Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bình thường thì khi trên lớp hoặc ra ngoài, Rin sẽ trở thành một con người khác à?"

"Hmm? Sao cậu lại hỏi thế?"

"Ừ thì... chủ yếu là do tò mò. Ngoài ra thì để tớ biết trước mà thay đổi cách ứng xử theo."

Tôi và Shouran đi dọc hành lang đến phòng của Rin. Cậu ấy quay về trước để thay đồ trong khi tôi và Shouran sẽ đón cậu ấy rồi cùng đi đến phòng họp. Nói thật thì tôi có chút căn thẳng. Đây là lần đầu tôi được diện kiến quốc vương của đất nước này, người được thần dân ngưỡng mộ, vị anh hùng đã giải phóng và tái thiết lập Brigatian.

"À, không cần đâu. Mấy thứ như 'yêu kiều, nết na' đó là quá khứ rồi. Kể từ khi trở về, Rin đã sống thật với bản thân và không còn cố gắng tạo một bộ mặt giả nữa. Tất nhiên là trong những trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như phải diện kiến quốc vương thì lại là một chuyện khác."

"V-Vậy sao?"

"Tất nhiên rồi. Bây giờ bọn tớ đã là hiệp sĩ danh dự rồi, chẳng có lý do gì phải quan tâm đến ý kiến của người khác cả."

Từ cánh cửa phía sau, Rin bước ra với bộ váy mới thay của mình. Nó là một chiếc vay sang trọng, pha giữa hai màu đen và đỏ, song vẫn không quá cồng kềnh như thứ mà mấy tiểu thư quyền quý vẫn hay mặt. Nhìn sơ qua thì nó trông thoải mái hơn rất nhiều.

Mép váy được may theo kiểm diềm xếp, dài đến hơn đầu gối một chút, trông hợp với Rin một cách bất ngờ.

"Thấy sao?"

Rin nâng mép váy của mình lên và xoay một vòng trước mặt tôi cũng nụ cười tủm tỉm.

"Không như tớ tưởng tượng. Tớ cứ tưởng cậu cũng sẽ mặt mấy chiếc đầm lớn chứ."

Rin liền nhìn tôi với ánh nhìn có phần bất mãn.

"Đã bảo là tớ tốt nghiệp mấy thứ 'tiểu thư' đó rồi. Chúng khó chịu với nóng lắm."

"Vậy sao... mà, chiếc váy cậu đang mặt hợp với Rin lắm đó."

"Hì hì, phải thế chứ."

Shouran nhìn Rin rồi khẽ thở dài. Cậu ấy hiện tại mặc một bộ đồ đơn giản hơn nhiều nhưng vẫn đủ lịch sự. Đó là một bộ vest ngắn tay với màu chủ đạo là xanh dương cùng với chiếc sơ mi màu trắng bên trong. Quần có vẻ là giống tôi, một chiếc quần tây như có màu xanh đậm.

"Nhân tiện Rin... tiểu thư Lina, tôi nên làm gì khi gặp quốc vương? Thật ra tôi chưa từng đi gặp quý tộc nào khác cả."

"Lina là được rồi. Với lại đừng dùng cách gọi lịch sự như thế, tớ sẽ thích hơn nếu cậu vẫn như mọi khi đấy. Chỉ cần thay đổi Rin với Lina trước mặt mọi người là được."

Tôi nhìn sang Shouran, cậu ấy cũng khẽ gật đầu.

"Ừm... Cảm ơn. Vậy... cậu có thể chỉ tớ vài thứ cần để ý trước khi diện kiến quốc vương không?"

"Cái đó... mà, chỉ cần cậu ăn nói tôn trọng và lễ phép với quốc vương là được, cả ngài quân sư nữa. Vì cả hai đều là những người vĩ đại nên khi vừa gặp là cậu sẽ lập tức biết mình cần làm gì à."

"Khí chất của quốc vương áp đảo lắm đấy."

Shouran vỗ vai tôi và khẽ nở nụ cười.

"Hai cậu cũng đã giới thiệu về... The Outliers với quốc vương rồi nhỉ?"

