Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đ-Đây là xe đạp sao?"

Tôi liền chạy về phía hai người đang cởi xe để ngắm chiếc xe đạp của họ một cách phấn khích. Quả thật năng lượng Lumen tuy không ổn định nhưng nó có chức năng giống với điện ở Trái Đất. Nhưng dù thế đi nữa thì không ngờ trình độ của họ lại tiến bộ đến mức này.

Năm tôi đang sống chỉ mới hơn 1000 sau Công Nguyên thôi mà đã được thấy xe đạp lẫn tàu điện công cộng rồi. Tôi tự hỏi về thân phận của thiên tài đằng sau những phát minh này. Hoặc có lẽ là người đó mang nó từ Trái Đất đến... chắc không đâu nhỉ. Chẳng lẽ chưa gì đã có người chuyển sinh rồi sao, lại còn giữ được ký ức nữa.

"Nè."

Cơ mà chiếc xe đạp này được chế tác tinh xảo thật đấy. Từ bộ phận đều rất logic, giống hệt như xe đạp ở Trái Đất.

"Đã bảo là nghe tớ nói mà!"

Đột nhiên ai đó hét vào tai tôi khiến tôi giật mình khỏi cơn phấn khích của mình. Tôi ngẩn đầu lên thì thấy một cô gái với dáng vẻ tràn đầy năng lượng đang nhìn tôi với vẻ bất mản. Mái tóc đỏ rực được buộc lên theo kiểu đuôi ngựa đó hiện lên trong mắt tôi, gợi nhớ về một hình bóng quen thuộc.

"R-Rin?"

"Thiệt tình. Lâu rồi không gặp mà chẳng thèm để ý đến người ta là sao? Bộ cậu chưa thấy xe đạp bao giờ à?"

Với sự bất mãn thấy rõ, Rin dựng xe xong khẽ hất mặt về phía bên phải. Nhận ra ám hiệu đó, tôi quay sang trái thì thấy Shouran đang nhìn tôi với vẻ bối rối.

"Ya, lâu rồi không gặp, Lei."

"Shouran sao? Lâu rồi không gặp. Um... xin lỗi."

"Ahaha, không sao đâu. Ai mà ngờ lại có ngày Lei tỏ ra phấn khích với mấy món đồ công nghệ chứ. Tớ cứ tưởng cậu phải rành nó lắm."

Shouran cười một cách thoải mái trong khi khoát vai tôi. So với trước kia, dường như trong một năm qua cả hai đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là Shouran. Tôi có thể cảm thấy cơ tay của cậu ấy chắc hơn trước nhiều.

"Cuối cùng thì cậu cũng chịu về nhỉ? Là để đi học sao?"

Rin đứng dựa vào chiếc xe đạp có phần hơn cao cho con gái của mình và hỏi tôi.

"Mà, đúng là vậy. Cơ mà sao hai cậu lại ở đây?"

"Hm? Thì tất nhiên vì đây là nhà tớ rồi. Cậu quên rồi sao? Tớ là Lina Lorraine, còn Shouran là quản gia của tớ."

Rin nhìn tôi với vẻ tự nhiên không biết sắc. Khi cậu ấy nói thì tôi mới nhớ, thảo nào thấy cái tên Lorraine quen đến như vậy.

"Eh? Vậy cậu là con gái của viện trưởng sao?"

"Đúng vậy! Này... cái ánh mắt đó là sao hả?"

Mặc kệ một Rin đang tỏ ra khó chịu, tôi quay sang Shouran hỏi với giọng có phần nghi ngờ.

"Vậy Rin là cô tiểu thư đài cát, nổi tiếng xinh đẹp, thùy mị, nết na đó sao?"

Thật ra là tôi đã có hỏi thăm qua về nhà Lorraine, nhằm nắm rõ tính tình của họ để phục vụ cho việc giao tiếp. Trước câu hỏi của tôi, Shouran khẽ gạt đầu cùng một cái thở dài.

"Này, cậu nói thế là có ý gì hả?"

"K-không, không có gì."

