89. Tất cả là do ông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 089

Nhịp thở gấp gáp đầy giận dữ dần lắng xuống. Điều này không phải vì ông ta đã bình tĩnh lại mà là vì ông ta cảm thấy có điều gì đó bất thường.

"30 năm?"

Chỉ trong chốc lát, nếp nhăn trên trán của Chủ tịch giật giật vì những hành động kỳ quặc của Song Yi-heon. Cái thằng mới 19 tuổi mà dám nói chuyện 30 năm, thật khó tin. Nếu nó đã mất trí và nói những điều như vậy trước mặt các thành viên hội đồng quản trị, thì ông ta sẵn sàng đưa nó vào bệnh viện tâm thần ngay lập tức.

Khi nghĩ về việc Song Yi-heon đã phá hoại kế hoạch ấp ủ bấy lâu của mình, cơn giận của ông ta lại bùng lên. Chủ tịch hét lớn.

"Mày nghĩ rằng mày có thể lừa tao bằng những mánh khóe nhỏ mọn đó sao! Nhanh lên, đi xin lỗi ngay!"

Trước đây, Song Yi-heon chắc chắn đã co rúm lại và hoảng sợ, nhưng lần này, cậu ta chỉ tập trung nghiền nát những mẩu thuốc lá dưới chân mình.

"Chủ tịch. Ngài đã bao giờ nghe từ 'villain' chưa?"

Song Yi-heon không quan tâm đến cuộc trò chuyện và chỉ nói những gì cậu ta muốn nói.

"Bây giờ, giới trẻ gọi những kẻ đáng chết là 'villain' đấy."

Kim Deukpal đã giải thích rằng 'villain' nghĩa là ác nhân, nhưng trong thế giới của Kim Deukpal, ác nhân và những kẻ đáng chết đều giống nhau. Những kẻ làm người khác phải rơi nước mắt phải bị đánh đập không thương tiếc.

Cuối cùng, Song Yi-heon ngẩng đầu lên. Trong khi những mẩu thuốc lá bị nghiền nát và văng ra xa, trong tay cậu ta là một con dao bấm. Song Yi-heon liên tục mở và đóng lưỡi dao, thể hiện sự thành thạo của mình.

Đó là một trò chơi quen thuộc giống như việc anh hút thuốc. Ngay lập tức anh rút lưỡi dao bật thẳng ra.

"......."

Lưỡi dao sáng lấp lánh dưới ánh sáng xanh lam. Không một con dao bấm nào bán ngoài thị trường có lưỡi sắc bén như vậy. Song Yi-heon đã tự mài dao bằng đá mài cho đến khi lưỡi dao trở nên cực kỳ sắc bén.

Chủ tịch không thể rời mắt khỏi lưỡi dao mỏng manh ấy. Trong khi tay cầm con dao sắc bén có thể cắt da thịt chỉ với một cái chạm, Song Yi-heon vẫn nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ nó thật tuyệt.

"Thật vui khi thấy mấy đứa trẻ thời nay gọi những kẻ đáng chết là 'villain', thật thú vị. Khi tôi còn trẻ, không ai nghĩ như vậy. Ông nghĩ sao?"

Ngoại hình của Song Yi-heon là của một thiếu niên, nhưng hành động của cậu ta không phải là của giới trẻ hiện nay.

Làn da trắng mịn màng không một vết sẹo và kiểu tóc ngắn gọn gàng, cùng với thân hình mảnh mai, đều thể hiện rõ ràng cậu ta là một thiếu niên.

Tuy nhiên, chiếc áo khoác vest được mở hờ phía sau, bàn tay cầm con dao bấm một cách nhẹ nhàng, không phải là hình ảnh của một thiếu niên bình thường.

Song Yi-heon đảo ngược tay cầm con dao để lưỡi dao chĩa xuống dưới. Mặc dù động tác thành thạo của cậu ta rất ấn tượng, nhưng không có biểu hiện cảm xúc nào trên khuôn mặt cậu ta.

 Chủ tịch với kinh nghiệm gặp gỡ nhiều người khác nhau,  có thể nhận ra điều này. Những hành động rất thành thục, không phải luyện tập vài lần là được. Cậu có thể cảm nhận và kiểm soát mức sát thương của con dao một cách chính xác. Song Yi-heon không chỉ đơn thuần là một học sinh trung học bình thường.

Nỗi sợ hãi về lưỡi dao dần chuyển sang nỗi sợ về Song Yi-heon. Chủ tịch lau mồ hôi trên thái dương bằng lòng bàn tay. Mặc dù đã lau nhưng mồ hôi vẫn chảy ròng ròng. Ông cố gắng tỏ ra dịu dàng để làm dịu Song Yi-heon và lấy lại con dao.

"Con... con muốn làm gì?"

Chủ tịch cẩn thận lựa chọn từ ngữ của mình. Nhưng Song Yi-heon chỉ nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng và thản nhiên.

"Giết chết ông."

"Được rồi, vì vậy hãy đặt, đặt con dao xuống và chúng ta nói chuyện."

"Nhưng ông là tên phản diện của tôi."

Giọng điệu lơ lửng bấy lâu nay đột nhiên trở nên ngắn gọn và quyết đoán như để kết thúc một điều gì đó. Tôn kính đã hoàn toàn biến mất khỏi giọng nói, và nụ cười mỉa mai cũng biến mất.

"Ông vẫn còn thấy tôi là con trai của ông sao?"

"Hả, hả...?"

Miệng của Chủ tịch mở rộng ra. Ông ta không hiểu lời mà Song Yi-heon vừa nói. Tuy nhiên, Song Yi-heon không có ý định giải thích tình huống linh hồn bị hoán đổi sau tai nạn giao thông cho Chủ tịch nghe. Dù ông ta không hiểu và không tin thì cũng chẳng sao. Tiền đã được chuyển sang chỗ của Sim Su-jin rồi, nên chẳng có gì phải ngại khi bị lộ. Không cần phải tỏ ra tử tế nữa.

Người đàn ông già trước mặt chỉ là mục tiêu để trả thù, không hơn không kém. Kim Deukpal nói một cách thẳng thắn không chút do dự.

"Song Yi-heon không có tội gì cả. Cậu ta cũng chỉ là nạn nhân thôi."

Song Yi-heon nhảy xuống cầu vượt không phải lỗi của cậu ta. Kim Deukpal nghĩ như vậy.

"Không biết đã ép buộc cậu ta đến mức nào mà cậu ta phải tự mình nhảy xuống cầu vượt. Chắc chắn người đáng sợ nhất lúc đó là Song Yi-heon, người đã leo lên cầu vượt. Nếu có ai đó quan tâm đến cậu ta thì cậu ta đã không nhảy xuống."

Kim Deukpal hiểu cho Song Yi-heon. Vì thế, anh ấy không muốn oán giận. Kim Deukpal đã nhẫn nhịn. anh đã đi học, học tập chăm chỉ, trả thù và tận hưởng mọi thứ vừa phải. Nhưng anh không thể tiếp tục kìm nén nỗi ấm ức vì thấy tổ chức mà anh đã dày công xây dựng sụp đổ.

Cơn giận mất đi mục tiêu đã lăn lộn khắp nơi và ngày càng lớn như quả cầu tuyết. Và cuối cùng, nó đã tìm được mục tiêu để trả thù. Cơn giận dữ dồn nén đã bùng nổ như một trận tuyết lở hướng vào mục tiêu.

"Song Yi-heon không có tội, nhưng việc tôi bị cuốn vào và chết thì thật là bất công. Vì vậy, tôi đã suy nghĩ và..."

Chủ tịch cảm nhận được mối nguy hiểm khi Song Yi-heon tiếp tục nói những điều vô lý, hành động như một người khác.

"..."

"Tất cả là do ông."

Song Yi-heon tiến một bước về phía trước. Khi Chủ tịch lùi lại, lưng ông ta đập vào vách ngăn nhà vệ sinh. Ông ta nhìn quanh. Cửa kính ra ngoài quá xa. Chủ tịch cố gắng ước lượng xem liệu ông ta có thể chạy thoát khỏi Song Yi-heon đang tiến lại gần hay không. Đầu gối bắt đầu run rẩy, và Chủ tịch dần dần trượt xuống bức tường.

Bóng của Song Yi-heon bao phủ lấy ông ta, và Chủ tịch phải ngước nhìn lên Song Yi-heon.

"Tại sao ông lại ham muốn một cô gái trẻ trong khi đã có vợ và con? Được rồi, tôi nhượng bộ một trăm lần và coi đó là chuyện riêng tư không liên quan đến tôi. Nhưng nếu ông đã có con, ông phải chịu trách nhiệm chứ."

"Tao, Tao đã chịu trách nhiệm rồi! Mày nghĩ mày sống sung sướng nhờ tiền của ai hả...!"

"Sống sung sướng cái gì mà sống sung sướng. Ông nghĩ tôi không biết cậu ấy đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu áp lực sao? Cậu ấy đã trải qua đủ mọi khổ cực. Đối xử tệ bạc với một đứa trẻ, ông thấy hài lòng sao? Thật nhỏ mọn."

"Song Min-seo...! Cô ta cũng chẳng phải là người mẹ tốt! Nếu cô ta không nghiện rượu và nuôi dạy con tử tế...!"

Chỉ nhìn việc Song Yi-heon được sinh ra, chắc chắn họ đã có quan hệ xác thịt, nhưng cách ông ta nói thật bẩn thỉu. Song Yi-heon ngoáy tai bằng ngón út như thể vừa nghe điều gì ghê tởm.

"Nói tiếp đi. Dù ông có nói gì đi nữa, tôi vẫn đứng về phía cậu ấy. Sau ngần ấy năm sống điên cuồng như vậy, cậu ấy cũng xứng đáng có một người đứng về phía mình mà không cần phải đắn đo gì. Một người phụ nữ tội nghiệp không biết con trai mình đã bị hoán đổi."

Dù Song Min-seo không làm tốt mọi thứ, nhưng cô đã mất đi giấc mơ và tuổi trẻ của mình. Cô không còn tỉnh táo và đứa con trai duy nhất của cô đã lên cầu vượt định tự tử. Kim Deukpal không thể lạnh lùng với Song Min-seo. Giống như cậu đã cưu mang những người đàn ông dưới đáy xã hội khi họ còn là thuộc hạ của mình, cậu đã cưu mang Song Min-seo.

"Công lý là gì chứ. Bảo vệ người mà tôi muốn bảo vệ mới là công lý."

Nói xong, Song Yi-heon cúi đầu, cười một cách chua chát. Động tác kịch tính và phóng đại của cậu thật nực cười.

"Xin lỗi, Chủ tịch. Tôi là một đứa không được học hành nên rất ngu dốt. Xin ông hiểu cho."

"Ừ, được rồi, ta hiểu, ta hiểu rồi, vậy nên-"

"Hiểu cái gì chứ."

"...!"

Đôi mắt mở to của Chủ tịch rung rinh với hàng lông mi ngắn. Sự kinh ngạc tràn ngập trong đôi mắt tròn. Chủ tịch cố gắng xoay tròn mắt. Ngay bên cạnh đuôi mắt là tay cầm của con dao gấp. Tay cầm dao rung lên từ cú va chạm với vách ngăn nhà vệ sinh. Những sợi tóc bạc bị cắt rơi lả tả.

"Hơ..."

Chủ tịch cảm thấy tim mình như ngừng đập. Khi Song Yi-heon cúi đầu, ông định nhân cơ hội để thoát ra khỏi nhà vệ sinh. Nhưng đúng lúc đó, Song Yi-heon đã phóng dao. Nếu Chủ tịch không dừng lại, nơi con dao găm vào sẽ không phải là vách ngăn nhà vệ sinh mà là nhãn cầu của ông.

"...!"

Nhưng Chủ tịch không phải là người sống hoài phí thời gian. Ông ngay lập tức tỉnh táo lại và rút dao ra, vung nó một cách điên cuồng. Âm thanh dao xé gió vù vù, cực kỳ đe dọa.

Song Yi-heon cúi người để tránh lưỡi dao. Lưỡi dao lướt qua đầu cậu. Trong tầm nhìn thấp hơn của Song Yi-heon, bụng to của Chủ tịch hiện ra.

Đôi mắt của Song Yi-heon lạnh lùng khi cậu nhắm vào mục tiêu. Cậu nắm chặt nắm đấm. Để có tư thế ổn định, cậu đặt đầu gối của chân trước vuông góc, chân sau dựng thẳng gót. Sức mạnh từ đôi chân ổn định được truyền vào nắm đấm của cậu, đấm mạnh như cú đấm cuối cùng. Áo khoác của cậu bay phấp phới vì tốc độ bất ngờ.

"Ugh!"

Nắm đấm của Song Yi-heon đâm vào bụng của Chủ tịch như thể đâm vào một cái túi. Bị lực mạnh đánh vào, Chủ tịch bay lên và đập vào cửa vách ngăn, ngã nhào. Khi ông cố gượng dậy, ông ngã ngồi lên bồn cầu.

"Đủ rồi..."

Song Yi-heon nhặt con dao gấp lên và tiến vào. Chủ tịch lùi lại, nhưng phần kim loại lạnh lẽo của tay cầm bồn cầu đè lên xương cụt của ông. Không gian chật hẹp bị lấp đầy bởi hai người. Mặc dù Song Yi-heon nhỏ bé, nhưng Chủ tịch ngồi bệt nhìn cậu như một người khổng lồ đáng sợ.

"Ông nên giữ thăng bằng cho tốt."

Cạch, cánh cửa vách ngăn khóa lại. Song Yi-heon cảnh báo một cách lạnh lùng.

"Tôi đã lâu không cầm dao, nên có thể sẽ mắc sai lầm."

Lưỡi dao phản chiếu ánh sáng, lóe lên một cách đe dọa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net