"Tất nhiên rồi! Hì hì, ngài ấy cũng ngạc nhiên lắm đó, lại còn khen tụi tớ còn trẻ mà giỏi nữa. Nhưng mà tớ vẫn thích nhất vẻ mặt của lão già Lauren khi tớ trở về với thẻ Bạch Kim trên tay, lại còn là thủ lĩnh của The Outliers nữa."

Rin cười tít mắt khi nhớ lại vẻ mặt của cha mình, điều đó khiến tôi không thể không thắc mắc về mối quan hệ của cậu ấy và ngài Lauren.

"Um..."

Tôi quay sang Shouran hòng tìm kiếm lời giải thích thì cậu ấy chỉ khẽ nhún vai mà thôi.

"Đi thôi! Nhất định lần này sẽ làm họ bất ngờ thêm lần nữa."

Shouran và Rin bước về phía trước rồi quay lại nhìn tôi với vẻ tự tin không biết từ đâu ra. Thấy thế, tôi chỉ biết thở dài rồi rãi bước theo sau họ.

.

.

.

*Cộc cộc

"Thưa cha, là con, Lina đây ạ."

"Hả? Lina? Bây giờ bọn ta đang bận rồi, con không nhớ sao? Muốn làm phiền thì để khi khác đi!"

Một giọng nói của đàn ông trung niên vọng ra từ bên trong với một chút khó chịu. Ngược lại, Lina lại khẽ cười với vẻ thích thú.

"Vâng, Lina biết vấn đề mà cha quốc vương đang bàn mà. Con đến đây vì có cách để giải quyết nó đấy ạ."

Chà... Tự xưng là Lina sao? Vậy ra đây là dáng vẻ khác của Rin à? Trông cũng... đáng yêu đó chứ, nhưng phần tinh nghịch lại lấn áp hoàn toàn rồi. Một lần nữa, tôi quay sang nhìn Shouran, cậu ấy chỉ đơn thuần là khẽ nhún vai như mọi khi thôi.

"Đừng có hồ đồ."

"Chờ đã! Shouran cũng có ở đó phải không?"

Một giọng nói khác vang lên. Lần này, nó nghe rất quen thuộc, như thể đó là của một người mà tôi đã từng gắn bó rất lâu vậy. Phải rồi, đó là một giọng nó rất đặc trưng và để lại ấn tượng mạnh mẽ với tôi.

"Vâng ạ."

Shouran đáp lại một cách điềm tĩnh.

"Cho họ vào đi, Lauren."

"Nhưng..."

"Không sao. Ta cũng muốn hỏi ý kiến của cả hai."

Một giọng nói thứ ba vang lên. Khác với hai giọng nói trước, giọng nói lần này nghe trầm hơn nhưng lại mang theo một trọng lượng lớn đến khó tin. Chỉ qua một câu mà tôi có thể cảm nhận được khí chất của chủ nhân giọng nói rồi.

"Lina xin phép ạ."

Rin nhìn Shouran rồi mỉm cười. Thấy thế, Shouran liền bước tới trước và đẩy cửa vào bên trong. Cả hai bước vào trong khi tôi đứng đợi bên ngoài.

"Hân hạnh được diện kiến người một lần nữa, thưa đức vua Edgar."

Rin khẽ nâng tà váy của mình lên và hạ người xuống chào một cách trang trọng. Tôi từng thấy kiểu chào này từ Eve và nó là cách chào phổ biến của nữ trong giới quý tộc. Mặc khác, Shouran đặt tay lên ngực và cuối mình.

"Không cần phải trang trọng đâu."

"Vâng, cảm ơn người ạ."

Tiếp đó, tôi bước vào và đứng bên cạnh Shouran, lặp lại động tác của cậu ấy.

"Hân hạnh được diện kiến người, thưa đức vua."

"Chàng trai này là..."

Đức vua, người đàng ông có tên Edgar đang ngồi trên chiếc ghế ở phía chính diện nhìn tôi với cặp mắt sắc sảo của mình. Ngài ấy sở hữu thân hình đồ sộ với mái tóc và cặp râu trắng buốc của mình. Thế nhưng, mặc cho địa vị của mình, ngài ấy chỉ đang diện một bộ vest giản dị mà thôi, điều khiến tôi ngay lập tức nể phục đức tính của ông ấy.