"Cái đó đành chịu thôi chứ sao. Làm con gái của viện trưởng đâu có dễ đâu."

"Xin lỗi, tớ hiểu mà. Thật tốt khi được cậu chào đón tớ với tư cách là Rin."

"Hứ! Lâu rồi không gặp mà toàn chọc người ta không."

Rin tỏ ra giận dỗi, nhưng chúng tôi đều biết rằng cậu ấy không thật sự giận, đó chỉ là cách chúng tôi trò chuyện và đùa với nhau mà thôi.

"Cơ mà chị Onodera vẫn khỏe chứ?"

Rin quay sang hỏi thăm về Onodera, tôi khẽ gật đầu.

"Cô ấy vẫn khỏe. Có muốn gặp Onodera không?"

"Có!"

Rin liền gật đầu lia lịa. Từ trước giờ Rin vẫn luôn yêu quý Onodera nên cũng không quá kỳ lạ khi cậu ấy nóng lòng như vậy.

"Vậy chúng ta đổi chỗ đi."

"Cơ mà Lei đến dinh thự Lorraine có chuyện gì vậy? Là về vụ nhập học sao?"

Trong lúc chúng tôi hướng về phía dinh thự lần hai, Shouran quay sang hỏi tôi.

"Ừ. Nhưng có vẻ ngài công tước đang có cuộc họp quan trọng nên không gặp được."

"À, phải rồi nhỉ. Hôm nay ngài Lauren có cuộc hẹn với quốc vương và ngài quân sư mà."

"Q-Quốc vương? Vậy là chuyện quan trọng rồi, cũng may tớ không chen vào."

Shouran và Rin dắt xe đến trước cổng và gặp lại hai anh lính lúc nãy. Khi thấy Rin, cả hai ngay lập tức vào tư thế nghiêm và cuối chào.

"Mừng tiểu thư Lina đã trở về."

"Cảm ơn. Hai anh vất vả rồi."

"Không, đây là công việc của chúng tôi mà."

"Ahaha, vậy tôi đi đây. À, cậu ấy là bạn của tôi, không cần kiểm tra đâu."

Rin vừa nói vừa dắt xe vào bên trong rồi rẽ sang phải, Shouran cũng đi về hướng đó trong khi tôi lại bị hai anh lính nhìn chằm chằm.

"Là cậu học sinh lúc nãy sao?"

"Vâng, chúng ta lại gặp rồi nhỉ?"

"Hmm... Dù gì thì cũng đích thân tiểu thư nói nên... mời vào. Xin thứ lỗi vì rắc rối trước kia."

"A, vâng, cảm ơn hai anh."

.

.

.

Sau khi vào bên trong, tôi cũng đi về hướng mà Rin với Shouran rẽ sang. Tôi vòng qua một bê của dinh thự, ở đó có một bãi đất trống lớn và một cái cây khổng lồ. Một bên khác, tôi thấy Rin và Shouran dựng xe trong một nơi giống nhà kho rồi đi về phía tôi.

"Đây là... ở trong dinh thự luôn sao? Liệu sẽ không có ai nhìn thấy chứ?"

"Yên tâm, yên tâm. Ai mà dám ngó thì tớ sẽ vặt hết tóc luôn, kể cả lão già Lauren."

"L-lão già... cậu gọi cha mình như thế sao?"

Trong khi tôi đang bị sốc văn hóa thì Shouran khẽ vỗ tai thôi và nở một nụ cười bất lực.

"Cậu ấy là như thế đấy."

"Tiểu thư thùy mị, nết na chỗ nào chứ?"

Nói xong, tôi liền liên lạc với Onodera từ bên trong. Sau khi nhận được sự đồng ý của cô ấy, tôi đưa tay ra, đồng nghĩa với việc Onodera cũng xuất hiện trước mặt của Rin và Shouran.

"Xin chào, đã lâu rồi không gặp, Rin, Shouran."

"Chị Onodera!"

