Chương 8: Tớ chỉ thích gấu bự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huỳnh Nam Anh cả người ủ rũ đứng trước nhà anh. Tựa như một con chó to không được chủ yêu thương nữa, hai cái tai chó liền cụp xuống, cái đuôi cũng không muốn vẫy vẫy.

Tiểu Manh Manh nhất thời buồn cười hỏi.

"Cậu bị gì vậy Nam Anh, bản thân cậu ngày nào cũng có người tỏ tình. Tớ còn hàng tá tình địch cần diệt, nay tớ chỉ có một người thích. Hà cớ gì cậu phải ủ rủ như vậy?"

Huỳnh Nam Anh buồn bã đáng thương nói.

"Nhưng tớ chưa từng nhận thư của bọn họ. Cậu nhìn xem, đến thư cũng cầm trên tay rồi"

Tiểu Manh Manh giật giật mi mắt. Tự hỏi con chó bự hôm nay sao khó hầu hạ vậy? Rõ ràng vừa nãy cậu ta cũng thấy rõ là nữ sinh nhét thư tình vào tay cậu. Bây giờ đổi trắng thay đen vậy sao?

Tiểu Manh Manh nhịn không được đánh lên bả vai Huỳnh Nam Anh, như có như không mắng.

"Đồ ngốc! Cậu nghĩ linh tinh cái gì vậy? Tớ không hứng thú những thứ này"

Huỳnh Nam Anh xoa xoa bả vai, tự mình lẩm bẩm.

"Cậu ấy không cần mình nữa rồi, có thư tình liền không cần mình nữa rồi. Nhìn cậu ấy xem, bây giờ còn dám đánh mình. Uổng công mình yêu thương cậu ấy..."

Rõ ràng lời này là nói cho Tiểu Manh Manh nghe, cậu nghe kiểu gì cũng thành cậu giống như là đồ phản bội anh.

Tiểu Manh Manh tức đến giậm chân hỏi.

"Cậu bị cái gì vậy?"

Huỳnh Nam Anh cũng không vừa gì, ấm ức tủi thân hung dữ đáp.

"Chắc chắn bạn nữ đó có vấn đề, cậu lùn như vậy có gì để thích chứ?"

Bị nhắc đến nổi đau, Tiểu Manh Manh cũng xù lông lên bắt đầu đôi co.

"Mẹ nó Nam Anh! Cậu nói ai là lùn hả! Tớ lùn thì làm sao chứ? Tớ lùn cũng đâu ảnh hưởng đến chiều cao của cậu? Đầy người lùn vẫn có bạn gái đó thôi"

Huỳnh Nam Anh cúi đầu lí nhí nói.

"Nhưng cậu chỉ có bạn trai thôi mà..."

Phụt!

Chỉ một câu của Huỳnh Nam Anh lại khiến Tiểu Manh Manh phì cười. Cậu nhìn con gấu bự này hết sức sống, trong lòng cũng không còn giận nữa.

Cái tên họ Huỳnh này đường đường là một lớp trưởng lại còn là một người nổi tiếng trong hội học sinh. Khỏi phải nói anh ưu tú và thông minh đến nhường nào. Những mỗi lần bọn họ cãi nhau, Huỳnh Nam Anh đều như kẻ ngốc ủ rũ tựa như mình mới bị ăn hiếp vậy.

Nhưng mà dù sao cái con gấu bự này để cậu ta tức giận lên thì cũng không hay cho lắm.

"Khụ! Thật ra bạn gái kia cũng chỉ cao bằng tớ. Tớ không thích người cao bằng mình, tớ thích người cao hơn"

Huỳnh Nam Anh nghe đến đây hai mắt lập tức sáng lên, anh nhích sát người lại gần cậu hỏi.

"Cao hơn cậu? Cụ thể hơn đi, dạo này có rất nhiều người cao hơn cậu mà?"

Tiểu Manh Manh biết anh đang bắt nạt mình, nhưng cậu vẫn quay đầu sang chỗ khác, đỏ mặt đáp.

"Chẳng hạn như con gấu hay đi bên cạnh tớ hằng ngày, hay là con chó bự mỗi tối đều nằm ngủ chung với tớ...đại loại như vậy"

Huỳnh Nam Anh nghe đến đây liền lật mặt không giả vờ tỏ ra đau khổ nữa. Điều này càng khiến cậu chắc chắn tên này là đang giả vờ chọc cậu tức chết đây mà.

Huỳnh Nam Anh khoác vai Tiểu Manh Manh, rất hài lòng nói.

"Chó bự hay gấu bự gì cũng được, đều là biệt danh cậu đặt cho tớ"

Anh áp sát khuôn mặt của mình đến mặt cậu, sau đó cười hì hì. Tiểu Manh Manh ghét bỏ nói.

"Thì ra là từ nãy đến giờ cậu đều giả vờ sao?"

Huỳnh Nam Anh cười xoa đầu Tiểu Manh Manh, rất không có nghĩa khí đáp.

"Như thế thì sao chứ? Cậu chỉ là của tớ..."

"Đồ chó bự đáng ghét"

Nếu như Tiểu Manh Manh vui vẻ sẽ gọi Huỳnh Nam Anh là gấu bự, nếu cậu cảm thấy cọc cằn thì sẽ gọi anh là chó bự.

Huỳnh Nam Anh hiểu, xem chừng là cậu nhóc này không vui rồi. Anh khoác tay cậu đi vào nhà ăn, tiện thể một tay lấy cái thư tình kia bỏ vào thùng rác.

Tiểu Manh Manh mặc dù thấy hành đồng không ra dáng học  trưởng này của anh thì cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua. Trong lòng tự trách.

"Cũng tại mình quá thích cái con gấu bự này"

Huỳnh Nam Anh vui vẻ kéo tay Tiểu Manh Manh vào nhà ăn, lúc mang cơm đến bàn ngồi cùng nhau. Anh cũng sẽ tự giác nhường phần đùi gà của mình cho cậu. Rất ra dáng bạn trai tốt.

"Tớ sẽ chiều hư cậu, để xem còn ai có thể hầu hạ cậu ngoài tớ không?"

"Chỉ được cái nói nhảm là giỏi"

Cả hai ăn cơm đến vui vẻ, chỉ có Hàm Lục Thiên là căm tức ngồi ở một bàn khác cùng bạn học, thay vì dáng vẻ ôn hòa như mọi ngày, cậu ta lần này nghiến răng nghiến lợi nghĩ trong đầu.

"Xem như lần này cậu giỏi đi Tiểu Manh Manh, được Huỳnh Nam Anh bảo vệ chỉ lần này thôi sẽ không có lần sau đâu. Lớp trưởng sẽ là của tôi, tôi đây nhất định sẽ cho tên rác rưởi như cậu một bài học"

Trong đầu Hàm Lục Thiên bắt đầu tính kế, cậu ta hiện tại chỉ có chấp niệm muốn trả thù Manh Manh, mang Huỳnh Nam Anh giam lên bên mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net