"Xin thứ lỗi vì sự giới thiệu chậm trễ của mình, tên thần là Leiwish Eude, con trai của Nam tước Randolf Eude, người đang quản lý một thị trấn nhỏ ở phía Đông Brigatian ạ."

"Ồ, là con trai của cậu ta sao?"

"Chờ đã... là Lei sao?"

Một lần nữa, giọng nói quen thuộc đó vang lên trong khi tôi vẫn đang cuối mình. Tôi khẽ ngẩn mặt lên thì nhìn thấy gương mặt quen thuộc nhưng đã già đi một chút.

"Là chú... ngài Osburn?"

"Quả nhiên là Lei rồi! Ahaha, nhóc lớn thật đấy."

Chú ấy đột nhiên chạy về phía tôi rồi ôm lấy tôi trước mặt mọi người khí tôi cảm thấy có chút khó xử.

"T-Thưa ngài Osburn."

"Đừng có gọi xa lạ thế chứ. Cứ gọi là chú như trước đi."

"V-Vâng."

Chú ấy buôn ra nhưng tay vẫn khoát lấy vai tôi một cách thân thiết.

"Thưa đức vua, đây là con trai của bạn thân thần. Từ nhỏ nó đã là một đứa thông minh và lẽ phép lắm đấy."

"Quả nhiên là vậy. Gương mặt cũng rất giống với cậu ta."

Đức vua khẽ cười sau khi chứng kiến sự đoàn tụ của chúng tôi. Ánh mắt của ngài ấy khi nhìn tôi có phần ấm áp hơn trước.

"Eh? Lei quen với ngài quân sư sao?"

"Quả nhiên ngài quân sư là chú Osburn nhỉ?"

Rin nhìn chúng tôi với vẻ ngạc nhiên trong khi chú Osburn bật cười một cách thoải mái.

"Ngài quân sư... hóa ra đó là cách mấy bạn trẻ ngày nay gọi ta sao."

Chú Osburn quay sang nhìn tôi với gương mặt đã không còn trẻ như lần đầu gặp nữa. Chú ấy khẽ vỗ lên đầu tôi, người đang cao ngang mình.

"Ta với cha của Lei là bạn thân nên khi xưa vẫn hay ghé chơi lắm. Gia đình của hai bên thân thiết cực kì, như thông gia ấy nhỉ?"

"Ahaha..."

"Phản ứng chán thế. Eve... Everosa nó nhớ con lắm đó."

"Vâng. Con cũng định tìm gặp mọi người càng sớm càng tốt ạ."

"Thằng này, lúc nào cũng nói chuyện cứng nhắc như thế."

Nói xong, chú Osburn quay lại vị trí cũ của mình, trên chiếc sô pha sang trọng bên trái của đức vua, trong khi bên phải là ngài Lauren. Ngài Lauren sở hữu mái tóc nâu có phần đậm hơn so với tôi cùng bộ râu ngắn trong rất lịch lãm. Ngài ấy có đeo chiếc kính một mắt, có vẻ là người chuyên nghiên cứu.

"Khụ khụ. Xin tự giới thiệu, ta là Lauren Lorraine, cha của con ngốc đằng kia và là viện trưởng của học viện hoàn gia. Leiwish Eude... cậu là người nhập học trễ đã gửi thư cách đây vài hôm, đúng chứ?"

Tôi giật mình trước ánh mắt thù địch của Rin hướng về phía ngài Lauren. Tôi quay sang, cuối chào ngài ấy trong khi vờ như không thấy gì cả.

"Vâng. Hân hạnh được gặp ngài, thưa viện trưởng Lauren."

"Viện trưởng là được rồi. Nay cậu đến để giải quyết vấn đề nhập học nhỉ? Cơ mà trông cậu có quen biết con gái ta?"

"À vâng, cái đó..."

"Hì hì..."

Rin đột nhiên vỗ vai tôi với phong thái mọi khi của mình và không người mỉm cười.

"Lina, cái thái độ gì đó?"

Rin liếc sang ngài Lauren rồi mỉm cười một cách đầy tinh nghịch khiến chân mày của viện trưởng khẽ giật một cách khó chịu.

"Thần xin phép giới thiệu, dưới tư cách là thủ lĩnh của The Outliers. Đây chính là thành viên cuối cùng, cũng như là thành viên xuất chúng nhất của The Outliers, một nhà khai phá với danh xưng là Guren đấy ạ."