Rin liền chạy tới ôm Onodera ngay lập tức. Onodera cũng khẽ nở một nụ cười dịu dàng rồi đáp lại cái ôm nồng nhiệt của Rin. Onodera quay sang nhìn Shouran, cậu ấy liền đáp lại bằng một nụ cười và khẽ gật đầu, như thể đang muốn nói "Tôi vẫn khỏe".

.

.

.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau bên dưới gốc cây và chia sẻ về những câu chuyện đã xảy ra trong một năm qua. Có vẻ như cuộc sống học đường của Rin và Shouran đang diễn ra rất suông sẻ. Họ cũng đã cống nộp di tích ở Twilshire như một mỏ Kinesis như đã bàn bạc và trở thành hiệp sĩ danh dự nhưng không công khai. Cả hai cũng giấu thân phận của mình và sống một cuộc sống nhàn nhã tại học viện.

Tôi cũng kể về trải nghiệm của mình cho cả hai, bao gồm cả quá trình đồng hành cùng Anna và những gì đã khám phá được từ chuyến đi đó.

"Eh? Vậy cậu là em trai của vị Nữ Hoàng Chinh Phạt danh tiếng lẫy lừng đó sao?"

"Ồ, đến cả người đứng đầu The Outliers cũng phải lên tiếng khen ngợi thì quả nhiền là chị tớ rất nổi tiếng nhỉ?"

"Còn phải nói sao? Tớ luôn muốn được gặp một lần đấy."

"Mà, Anna còn nhiệm vụ của mình nên phải vào năm học chị ấy mới trở về. Đến lúc đó tớ sẽ giới thiệu cho."

"Thật đáng mong chờ."

Rin tỏ ra phấn khích và cầm tay tôi giật liên hồi. Mặt khác, Shouran lại trưng ra vẻ mặt trầm ngâm.

"Vậy là cậu đã tìm hiểu được kha khá về 'chúng' rồi nhỉ?"

"Ý cậu là nguyền vật?"

"Ừ, cả về những di tích kì lạ nữa."

Tôi liền giải thích kỹ cho cả hai nghe. Có vẻ như những di tích kỳ lạ với độ khó cao đột nhiên xuất hiện và bắt cóc nhà khai phá vào bên trong không chỉ xuất hiện với chúng tôi. Chúng diễn ra ở khắp nơi, những người đã sống sót thoát ra đều kể lại với cảm xúc lẫn lộn. Đặc biệt là mọi di tích như vậy đều có nguyền vật. Những di tích nào bị chinh phạt nhưng nguyền vật chưa bị tìm thấy thì không nói gì, những di tích xuất hiện một cách đột ngột mà không có trận động đất nào thì lại là một chuyện khác.

Chúng tôi đã đi nhiều nơi và hỏi về những di tích xuất hiện mà không có động đất. Dựa trên suy luận thì chúng xuất hiện một là vì những người bị nhốt đã thành công chinh phạt nó, hoặc là đã chết. Chúng tôi đã tìm thấy 4 cái như vậy và chỉ 1 trong bốn là có người thành công. Còn lại đều bỏ mạng trên di tích cho đến khi chúng tôi tìm ra hoặc bị nguyền vật ăn mòn.

Có lẽ tại thời điểm đó, có nhiều hơn 4 di tích kỳ lạ đang tồn tại trên thế giới mà chúng tôi không tìm ra vì chúng vẫn đang nhốt ai đó, hoặc chờ cơ hội của mình. Có lẽ những nguyên vật đã gây nên sự bất thường của các di tích, che dấu chúng khỏi con mắt của những nhà khai phá và âm thầm chờ đợt vật chủ của mình.

Trong bốn di tích được tìm thấy, tôi chỉ thu hồi được 2 nguyền vật. Hai cái còn lại thì không rõ tung tích. Vì các nguyền vật mang sức mạnh rất lớn nên lỡ như có ai tình cờ phát hiện ra cách dùng thì đó sẽ là một câu chuyện đáng sợ.

"Ra là vậy. Thật xấu hổ khi bọn tớ lại không thể điều tra được gì cả."

