Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Onodera..."

Trong khu vườn, tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp với hai tai nhọn và mái tóc dài pha giữa hai màu trắng và vàng đang nằm cuộn mình trên thảm cỏ giữa khu rừng. Xung quanh là những người bạn muôn thú của cô ấy, đang nhìn cô với vẻ lo lắng. Tiếp xúc với chúng lâu rồi nên tôi phần nào cảm nhận được những gì chúng đang nghĩ.

Tôi từ từ tiến đến rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Onodera. Thường thì mỗi khi tôi vào, Onodera sẽ luôn đón tôi với một nụ cười dịu dàng, nhưng lần này thì không. Có vẻ như cô ấy đang ngủ, hoặc có thể là do cô ấy không muốn nói chuyện với tôi.

Tôi cứ thế ngồi đó mà không nói gì, thi thoảng có lén nhìn sang Onodera nhưng chỉ nghe được tiếng thở đều đặn của cô ấy. Một lát sau, khi Onodera trở mình thì chạm vào tay tôi và tỉnh giấc, dường như Onodera đang thật sự ngủ.

"Lei?"

"Ya, chào buổi tối."

Onodera nhìn tôi, gương mặt của cô ấy chợt thay đổi, đó là một vẻ lo lắng và buồn bã. Onodera từ từ ngồi dậy bên cạnh tôi trong khi mắt nhìn xuống tay mình.

"Onodera..."

"Lei, tôi xin lỗi..."

Onodera đột nhiên lên tiếng với giọng nghe rất yếu ớt.

"Xin lỗi vì lúc đó đã đột nhiên bỏ đi, tôi đã cư xử không đúng, mong Lei bỏ qua."

Tôi nhìn Onodera trong khi có thứ gì đó đa thiêu cháy tôi từ bên trong. Vẻ mặt buồn bã đó, tôi vốn đã tự thề rằng sẽ không để nó xuất hiện một lần nào nữa. Vậy mà tôi đã phạm sai lầm, khiến cô ấy buồn, khiến cô ấy khóc.

"Tôi đã không kiểm soát được cảm xúc của mình, tôi sẽ không tái phạm nữa."

Onodera nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười, nụ cười đó vẫn mang nét dịu dàng vốn có của cô ấy nhưng hơn cả thế, nó mang một vẻ buồn bã thấy rõ. Một nụ cười như thế không thể nào khiến tôi an lòng được.

Tôi lên nắm chặt lấy hai tay của Onodera ra và nâng nó lên trước mặt.

"Tôi xin lỗi, Onodera. Tôi lại làm cô khóc rồi."

"Không phải đâu, Lei không có lỗi. Chỉ là tại tôi đa cảm quá thôi. Ufufu, kì nhỉ, vốn lẽ một tinh linh như tôi không hề có nhiều cảm xúc đến như vậy."

Tôi nhìn Onodera rồi từ từ vòng tay ra sau và ôm chặt lấy cô ấy.

"L-Lei?"

"Tôi xin lỗi..."

"Ufufu, đây là lần đầu tiên Lei chủ động tiếp xúc thế này với tôi nhỉ? Tôi vui lắm."

"..."

"Tôi... thật sự..."

Onodera đặt hai tay lên ngực tôi và siết chặt. Cô ấy cuối gằm mặt xuống và tựa vào tôi, cơ thể của Onodera khẽ rung lên theo từng nhịp.

"Rốt cuộc thì... với Lei, tôi là gì? Tôi chỉ... tôi chỉ đơn thuần là yêu quý Lei mà thôi. Tôi không muốn nhìn thấy Lei bị thương, không muốn thấy Lei buồn bã. Cảnh tượng Lei nằm quằn quại trên sàn đó, cả lần trên hòn đảo bay nữa, tôi không thể chịu nỗi."

Onodera bắt đầu khóc, tiếng nức nở của cô ấy vang lên theo từng nhịp. Mỗi lần đều như thể có con dao nhọn đâm xuyên qua lồng ngực của tôi vậy.

"Tôi sẽ làm mọi thứ vì Lei, giống như Lei đã từ cứu tôi. Tại sao... tại sao chứ? Lei... không tin tôi sao?"

Onodera từ từ ngước mặt lên nhìn tôi. Với khoảng cách này, hình ảnh hai dòng lệ chảy dài trên gương mặt của Onodera như khắc sâu vào trong tâm trí tôi.

"Làm ơn... hãy cho tôi biết... tôi phải làm gì để được Lei tin tưởng đây? Làm ơn... đừng rời bỏ tôi."

.

.

.

Từ rất lâu về trước, có một tinh linh được sinh ra bởi nguồn sinh mệnh trù phú của thiên nhiên. Ngay từ những ngày đầu tiên, cô đã mang một tình yêu mãnh liệt với con người. Cô luôn giúp đỡ họ, lắng nghe lời thỉ cầu của họ một cách vô điều kiện. Được nhìn thấy gương mặt hạnh phúc của họ chính là niềm vui lớn nhất đối với cô.

