Trần An Nguyên: "Say nắng"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao nào?"

Nguyên giật mình khi chàng trai đứng đối diện đột ngột lên tiếng. Ánh mắt lơ đãng của cậu bị thu hút bởi những đường nét cơ thể săn chắc ẩn hiện sau lớp áo sơ mi màu trắng mỏng manh. Nguyên nhanh chóng thu lại tầm nhìn, đuôi mắt dài rũ xuống để ép mình không nhìn chằm chằm vào bờ vai rộng và nở nang của Vĩnh Thuỵ nữa.

"Đưa tôi. Tôi sẽ giặt sạch rồi trả lại cho cậu."

Cao Vĩnh Thuỵ chỉ tay vào áo mình như muốn hỏi thêm một lần nữa, đôi mắt một mí hơi nheo lại nhìn Nguyên chất chứa đầy ẩn ý. Cậu quả quyết gật gật đầu nhưng cũng không dám chắc Vĩnh Thuỵ sẽ đồng ý với lời đề nghị của mình, cậu bạn bàn trên ít nói và có vẻ khó tính, khác với sự hững hờ, xa cách của Nguyên thì ở Vĩnh Thuỵ toát ra một năng lượng mạnh mẽ khiến những người xung quanh luôn tự động tránh xa nếu không muốn gặp rắc rối. Cậu ta cao một mét tám với những lóng cơ rắn chắc vạm vỡ, Nguyên từng nghe tụi con gái trong lớp kháo nhau rằng, Vĩnh Thuỵ là người đã thành lập đội tuyển Bóng rổ năm lớp 11 và tham vọng sẽ dẫn đội tham dự giải đấu Bóng rổ THPT trên phạm vi toàn tỉnh được tổ chức vào tháng Tư năm sau.

Mùa đông cũng như mùa hè, Vĩnh Thuỵ luôn có mặt trên sân thể thao vào lúc năm rưỡi sáng và chạy đủ mười vòng trước khi thực hiện các bài tập bóng chuyên sâu. Khi đang đứng mơ màng bên cạnh lan can trước lớp học, Nguyên vô tình nghe thấy cô bạn cùng bàn thì thầm tám chuyện với hội chị em như thế. Năm rưỡi sáng? Cậu kín đáo liếc đôi mắt lim dim của mình vào trong lớp, ở vị trí quen thuộc vẫn là bóng lưng cao và thẳng tắp ấy, Vĩnh Thuỵ đang cúi đầu xem gì đó trên điện thoại nên Nguyên không thể biết được biểu cảm trên gương mặt cậu ta, nhưng Nguyên đoán nó vẫn là vẻ lành lạnh, nghiêm túc như mọi ngày.

Chỉ là ngay lúc này, cậu trai có vẻ ngoài lành lạnh và nghiêm túc ấy đang đứng trước mặt Nguyên, cậu chỉ cần hơi ngẩng đầu lên một chút là chóp mũi thẳng đứng có thể chạm ngay vào cổ áo sơ mi của Vĩnh Thuỵ. Một cách bất ngờ, không báo trước, Thuỵ đưa tay cởi phăng áo đồng phục bên ngoài chỉ để lại lớp áo thun ba lỗ ôm sát phần thân trên vạm vỡ, lộ ra làn da rám nắng vì cường độ tập luyện thường xuyên dưới ánh mặt trời.

Nguyên bối rối không kịp né tránh, đôi mắt hoảng hốt vội vàng chúi xuống mũi giày dưới chân để người đối diện không phát hiện ra trạng thái khác lạ của mình. Khi cậu rón rén hé mắt lên thì thấy Vĩnh Thuỵ vẫn đang chăm chú nhìn mình, ánh nắng gay gắt của buổi trưa đầu hạ lấp lánh chiếu rọi trên mái tóc húi cua của chàng trai. Cùng lúc ấy Thuỵ bật cười như một đứa trẻ, những thớ cơ lạnh lùng trên gương mặt được thả lỏng, đôi mắt hí cong tít lại như hai cánh cung nhỏ xíu khiến Nguyên cũng vô thức vui vẻ cười theo.