"Đừng nói thế chứ. Đó là chuyện thường tình thôi. Nhân tiện, tớ có quà cho hai cậu đây."

"Quà? Là gì thế?"

Nói xong, tôi liền lấy từ trong khu vừa ra hai cuộn giấy cũ và đưa nó về phía Shouran và Rin.

"Đây là... Linh tự?"

"Ừ, trong lúc đi với chị Anna, tôi đã nhận được số Linh tự này cùng với một thánh tích. Tớ đã lấy thánh tích rồi nên giữ Linh tự lại cho cả hai."

"Eh? Được sao? Chẳng phải đó là do cậu xứng đáng nhận được sao? Bọn tớ đâu có làm gì đâu mà nhận."

Rin hỏi lại tôi nhưng gương mặt lại không dấu được sự phấn khích và mong chờ.

"Đó không phải là vấn đề. Nếu hai cậu ở đó thì mọi chuyện thậm chí sẽ còn dễ dàng hơn nữa cơ. Thành thật thì ngoài Anna ra thì những người khác khá là tốn thời gian để làm quen."

"Hì hì, vậy sao?"

"Ừ. Với lại, tớ thấy không công bằng với hai cậu khi chỉ có mình bản thân được nhận thêm sức mạnh. Cho nên tớ có ba cái, mỗi người một cái, sau này sẽ tiện hơn trong việc giúp đỡ nhau."

"Lei... V-Vậy tớ vui lòng nhận quà của cậu."

Rin không dấu được sự phấn khích của mình liền quay sang tôi và đưa tay ra như một con cún đang xin quà vặt vậy.

"Khoan đã, tớ đã tự mình chọn ai sẽ nhận linh tự nào rồi. Tớ đảm bảo nó sẽ rất hợp với cả hai."

"Vậy sao?"

Shouran đáp lại một cách bình tĩnh. Mặt khác, Rin lại tỏ ra lo lắng.

"Đầu tiên là Shouran."

"Trước đó thì liệu cậu có thể giới thiệu món của cậu trước không?"

"À, cậu nói cái này sao?"

Tôi rút khẩu Revolver từ trong bao ra một cách đầy tự tin. Tôi thật sự rất thích nó. Nhưng như dự đoán, tôi liền cảm nhận được sự khó chịu đến từ Onodera, người vẫn âm thầm quan sát chúng tôi nãy giờ. Onodera có vẻ rất ghét khẩu súng này.

Khẩu súng này có tên là [Thất Mệnh], nó đi kèm với 12 vỏ đạn, là một khẩu Revolver rất đẹp. Nó có bảy chức năng ứng với cái tên của mình. Để sử dụng, đầu tiên là cầm vỏ đang đạn không rỗng lên, đọc khẩu lệnh để quyết định chức năng của viên đạn, sau đó nạp vào súng và bắn.

Mỗi viên đạn khi bắn sẽ tốn một ngày để có thể bắn lại một lần nữa. Điều này có nghĩa là trong một ngày, tôi có thể bắn tối đa 12 viên.

Các chức năng của đạn bao gồm:
- Revelation (Khải thị): bằn cách bắn lên trời, một con mắt vận mệnh sẽ hiện ra và quan sát trong một khu vực. Sau đó dùng khó từ vỏ đạn, đặt lên một mảnh giấy để có thể vẽ bản đồ của khu vực đó một cách chính xác.
- Judgement (Phán quyết): bắn ra một viên đạn có thể xuyên thủng mọi thứ.

- Chaos (Hỗn mang): bắn ra một viên đạn phát nổ, có sức công phá lớn.
- Conquest (Chinh phạt): nghĩ đến một vị trí trong tầm nhìn, sau đó bắn vào đầu sẽ giúp bản thân dịch chuyển đến vị trí đó.
- Abundance (Trù phú): bắn vào tim của người để giúp hồi phục mọi vết thương, trừ vết thương chí mạng. Nói đến vết thương chí mạng thì Onodera vẫn đáng tin nhất.
- Fortune (Phước lộc): giống Abundance nhưng thay vì chữa thương thì nó giúp loại bỏ trạng thái mệt mỏi, phục hồi sức lực cũng như xóa bỏ những suy nghĩ tiêu cực.
- Rhythm (Nhịp điệu): giúp gia tăng tốc độ suy nghĩ và phản ứng của người chịu ảnh hưởng.

Nói tóm lại, nó là một thánh tích rất đa dụng và ngầu nên thành ra tôi rất thích dùng nó.

"Ví dụ như..."

Tôi lôi một vỏ đạn đã được sạc đầy rồi đưa lên trước mặt.

"Conquest."

Viên đạn liền phát sáng màu tím trong nháy mắt. Sau đó, nó không người tỏa ra lớp khí màu tím nhạt xung quanh. Tôi lật ổ đạn ra và cho viên đạn vào rồi lắp lại. Sau đó tôi nhìn về phía bên phải của Onodera rồi đưa khẩu súng lên đầu. Lúc đầu thì việc bắn vào đầu có hơi đáng sợ, nhưng giờ quen rồi thì không còn do dự nữa.

*Đoàn!

Tiếng súng vang lên một cách giòn giã, trong nháy mắt tôi đã đứng bên cạnh Onodera. Ngay lúc đó, ánh mắt của tôi và Onodera gặp nhau. Onodera liền tỏ ra bất mãn và để lộ gương mặt không hài lòng của mình. Tôi chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười gượng.

Vì sự đa dụng của khẩu súng, kiêm cả khả năng chữa trị lẫn hồi sức, thứ mà trước kia Onodera luôn làm nên có lẽ đó là lý do khiến Onodera phật lòng.

Sau khi hoàn thành màn demo của mình, tôi xoay khẩu xúng trên tay rồi cất vào bao như trong mấy bộ phim cao bồi.

"N-Ngầu quá! Động tác vừa rồi là gì vậy?"

Rin liền nhìn tôi với ánh mắt hào hứng.

"A-À, đó chỉ là thói quen thôi."

"Cơ mà đúng là nó tiện thật đấy. Nếu biết dùng chừng mực thì sẽ rất có ích."

"Ừm. Xin lỗi vì đã tự quyết trước nhé."

Shouran khẽ lắc đầu với tôi.

"Không đâu. Vốn dĩ nó là của cậu mà."

"Cảm ơn. Vậy thì... của Shouran đây."

Tôi đưa linh tự [Tiếng gọi từ thế giới bên kia], thứ tôi nhận được cùng khẩu súng cho Shouran và giải thích sơ qua về chức năng của nó. Mà, vì tôi không thực sự mang nó nên cách sử dụng cụ thể thế nào thì không rõ.

Sau khi Shouran khắc nó lên vai phải của mình, cậu ấy liền nhắm mắt lại trong một lát rồi mở ra.

"Hiểu rồi, thứ này cũng có vẻ tiện dụng đấy."

Shouran đưa tay về phía trước, một ngọn lửa màu xanh lục xuất hiện cùng với hình xăm linh tự trên vai phải. Shouran phẩy một cái, ngọn lửa liền biến mất. Sau đó, cậu ấy đi bộ về phía xa chúng tôi một chút rồi dùng tay trái vẫy một cái thật mạnh. Ngay lập tức, một cánh cổng cùng màu với ngọn lửa lúc nãy hiện ra tại chỗ của Shouran cũng như vị trí của ngọn lửa lúc nãy.

Khi Shouran bước vào cánh cửa thì cùng lúc đó, cậu ấy bước ra tại cánh cửa gần chúng tôi.

"Ra là vậy."

"Tiện quá còn gì?"

Có vẻ nó cho phép người sử dụng để lại một điểm móc nèo và có thể mở cổng đến vị trí đó bất cứ lúc nào.

"Có vẻ như tớ có thể để lại cùng một lúc tối đa ba móc neo."

"Ồ!

Tôi và Rin đồng thanh vỗ tay trước màn trình diễn của Shouran.

"Cảm ơn cậu nhé, Lei. Tớ sẽ dùng nó thật tốt."

"Ừm."