Thế nhưng nghiệt ngã thay, với con người, cô là một tinh linh bảo hộ. Họ không hiểu cảm giác của cô hay mong muốn của cô. Họ chỉ đơn thuần là sùng bái, cầu nguyện như một thực thể tối cao mà thôi. Cái ngày là thần mặt trời rời bỏ phàm nhân, cô là niềm hy vọng duy nhất của họ.

Nữ tinh linh đó đã sống hàng vạn năm và luôn bảo vệ, che chở cho những tồn tại nhỏ bé này. Cô đã từng nhìn rất nhiều em bé sinh ra, lớn lên rồi sống một cuộc sống bình thường, sau đó chết đi. Mỗi lần như vậy, cô không khỏi không thấy đau khổ, tự hỏi tại sao đời người lại ngắn như vậy.

Cô cũng muốn ban cho họ một cuộc sống trường tồn, nhưng đó là điều không thể. Các vị thần mới là những người có quyền năng, còn cô chỉ là một tinh linh có thể giao tiếp với thiên nhiêu mà thôi. Thế nên, thay vì cố gắng vì một thứ không thể, cô đã dành cả cuộc đời không biết bao năm của mình để bảo vệ con người, cho đến khi mặt trời vô thường thiêu rụi tất cả.

Cho đến khi bị chính những người mình luôn bảo vệ phản bội, cô đã dùng đôi cánh cuối cùng của mình để che đi ánh nắng thiêu đốt, để con người có thêm cơ hội, rồi ngã xuống cùng khúc ca đang ngân vang dở chừng của mình. 

Cuối cùng thì, bà ca của cô đã không thể chạm đến vị thần trên kia, cũng không thể cứu lấy con người. Giờ đây, một lần nữa cô xuất hiện tại thế giới khác, mang trên mình nỗi đau bị bỏ rơi bởi những người mình yêu quý và bởi người cha đã sinh ra mình, đáng tối cao Shreila.

.

.

.

"Yên tâm đi, Onodera, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Cô là người mà tôi tin tưởng nhất đấy. Ngược lại, tôi mới là người phải tìm cách để khiến bản thân xứng đáng với sự dịu dàng của cô."

"..."

"Cô cho tôi quá nhiều. Cô luôn tâm sự với tôi, luôn lắng nghe những gì tôi nó, luôn dịu dàng và chăm sóc cho tôi, chữa trị cho tôi, xua đi cơn mệt mỏi mỗi ngày. Như thể cô có phép thuật vậy, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Onodera, tôi liền cảm thấy bình yên đến kỳ lạ."

Tôi cảm nhận được cô gái đang trong vòng tay mình khẽ cử động. Onodera áp mặt của mình vào lồng ngực của tôi, nơi tim tôi đang đập liên hồi.

"Đôi lúc tôi nghĩ rằng liệu Onodera có chán khi lúc nào cũng phải dính với tôi hay không. Nói là tôi cứu cô đi nữa thì cô cũng bị kẹt ở trong này, như thế thì cũng chẳng khác gì cả. Ngược lại, tôi..."

"Làm ơn, Lei... làm ơn đừng nói như thế..."

Onodera đột nhiên đáp lại và ấn chặt cơ thể của mình vào ngực tôi.

"Niềm hạnh phúc lớn nhất của tôi hiện tại là được ở bên cạnh Lei. Nếu như sự tự do mà Lei nói đồng nghĩa với việc rời xa thì tôi không cần nó."

"Vậy sao?"

"Vâng..."

"Thế thì cô không phiền để mọi thứ tiếp tục như trước chứ?"

"Vâng..."

.

.

.

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Onodera thể hiện nhiều cảm xúc đến như vậy. Onodera luôn bảo rằng cô ấy yêu quý tôi, nhưng tôi không nghĩ là nó mạnh mẽ đến như vậy. Mặt khác, tôi càng hiểu rõ được lỗi lầm của bản thân. Lúc đó, trong thoáng chốc, tôi tự mình bác bỏ việc gọi cho Onodera, chỉ vì cái lòng tự trọng nhỏ bé của mình. Kết cục thì khi cơn đau bùng phát, tôi đã bất tỉnh trong một thời gian.

"Lần sau xin đừng làm như thế nữa, hứa với tôi đi Lei."

"Ừm... tôi sẽ không tái phạm."

Nói xong. Onodera tiếp cận tôi. Mặt dù cả hai không còn ôm nhau nữa như Onodera vẫn đột nhiên áp sát vào người tôi.

"Lei ổn chứ? Có di chứng gì không? Vết thương đã lành hẳn chưa?"

Trước những lời lẽ đầy ân cần của Onodera, tôi chợt cảm thấy yên lòng. Có một tia sáng nhẹ phát ra tại nơi tôi và cô ấy chạm vào nhau, có lẽ Onodera đang kiểm tra cơ thể của tôi.

"Không sao đâu, tôi khỏi hoàn toàn rồi."

"Nếu vậy thì tốt quá."

"Nhân tiện... xin lỗi vì đã đột ngột ôm cô như vậy. Nó không làm Onodera khó chịu chứ?"

Onodera ngẩn đầu lên nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên rồi chợt cười.

"Không có đâu, ngược lại, tôi thấy vui lắm."