Vĩnh Thuỵ thả chiếc áo đồng phục trùm lên đỉnh đầu của Nguyên, ngay lập tức một mùi hương xả vải dìu dịu xen lẫn mùi mồ hôi ngai ngái của cậu con trai tuổi mới lớn dịu dàng bao quanh lấy đầu mũi Nguyên, cậu thấy chuếch choáng như say nắng dù cái thứ làm cậu "say" rõ ràng đến từ người đang đứng trước mặt.

Trước vẻ mặt thẫn thờ của Nguyên, Vĩnh Thuỵ vác cặp lên vai rồi quay lưng sải từng bước dài về phía ký túc xá của trường, vừa đi cậu ta vừa vẫy vẫy tay với Nguyên ở phía sau thay cho lời chào tạm biệt. Cái bóng cao lớn ngạo nghễ ấy cứ từng bước từng bước rời khỏi tầm mắt Nguyên, nhưng thứ duy nhất đọng lại trong tâm trí cậu thiếu niên mười bảy tuổi là đuôi mắt cười ngộ nghĩnh, làn da nâu bóng ánh lên dưới cái nắng rực rỡ của tháng Năm, là những khối cơ rắn chắc thấp thoáng nhô lên khỏi khung xương lớn với tỉ lệ hoàn hảo như một bản thiết kế đẹp mắt của tạo hóa.

Sau ngày hôm đó, Nguyên nhẹ nhàng trả chiếc áo sơ mi trắng đã được giặt sạch sẽ và thơm tho vào ngăn bàn Vĩnh Thuỵ. Hai người trở lại làm hai cái bóng, một trước một sau ở trong lớp. Dù chỉ là một lần tiếp xúc ngắn ngủi thoáng qua nhưng kể từ dạo ấy, Nguyên bắt đầu đưa mắt để ý đến cậu bạn bàn trên nhiều hơn thường lệ một chút.

Thậm chí vào kỳ nghỉ hè, khi lớp trưởng huy động cả lớp đi cổ vũ trận giao hữu của đội tuyển Bóng rổ, ma xui quỷ khiến thế nào mà Nguyên đã hì hục đạp xe đến trường giữa tiết trời nắng như đổ lửa, chỉ vì muốn được nhìn thấy Vĩnh Thuỵ trong bộ đồng phục thi đấu.

Ngôi trường nơi cậu mới chuyển đến vào đầu tháng Năm năm nay nằm ở một vùng quê nhỏ, cơ sở vật chất không thể đòi hỏi như khi còn học ở Haapavesi được, có đủ phòng học, bàn ghế và dụng cụ dạy học đã là tốt lắm rồi. Như sân tập thể thao này nghe nói mãi đến năm ngoái mới được xây dựng, bên cạnh sân cỏ nhân tạo rộng thênh thang dành riêng cho môn bóng đá còn có khu vực phức hợp gồm sân cầu lông, bóng rổ, bóng chuyền và đường chạy bền bao quanh sân tập.

Mọi thứ được xây theo đúng tiêu chuẩn thi đấu, chỉ duy khu vực tập luyện trong nhà là chưa hoàn thiện. Giữa ban chiều tháng Bảy nắng hầm hập như một cái nồi xông hơi, Nguyên lặng lẽ nhìn Vĩnh Thuỵ xông xáo dẫn đội thi đấu ở vị trí Trung phong. Giữa một rừng cầu thủ ai nấy cũng đang hừng hực quyết tâm chiến thắng thì cậu vẫn nhận ra ngay người bạn điển trai bàn trên, với làn da bánh mật lấm tấm những giọt mồ hôi, dáng người khỏe khoắn và cao ráo nổi bật trong chiếc áo tanktop màu đỏ.