Nói xong, tôi quay sang phải thì bắt gặp Rin đang nhìn tôi với ánh mắt phấn khích.

"Còn của tớ đâu?"

"Đây đây, nhất định cậu sẽ thích nó."

"Eh? Sao tự dưng tớ lại thấy không ổn thế này?"

Tôi đưa cuộn giấy chứa linh tự của Rin. Rin cầm lấy cuộn giấy trong khi nhìn tôi với vẻ lưỡng lự.

"Tác dụng của nó là gì thế?"

"Cậu khắc vào người là sẽ biết thôi."

"..."

Mặt dù lưỡng lự nhưng Rin cũng khắc nó vào người. Hình xăm của linh tự sau đó xuất hiện ở trên trán của Rin. Ngay lập tức, hai má của Rin đỏ ửng lên khi biết về hình thức sử dụng của linh tự.

Đúng vậy, nó là linh tự vô cùng đa dụng giống khẩu súng của tôi vậy. Nó cho phép người sử dụng kêu gọi chúc phúc từ các tinh linh nguyên tố. Cụ thể thì tinh linh lửa chúc phúc khả năng thích nghi trong điều kiện khắc nghiệt, tinh linh gió sẽ khiến cơ thể nhẹ hơn. Tinh linh nước sẽ xóa bỏ mệt mỏi trên cơ thể và chúc phúc cho một cơ thể bền bỉ. Tinh linh của rừng xanh sẽ chúc phúc cho các giác quan trở nên nhạy bén hơn. 

Vấn đề ở đây là để  nhận được chúc phúc, người sử dụng phải dùng vũ điệu và nhảy đúng động tác. Mỗi chúc phúc sẽ cần nhảy một tổ hợp động tác khác nhau. Cho nên nếu người sử dụng không thể nhảy để làm hài lòng cách tinh linh thì linh tự này coi như vô dụng.

"Đáng ghét! Cậu lừa tớ!"

Rin liền nắm lấy cổ tôi lắc lia lịa với hai má đỏ ửng.

"Xin lỗi, xin lỗi! Ahaha!"

Tôi vừa xin lỗi, vừa không ngừng cười trước vẻ khó hiểu của Shouran. Onodera cũng chỉ biết lắc đầu với tôi.

"U... Lei... làm sao cậu có thể?"

"Rốt cuộc thì linh tự của Rin là gì vậy?"

Shouran hỏi với sự tò mò của mình.

"Một linh tự đa dụng nhưng yêu cầu người sử dụng phải nhảy đúng vũ điệu để có thể hoạt động."

"Phụt!"

"Chết tiệt! Cậu nhớ đấy Lei!"

Đến cả Shouran cũng không nhịn được mà bật cười cùng với tôi. Rin thì liền chạy đến ôm lấy Onodera rồi không ngừng càu nhàu về chúng tôi. Kết cục, tôi và Shouran bị Onodera mắng một trận và phải quỳ xuống xin lỗi Rin.

.

.

.

Trước mắt chúng tôi là một thiếu nữ với mái tóc đỏ rực như ánh lửa đang đưa tay theo từng động tác một cách mỹ lệ. Mái tóc đó được thải dài ra cùng với một vòng hoa trên đầu. Hai tay đeo vô số vòng, kiềng và nhẫn trong khi đồi chân trần cũng đeo hai chiếc vòng lấp lánh màu ánh kim.

Dưới cổ tay là một tà áo dài đối với thân và có phần trong suốt, nó khiến điệu nhảy của cô gái thêm phần mĩ lệ. Bộ đồ gọn gàn và mạnh mẽ trước đó cũng bị thay thế bởi chiếc váy màu lam nhạt lộng lẫy và áo chỉ dài đến trên rốn, khiến cô ấy để lộ ra vùng eo trắng trẻo và thon thả của mình.

Đó là Rin, cô gái hoạt bát, năng động của chúng tôi đang thực hiện điệu nhảy để cầu phúc từ tinh linh của rừng xanh. Từng bước chân, động tác tay của Rin đều rất mượt và khiến cả tôi lẫn Shouran đều bị sốc toàn tập.

"S-Shouran, Rin thật sự nhảy được như vậy sao?"

"T-Tớ không biết. Tớ chưa bao giờ nghe về việc Rin học nhảy cả."

Chưa kể, điệu nhảy đó trông rất quen, nó đến từ một quốc gia vùng Trung Đông châu Á ở Trái Đất. Không ngờ Rin lại dễ dàng nhảy một điệu nhảy mà mình chưa từng biến đến như vậy.

Kết thúc bằng động tác quỳ xuống rồi lấy hai tay che mặt, cả cơ thể của Rin phát sáng một màu xanh lục nhạt, tượng trưng cho việc cậu ấy đã thành công trong lần đầu tiên.

Cùng lúc đó, một ánh sáng có màu tương tự xuất hiện trước mặt của Onodera.

"Đ-Đây là..."

Onodera cũng không biết chuyện gì đang xảy ra mà nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên.

"Đúng rồi, chẳng phải Onodera cũng là một tinh linh của rừng xanh sao?"

"Vậy là người ban phúc cho chúng ta là Onodera sao?"

"T-Tôi... không biết."

Onodera nhìn tia sáng trước mặt với vẻ bối rối rồi từ từ dùng hai tay đón lấy nó. Tia sáng liền biến mất sau đó. Lần này, nó xuất hiện trong lòng tay của Rin và bừng sáng. Sau đó, tai tôi bắt đầu nghe thấy tiếng chim kêu vang vọng, mắt tôi bắt đầu nhìn thấy rõ đến từ cọng cỏ trên mặt đất.

"Đ-Đây là..."

"Có hiệu quả rồi."

Bộ trang phục của Rin cũng dần biến mất ngay sau đó và cậu ấy trở lại với bộ dạng bình thường, chỉ là chân vẫn đi trần và tóc vẫn thả dài.

"Quan trọng hơn, Rin, cậu học nhảy từ khi nào vậy? Tớ không tin vào mắt mình luôn đấy!"

Shouran liền gặn hỏi Rin sau khi chứng kiến dáng vẻ yêu kiều lúc nãy.

"Nè, trong mắt cậu tớ là đứa con gái như nào vậy chứ? Vì tớ là con gái của một công tước nên phải biết mấy thứ đó chứ?"

"P-Phải nhỉ?"

"Mà công nhận là Rin nhảy đẹp thật đấy. Nhìn như một người hoàn toàn khác luôn."

"Hứ, bây giờ có khen tớ thì cũng muộn rồi."

"Mà mà, chẳng phải như tớ đã nói sao? Nó rất hợp với cậu."

"N-Nhưng quả nhiên là nó xấu hổ lắm."

Mà, cũng đúng. Sau khi Rin kích hoạt linh tự để bắt đầu nhảy, cậu ấy đã phải chải tóc, trang điểm và cởi giày ra. Sau đó những thứ khác như vòng hoa hay trang phục sẽ tự động thay thế trang phục hiện tại của Rin.

"Nhưng mà hiệu quả là rất tuyệt đấy chứ."

"Mà, đó là nhờ Onodera chúc phúc cho chúng ta nhỉ?"

Rin liền xích lại gần Onodera và tựa vào lòng của cô ấy.

"Rin nhảy đẹp lắm đó."

"Hì hì, cảm ơn chị Onodera."

Sau đó, Rin đột nhiên quay người về phía Shouran và đưa cặp chân trần của mình lên.

"..."

"Hì hì."

Shouran nhìn vẻ mặt tự đắt của Rin liền thở dài một cách bất lực. Cậu ấy liền ngoan ngoãn chạy đi lấy nước và rửa chân cho Rin. Sau khi lau khô thì mang giày vào như một quản gia thực thụ.

"Có vẻ mối quan hệ giữa cả hai tiến bộ hơn nhiều nhỉ?"

"Cậu đoán xem?"

Shouran đáp lại một cách đầy bất mãn. Mặt khác, Rin chỉ khẽ cười

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net