"V-Vậy sao?"

Tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ và ngày càng khó hiểu hơn về mối quan hệ giữa cả hai. Có lẽ với Onodera, cô ấy chỉ đơn giản là yêu quý tôi mà thôi. Mối quan hệ giữa cả hai giống tình cảm giác đình hơn là nam nữ, vì Onodera không có khả năng phát triển cảm xúc yêu đương.

Theo Onodera, các tinh linh ở thế giới đó (tinh linh nước, gió,...) đều là nữ, chính xác hơn là có tạo hình giống nữ nhân của con người. Do đó, các tinh linh không thực sự được xem là có giới tính, vì không có đồng loại nam nào nên họ cũng không phát triển cảm xúc đó. Đó là những gì Onodera nói với tôi.

Dù vậy, tôi vẫn thấy cả hai rất thân thiết. Chưa kể, chính sự thẳng thắng, chân thành và không biết xấu hổ của Onodera đôi khi khiến tôi hiểu lầm. Lỡ như sau này gặp Serena thì không biết phải giải thích với cô ấy thế nào nữa. Tôi không biết liệu Serena có phải là người dễ ghen hay không nữa.

Serena...

"Vậy nhé, hẹn gặp lại."

"Lei đi sao?"

"Tối rồi mà, với lại tôi cũng chen ngang giấc ngủ của Onodera nữa."

"Um. Vậy... chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

.

.

.

Sáng hôm sau, khi sóng gió đã qua, mọi người tụ tập lại một lần nữa tại phòng họp để tổng kết mọi thứ, bao gồm về nguyền vật lẫn phần thưởng của di tích lần này, một thánh tích và một linh tự, tất nhiên là có cả Onodera ở đây. Cô ấy đã chân thành xin lỗi mọi người về sự rời đi đột ngột nữa.

"Quả nhiên là Lei nên nhận cả hai."

"Không phản đối."

"Dù hơi tiếc nhưng bản thân vẫn chưa đủ tư cách, hãy để người có tư cách nhận nó."

Bọn họ nhất quyết ép tôi giữ lấy phần thưởng mặc cho tôi đã liên tục từ chối, kể cả Anna cũng không cùng phe tôi.

"Không không, em có rồi, chẳng phải nên dành cho những ai chưa có sao? Mọi người đều hợp sức lại mà."

"Thành thật thì chị chẳng thấy mình làm được gì cả, dù sau khi đã tuyên bố lớn như vậy với Anna."

Lanka nói với vẻ buồn bã và khẽ liếc sang Anna. 

"Không sao đâu Lanka, ai cũng có lần đầu mà. Tớ sẽ luôn tin tưởng cậu và mọi người."

"Cảm ơn cậu Anna."

"V-Vậy..."

"Em vẫn nên giữ đi, Lei."

Có nhiều lý do khiến tôi khăn khăn từ chối, một trong số đó là Rin và Shouran. Tôi cảm thấy không hay khi nhận thêm phần thưởng trong khi 2 trên ba thành viên vắng mặt.

"Em hiểu rồi, em sẽ nhận. Nhưng nếu vậy thì số châu báu còn lại thuộc về mọi người, được chứ?"

"Eh? C-Cũng được thôi. Thành thật thì bọn chị không cần tiền lắm."

Mọi người nhìn nhau rồi cười một cách gượng ép. Tôi quên mất rằng trong đây toàn là con ông cháu cha mà thôi.

"Vậy quả nhiên là nên..."

"Không."

"Ặc..."

Sau cùng thì tôi cũng bị ép nhận cả hai. Dù vậy, tôi không sử dụng nó mà chỉ cất đi. Sau khi di tích được chinh phạt, lớp lá chắn xung quanh đã biến mất, chúng tôi đã có thể nhìn thấy Horizon cùng với sự mừng rỡ của mọi người.

Mặt khác, mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp trước sự xuất hiện của nguyền vật và những di tích biết bắt cóc này.

Sau khi trở về Horizon, mọi người đã nghỉ ngời vài ngày để lấy lại sức cũng như ổn định tinh thần. Sau đó, nhóm Anna trở về thủ đô để báo cáo với phía trên cùng với nguyền vật làm bằng chứng. Tất nhiên là nguyền vật vẫn do tôi giữ, chỉ là cho họ mượn để điều tra mà thôi.

Nửa tháng sau đó, nhóm Anna quay lại thị trấn và gửi lời mời đến tôi cùng tham gia những chuyến điều tra tiếp theo. Trước tình hình hiện tại, một cuộc điều tra dài hạn đã được gửi cho tiểu đội của Anna. Anna và những người bạn của mình sẽ không ngừng chu du khắp nơi để tìm hiểu về những sự kiện mới này.

Tất nhiên, với một tôi đanh rảnh rỗi không biết phải làm gì, tôi nhanh chóng đồng ý. Đối phương cũng biết rõ về tôi và Onodera nên không thật sự quá bất tiện. Chưa kể, bản thân tôi cũng muốn điều tra về chúng.

Vì lẽ đó, cùng với Anna, chuyến đồng hành kéo dài hơn nửa năm bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net