Trận bóng hôm nay chỉ là một buổi giao hữu giữa trường Nguyên với đội Bóng rổ của một trường THPT ở thành phố. Họ đã có lịch sử gần mười năm tham gia giải đấu dành cho học sinh THPT trên địa bàn toàn tỉnh, vì thế cả đội bóng lẫn những người có mặt để cổ vũ cho đội đều không kỳ vọng sẽ giành chiến thắng. Tất cả mọi người chỉ hy vọng cách biệt điểm số sẽ không quá cao, và đội nhà sẽ có thêm một vài kinh nghiệm chuẩn bị cho giải bóng năm sau.

Bước sang hiệp chơi thứ tư, đội của Vĩnh Thuỵ đã có dấu hiệu chạm đáy cả về thể lực lẫn tinh thần khi để đội bạn dẫn trước đến 26 - 11. Vĩnh Thuỵ vẫn bền bỉ chạy phía dưới bảng rổ, đón bóng và có những cú bật người dứt khoát. Tuy vậy những nỗ lực của đội trưởng vẫn không thể cứu vãn được tình thế chênh lệch. Vào những phút cuối cùng của trận đấu, một cầu thủ trong đội bạn đã có một cú ném bóng mạnh mẽ từ khoảng cách ba điểm nhưng không may là quả bóng màu da cam đã đi chệch hướng. Với một lực khủng khiếp, nó lập tức bay ra khỏi sân thi đấu và hướng thẳng đến vị trí các cổ động viên đang ngồi. Vài đứa con gái kêu ré lên, vài đứa sợ hãi lùi về phía sau, chỉ có mình Nguyên vẫn ngồi yên bất động vì tình huống bất ngờ xảy ra.

Cậu luống cuống muốn nhổm người dậy nhưng dường như não bộ đã bị mất quyền kiểm soát đối với cơ thể, Nguyên chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi lực ném kinh hồn đang vun vút lao thẳng đến chỗ mình.

Bộp!

Mùi mồ hôi quen thuộc quện trong không khí, hơi thở âm ấm của người đối diện dồn dập phả xuống chóp mũi. Nguyên hé mắt ra nhìn rồi lại vội vã nhắm tịt lại khi nhận ra cả cơ thể to lớn của Vĩnh Thuỵ chỉ cách gương mặt mình chưa đầy hai mươi xen-ti-mét.

Thuỵ ở trong tư thế nửa ngồi nửa quỳ, đầu gối hơi khuỵu xuống để dùng tấm lưng vững chãi bao bọc lấy chàng trai mảnh khảnh ở trong lòng. Quả bóng theo lực đẩy đập mạnh vào bả vai của Vĩnh Thuỵ rồi bị cản lại, lăn nhẹ ra bên ngoài.

Ngay lúc ấy tiếng còi kết thúc trận đấu của trọng tài cũng kịp thời vang lên, cả sân bóng như tổ ong vỡ trận, mọi âm thanh ồn ã của hàng chục con người nổi lên như vũ bão. Những cầu thủ đội nhà cũng lần lượt đi tới vị trí của cổ động viên trường mình, có tiếng người càu nhàu cáu kỉnh, có tiếng người quát tháo đổ lỗi cho đồng đội, có tiếng tụi con gái í ới gọi nhau mang nước điện giải ra cho đội bóng.

Nhưng dường như tất cả những chuyển động và âm thanh hỗn tạp đó đều vang lên từ một nơi rất rất xa, một nơi không thể chạm đến chiều không gian của riêng hai con người vẫn đang bất động từ nãy đến giờ. Nguyên len lén ngước đôi mắt xanh lam lên quan sát động tĩnh của người đối diện, lại bất ngờ bắt gặp Vĩnh Thuỵ - lần thứ hai trong một khoảng thời gian ngắn - mỉm cười hiền hòa nhìn mình. Tròng mắt màu nâu nhạt an tĩnh, vẫn ẩn chứa cảm giác lành lạnh của một ngày mùa đông được trầm mình dưới hồ nước nhưng giờ đây như được pha thêm một chút nắng ấm trong veo của buổi ban mai.

Chầm chậm, ấm áp tràn vào lòng người đang khẽ rung rinh xao động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net