếu cậu của con chúng ta có chuyện gì thì không tốt cho nó chút nào".

Pean đang cầu xin, cơ thể cô đang run lên dữ dội vì rất sợ có điều sai sót sẽ làm hại anh trai mình.

Boun nheo mắt nhìn trên mái nhà thì anh chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy một cái bóng trên đó.

"Bố vợ, mẹ vợ, Pean à, con rất vui vì sau một thời gian dài bố mẹ cuối cùng cũng chấp nhận con là một thành viên của gia đình".

"Đúng vậy, gia đình còn có P'Prem. Vậy Patch à, bây giờ anh dẹp bật lửa đi được không?" Pean hỏi bằng giọng nói dịu dàng nhất có thể.

Patch gật đầu nhiệt tình, "Được rồi, anh sẽ mang nó đi". Ngay khi hắn ta định tắt bật lửa thì ngón tay anh ta lóng ngóng làm rơi nó xuống túp lều.

Mọi người hét lên kinh hoàng khi túp lều bốc cháy chỉ sau một giây. Ông bà Warut hét lên một cách điên cuồng, Pean ngất xỉu ngay lập tức. Dean cùng Team cố gắng mang cô ra khỏi đó vì cô đang mang thai không thể trong đó quá lâu.

Họ định gọi Boun tránh xa đám cháy nhưng đã thấy anh liều mạng chạy vội về phía cái lều.

Mọi người bắt đầu hét lên bảo anh dừng lại nhưng anh gạt đi không nghe. Anh nhanh chóng chạy tới một chỗ bên cạnh túp lều, hét lớn.

"Nhảy đi, Prem! Anh sẽ đỡ em".

Và trước sự ngạc nhiên của mọi người, cái bóng trên mái nhà nhanh chóng nhảy xuống và rơi ngay trên người Boun. Một vài cảnh sát nhanh chóng chạy đến kéo họ ra khỏi ngọn lửa đang hoành hành.

Ở phía xa, ông bà Warut và những người khác thở phào nhẹ nhõm thì thấy Prem và Boun không sao.

Các nhân viên y tế nhanh chóng chạy lại đưa cậu lên xe cứu thương cùng với Pean đang ngất xỉu.

Boun định bước theo lên nhưng ông Warut đã kéo anh lại và nói " Boun à, sau tất cả chú nghĩ rằng mình đã quá già và ngu ngốc. Có vẻ như chú đã mắc sai lầm và bay giờ chú muốn sữa chữa nó. Con hãy mang hạnh phúc đến cho con trai chú nhé".

Boun mỉm cười nhìn ông "Con cảm ơn chú".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC