Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện đã bắt đầu trở nên gây cấn, à không, khó lường hơn. Xác con tàu đắm lúc trước gì đây nó không những tự di chuyển mà còn bắn pháo về phía chúng tôi.

"Kyaa!"

Tôi nghe tiếng hét lên bất ngờ của Adele. Tôi nhanh chóng lấy thánh tích [Nguyện ước của Agethia] ra, đeo vào ngón tay và hướng về phía viên pháo. Vì là đại pháo thần công nên chúng không quá nhanh, tôi vẫn kiểm soát được. Một luồng sóng xung kích màu xanh lục phát ra và ngay khi nó chạm vào quả pháo, quả pháo liền dừng lại rồi rơi xuống biển.

"Tuyệt quá!"

"Mọi người không sao chứ?"

Tôi quay lại kiểm tra và hỏi thăm những người khác. Ngay lúc đó, một cú nổ lớn xuất phát từ dưới biển, nơi quả pháo rơi xuống khiến mặt nước dậy sóng, làm cho thuyền của chúng tôi chao đảo mạnh mẽ.

Tôi ngay lập tức một tay nắm chặt và thành tàu, tay kia ôm lấy Onodera đang đứng bên cạnh. Mặt tàu nghiêng cao kèm theo nước bắn lên khiến boong tàu trơn trượt. Mọi người liền bị ngã và trượt về phía mặt biển. May tay, họ đã được song sắt cản lại và không ai rơi xuống nước.

"Đùa sao, nó còn biết tự phát nổ nữa."

"Lei không sao chứ?"

Onodera, người đang được tôi giữ chặt bằng tay trái liền vòng tay sang eo và ôm chặt để không bị ngã, trong khi mắt lại nhìn tôi với vẻ lo lắng.

"Không sao, cô ổn chứ?"

"Vâng, nhờ có Lei đấy."

"Mọi người không sao chứ?"

Tôi quay ra đằng sau, phát hiện bọn họ cũng đang ở trang trạng thái không được ổn lắm. Một lúc sau, con tàu mới ổn định lại. Thế nhưng, trước khi mọi người kịp định hình vị trí thì viên thứ hai đã được bắn ra.

Lần này, tôi dùng chiếc nhẫn sớm hơn để quả pháo rơi ở xa thuyền hơn. Dù vậy, sóng vẫn đủ lớn để khiến thuyền chao đảo.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

"Lei! Trên con tàu đó có vật đang chuyển động!"

Onodera liền thông báo cho tôi về những gì cô ấy thấy thông qua đôi mắt tinh tườm của Fal đang bay từng vòng trên bầu trời.

"Đó là... bọn skeleton?"

"Skeleton?"

"Là một lũ có dạng xương người như biết di chuyển và tấn công."

Trong lúc tôi đang cố quan sát phía con tàu thì đột nhiên có tiếng hét ở đằng sau.

"C-Có gì đó đang leo lên thuyền. Chúng trông như bộ xương người ấy."

"Ghê quá! Cút xa ta ra!"

Bermoni hét lên trong khi liên tục cầm thanh gỗ gõ liên tục vào bọn xương khô đang leo lên bằng đường cầu thang.

"Không thể nào, skeleton biết bơi sao?"

Tôi hốt hoảng với số kiến thức kỳ lạ mình vừa nhận được. Mặt khác, những người còn lại đều tỏ ra sợ hãi với những gì họ nhìn thấy.

"Là xương người đấy, là xương người biết đi!"

"Đừng sợ! Chiến đấu với chúng đi! Những ai không có khả năng chiến đấu thì hãy vào trong! Lanka, nhờ cậu."

"Tớ biết rồi."

Anna dõng dạc lên tiếng để chỉ thị những người khác. Ngay lập tức, cánh đàng ông (ngoài Grimold ra) đều liền bình tĩnh lại và lấy vũ khí ra. Vì là quân đội hoàng gia, họ đều mang theo trên mình một thanh kiếm được rèn rất chi tiết. Vốn dĩ nó chỉ dùng để thể hiện rằng họ thuộc quân đội mà thôi, không ai ngờ lại có lúc cần đến như này.

"Hugue rút kiếm ra và vùng về phía tên skeleton vừa leo lên boong tàu. Khi trúng nhát chém, đầu của nó văng đi một đoạn dài trong khi những khớp xương liền vỡ vụn, tạo thành những tiếng lách cách vui tai."

Hugue tiếp tục vung những nhát tiếp theo, bọn skeleton không ngừng bị hạ gục. Dần dần, một nụ cười hiện lên trên gương mặt của Hugue.

"Cái này thú vị phết! Đỡ này!"

Không biết từ đầu, bọn skeleton đột nhiên xuất hiện từ dưới biển với số lượng rất lớn và không ngừng trèo lên trên. Còn tôi thì vẫn bận ngăn chặn những quả pháo từ con tàu đằng xa.

Tôi quay sang Anna, thấy chị ấy đang tay không chặt từng tên skeleton một.

"Quả nhiên là đau tay thật đấy."

"Chị không dùng kiếm sao?"

"Không không hợp với chị lắm. Nó khác với những gì em dạy lúc nhỏ."

Mà, hồi nhỏ, ngoại trừ thay Fay dạy Anna võ thuật, tôi còn dạy chị ấy kiếm thuật với những thanh kiếm gỗ tự gọt. Khi ấy, tôi đâu có nghĩ rằng ở thế giới này rất hiếm thấy loại kiếm một lưỡi đó. Thành ra, với một người đã luyện kiếm một lưỡi như Anna, việc sử dụng kiếm hai lưỡi không thật sự hiệu quả. 

Có lẽ chị ấy vẫn vung được, chỉ là nó sẽ khiến tư thế bị sai lệch, ảnh hưởng đến kỹ năng dùng kiếm vốn có.

"Lanka sao lâu thế?

"Tớ mang nó tới rồi đây!"

Lanka đột nhiền xuất hiện từ bên trong khoang, vác ra một thanh kiếm gỗ giống như những gì tôi từng làm.

"Tớ chờ nãy giờ!"

Anna liền cầm lấy nó và vung túi bụi vào bọn skeleton trước mặt. Khi đó, tôi đã nhìn thấy xương bay đầy trời. Không ngờ là Anna vẫn còn giữ nó.

Thế nhưng, dù vậy đi nữa, sức lực của chúng tôi có hạn, trong khi số lượng bọn skeleton gần như không giảm đi.

"Thế này không ổn, em sẽ tấn công con tàu ma!"

"Lei! Chờ đã!"

"Không sao đâu, em sẽ cẩn thận. Nhờ chị bảo vệ thuyền."

Tôi quay sang Onodera, tháo chiếc nhãn trên tay của mình rồi đèo cho cô ấy.

"Nhờ cô đấy Onodera."

"Vâng!"

Onodera liền tập trung vào nhiệm vụ của mình trong khi những người khác liên tục đánh hạ bọn skeleton.

"Hal!"

Đáp lại lời gọi của tôi, một con cá đuối khổng lồ xuất hiện từ dưới biển ngoi lên và chờ tôi lao thẳng về phía con tàu ma. Càng đến gần, tôi càng nhìn rõ dáng vẻ của tên trông giống chỉ huy của con tàu. Khác với những tên xương khô kia, hắn đội một chiếc mũ hải tặc dành cho thuyền trưởng và bị một mắt.

Bị làm gì chứ, xương khô làm gì có mắt.

Hắn nhận ra sự tiếp cận của tôi, liền ra lện cho lũ xương khô chĩa nòng đại bát về phía tôi và khai hỏa. Tôi liền dùng linh tự của mình, tạo ra một lớp trọng lực hưỡng xuống dưới, khiến cho mọi quả pháo bay qua đều bị chuyển hướng thẳng xuống mặt nước.

Tôi bám chặt lấy Hal, nó liền lặn sâu xuống biển rồi ngoi lên với tốc độ chóng mặt. Vừa trồi lên khỏi mặt nước, tôi thả mình khiến bản thân bay về phía con tàu. Tôi lấy dây móc từ trong túi đeo hông ra rồi quăng về phía cột buồm, sau đó đu để đáp xuống con tàu một cách an toàn.

Bọn skeleton liền chuyển hướng về phía tôi và lao đến. Lần này, tôi chỉ có một mình nên sẽ định thử sức mạnh của Agatha xem sao. Tôi nắm chặt tai trái của mình, từ khi nào ở đó đã xuất hiện một thanh katana. 

Tôi rút kiếm ra mà không kích hoạt đóng băng thời gian mà chỉ chém một cách bình thường, sử dụng kiếm kỹ bình thường.

Khác với cách Hugue hay Anna chém bọ xương khô, khi lưỡi kiếm của tôi chạm vào chúng, nó trượt qua một cách dễ dàng như đang cắt thạch rau câu vậy.

"Khiếp thật."

Tôi nhanh chóng xử lý từng tên skeleton một. Mặt dù số lượng chúng là rất lớn nhưng tốc độ xử lý của tôi lại nhanh hơn tốc độ chi viện của chúng. Cuối cùng, tôi mở ra được con đường để tiếp cận tên thuyền trưởng.

Nhận thấy sự nguy hiểm của tôi, hắn lôi ra một thứ gì đấy trông như chiếc đèn lồng với ngọn lửa màu xanh lam. Tôi không biết hắn định làm gì nhưng tốt nhất là không nên để hắn kịp ra tay. Tôi tra kiếm lại rồi rút ra, thời gian liền ngưng đọng.

"Bạch Nguyệt Nhất Đao - Nhất thức!"

Tuyệt, nó vẫn ngầu như ngày nào. Ngay khi tôi kịp nhật ra, cơ thể của tên skeleton thuyền trưởng kia đã bị chém đôi. Tôi vẫn có một thiếu sót, đó là chưa nghĩ ra tên cho từng thức. Mà, nó phiền lắm nên thôi. Với lại, tôi cũng chả định hô lớn một khi tung chiêu đâu, xấu hổ lắm.

Ngay lập tức, cơ thể hắn cùng với những tên skeleton khác tan biến trong nháy mắt. Những khẩu pháo cũng theo đó mà biến mất luôn. Thứ duy nhất còn lại là chiếc lồng đèn mà hắn vừa lấy ra và chỉa vào tôi.

Tôi lấy thẻ định danh ra và chỉa về phía chiếc đèn lồng, [Nguyền vật - Yahkri, Oath of the Darkness Walker] là tên của nó. Quả nhiên là ở đây cũng có xuất hiện nguyền vật. Để xem... khả năng của nó là cho phép đánh cắp bất kì linh hồn nào, cũng như tái tạo nó, giam giữ hoặc giải phóng.

Vẻ nó đã xâm chiếm xác của tên thuyền trưởng, khiến hắn có thể cử động dù chỉ còn là bộ xương khô. Sau đó, tên thuyền trưởng đó đã dùng nó để triệu hồi ra đội quân xương khô của mình. Nếu vậy, đây sẽ là lúc tôi thử xem liệu giải thuyết của chúng tôi, ý tôi là The Outlier về cách thanh tẩy là đúng hay sai.

Tôi chuẩn bị tinh thần rồi chạm tay vào chiếc lồng đèn. Ngay lập tức, một cơ đau như thiêu đốt ập tới tòa cơ thể tôi. Từ phần tôi chạm vào, một vết bỏng đỏ bắt đầu lan ra với tốc độ chóng mặt. Tôi nhanh chóng trở về không gian tinh thần của mình và lọi bỏ thứ đang xâm chiếm tôi.

Nó nhanh chóng bị tôi xóa bỏ, vết lan cũng đã ngừng lại. Dù vậy, cơ đau vẫn còn đó vì những vết lan vốn dĩ là vết thương, không có Onodera, nó không thể lành lại. Do đó, tôi không khỏi gục xuống về đau và kiệt sức.

.

.

.

Đau quá... nó như bị bỏng cấp độ 2 ấy, tôi hoàn toàn không thể cảm nhận được gì ngoài cơn đau như lửa đốt.

Tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân trên mặt sàn, nơi tôi đang nằm. Vì vụ skeleton đã xong nên hẳn đó là của những người khác. Tiếng bước chân đột nhiên nhanh dần và hướng về phía tôi.

"Lei!!"

Giọng nói quen thuộc của Onodera và Anna vang lên từ phía sau khi họ đang chạy tới. Vì cơn đau nên tôi không thể cử động để trở người lại được.

"Lei, làm ơn hãy gắng gượng, tôi sẽ giúp cậu ngay."

Onodera liền quỳ xuống trước mặt tôi với gương mặt không thể nào tệ hơn. Cô ấy cũng nhận ra vấn đề đang xảy ra với tôi, liền nhẹ nhàng nằm lên cơ thể tôi rồi cố gắng ôm chặt lấy. Một tia sáng ấm áp màu xanh lục phát ra, cùng với đó là cơn đau nhau chóng vơi đi một cách dịu kỳ. Chả mấy chóc, tôi đã hoàn toàn bình phục.

"Cảm ơn cô, Onodera."

"Không... làm lỗi của tôi, đáng lý tôi nên nhận ra sớm hơn và đến bên cạnh Lei."

Khi tôi ngồi dậy, Onodera quỳ trước mặt tôi và không ngừng khóc. Cô ấy không ngừng tự trách bản thân, thứ không hề là lỗi của Onodera.

"Không, là do tôi bất cẩn. Tôi cũng đã thất hứa với Onodera. Cho nên đừng khóc nữa, nhé."

Tôi nhích cơ thể của mình đến cạnh Onodera rồi khẽ xoa đầu của cô ấy. Nhưng thế sẽ khiến Onodera bình tĩnh hơn.

"Lei, em không sao chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Em không sao? Chính xác hơn thì nhờ Onodera nên em đã ổn rồi."

"Chị không hiểu, đừng nói như thể mọi thứ bình thường như vậy. Rõ ràng là em đã nằm gục xuống sàn đấy!"

Giọng nói của Anna ngày càng trở nên nặng nề hơn, có lẽ tôi đã khiến chị ấy lo lắng rồi.

"Thật đấy, bây giờ em ổn rồi, chị đừng lo lắng nữa."

"Nhưng..."

"Không sao đâu. Nếu giờ phải dỗ hai người cùng một lúc thì em kiệt sức mất."

"N-ngốc, chị không có còn khóc nữa."

Anna vội vàng bát bỏ lời của tôi. Mà, hồi xưa chị Anna lúc nào cũng chạy đến làm nũng tôi mỗi khi có chuyện gì đó không vui, thành ra việc dỗ ai đó là nghề của tôi rồi.

Tôi nhìn ra phía sau Anna thì phát hiện mọi người đang đứng đó nhìn tôi với vẻ lo lắng. Tôi nhìn họ, khẽ gật đầu cùng một nụ cười, ám chỉ rằng mọi chuyện đã ổn.

.

.

.

Sau đó, trong khi vẫn đang cố động viên Onodera, người vẫn đang suy sụp, tôi giải thích những gì đã xảy ra cho mọi người, kèm theo đó là những suy luận của tôi về di tích này.

"Ra là vậy. Vậy ra nó cũng là..."

Lanka nhìn về phía chiếc lồng đèn đang nằm lăn lóc trên sàn nhà.

"Thật kỳ lạ, tại sao đến tận ngày hôm nay chúng ta mới có những phát hiện đầu tiên về nguyền vật? Phải chăng chúng chỉ mới xuất hiện?"

"Theo em thì là do chúng ta không có cơ hội để tìm ra nó. Chỉ một số di tích nhất định mới có nguyền vật, và đa số những di tích đó đều rất đặc biệt. Chị thử nghĩ lại về những di tích có nguyền vật trước đây xem? Bao gồm Pháo Đài Hỗn Mang, nơi em bị kẹt cũng có một cái đấy."

"Ra là vậy. Trước khi những di tích này được chinh phạt thì không ai nói về chúng cả. Cũng chẳng có vụ động đất nào xảy ra khi chúng ta bị cuốn vào di tích. Vậy tức là... di tích có một hình thức chọn người chinh phạt riêng của mình bằng cách thiên tai. Có lẽ cũng là ngẫu nhiên, nhưng..."

"Tại đây có hai hướng giải thích nhỉ?"

Tôi đáp lại Lanka, cô ấy liền gật đầu với vẻ lo lắng.

"Một là đến bây giờ, chúng ta là người đầu tiên đặt chân lên nó. Thứ hai, đã có nhiều người bị cuốn vào nhưng đã không thể thoát ra để cho thế giới biết về sự tồn tại của di tích."

"Nếu vậy, tớ nghiên về giải thuyết hai hơn."

Grimold bước về phía trước trong khi tay chỉ gọng kính của mình.

"Nếu đưa cả di tích trên Twilshire vào để xem xét, thì khả năng đó sẽ cao hơn."

Nghe thấy vậy, gương mặt của mọi người đều có chút biến sắc.

"Có vẻ như công việc khai phá di tích không đơn giản như chúng ta nghĩ."

Tôi quay sang Onodera, người vẫn đang giữ chặt lấy tay tôi với vẻ buồn bã.

"Lei... tại sao cậu lại không liền lạc với tôi?"

Onodera khẽ lên tiếng trong khi nhìn vào mắt tôi.

"Cái đó... tôi quên mất."

"..."

Onodera không nói gì nữa, cô ấy cứ thế rồi biến mất. Có lẽ Onodera đã trở về khu vườn rồi.

"Cô ấy... không sao chứ?"

Anna ngồi xuống hỏi tôi với vẻ lo lắng.

"Có lẽ em bị giận rồi."

"Cô ấy... rất quan tâm tới em nhỉ?"

"Vâng, có lẽ là vậy. Bản thân Onodera cũng đã phải trải qua nhiều chuyện, cuộc đời của cô ấy xui xẻo hơn chúng ta rất nhiều. Có lẽ vì em đã một lần cứu Onodera nên..."

"Ra là vậy... Nếu thế thì em nhất định phải làm lành đấy."

"Vâng, tất nhiên rồi."

Tôi không nghĩ Onodera ghét hay giận tôi đến mức không muốn nói chuyện. Chỉ là... có lẽ với Onodera, điều tôi vừa là là không thể chấp nhận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net