"G-Guren?"

Ngay lập tức, cả ngài viện trưởng, chú Osburn lẫn đức vua đều nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

"Lei... là Guren? Chưa kể, lại là một trong ba The Outliers."

Nụ cười của Rin càng ngày càng mất kiểm soát, đặc biệt là trước phản ứng thái quá của ba người đang ngồi trước mặt.

"Vâng, thần là cấp dưới của vị thủ lĩnh tài ba Rin đây, mong được mọi người chiếu cố."

Nói xong, tôi lấy chiếc thẻ định danh cấp Lumen của mình ra để chứng minh. Theo đó, Shouran, người nãy giờ không hề nói lẫn Rin đều khẽ cười.

"Ồ! Không hổ danh là con trai của Randolf, một nhà khai phá Lumen ở độ tuổi này sao?"

"Đức vua!"

Chú Osburn đột nhiên gọi đức vua khí ngài ấy, người đang đứng lên vì phấn khích liền điềm tĩnh lại.

"À, phải rồi. Xin lỗi, ta không có ý ám chỉ tài năng của cậu là do di truyền hay gì đâu. Rất vui được gặp cậu, chàng trai trẻ."

Ngài ấy bước về phía tôi rồi đưa tay phải của mình ra. Tôi bị choáng ngợp trước phong thái của đức vua khiến bản thân phải tốn một thời gian mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Tôi vui vẻ dùng cả hai tay nắm lấy bàn tay thô chắc của ngài ấy.

"Hahaha, chẳng phải đây là định mệnh sao? Phải không, Lauren, Osburn?"

"Phải nhỉ. Đúng lúc bọn chú đang nhắc về con đấy, nhà khai phá Guren."

"Xin cứ gọi con là Lei ạ."

"Ồ, Lei. Đây là thứ mà người ta gọi là 'biệt danh' sao? Vợ ta cũng thích gọi ta là Ed lắm đấy. Ha ha ha!"

Đức vua có vẻ là một người rất thoải mái, điều đó khiến tôi càng ngày càng nể trọng ngài ấy. Đức vua cũng rất dễ trò chuyện nữa.

"Nhưng mà chẳng ai chịu gọi thần là Os cả."

Chú Osburn tỏ ra buồn bã trong khi khẽ liếc sang tôi. Chịu thôi, cái từ Os đúng riêng đọc nghe nó hơi không thuân miệng.

"Ha ha ha!"

Ngài đức vua lại một lần nữa cười phá lên trong khi liên tục vỗ vai của chú Osburn. Mặt khác, viện trưởng lại khẽ lắc đầu trong khi ấn ngón tay lên trái của mình. Ngài ấy chợt nhìn về phía Rin rồi chỉ để nhận lại một nụ cười đắc chí từ con gái mình.

"Nhân tiện... chú Osburn bảo là đang nhắc về con sao ạ?"

"Ừ. Chắc Shouran cũng đã nói qua cho con về nội dung cuộc họp rồi nhỉ? Thật ra cuộc họp này là bí mật. Ngoài bọn chú ra thì chỉ có Lina và Shouran biết thôi."

"Thần xin lỗi."

Shouran khẽ cuối đầu.

"Không sao đâu. Dù gì thì cũng đỡ phải giải thích mà."

"Ra là vậy. Vậy thì cho phép thần được vào thẳng vấn đề. Thần hiện đang sỡ hữu một di tích có trữ lượng Kinesis lớn và muốn dâng tặng nó cho đế quốc. Nếu thần không tính nhầm thì có thể nó sẽ duy trì được 80 năm."

"T-Tám mươi? Thật sao?"

"Vâng. Chưa kể, khó khăn duy nhất của nó là ở trên trời thôi, không như di tích ở đảo Twilshire."

"Hì hì."

Rin khẽ cười từ phía sau. Quả nhiên là cậu ấy thật sự sống đúng với bản thân mình. Mà, trừ ngài viện trưởng ra thì những người khác không tỏ ra khó chịu nên tôi nghĩ đây là chuyện tốt.

"Trên không? Không lẽ là cái di tích cấp S mà Lei, Guren đã một mình chinh phạt đó sao?"

"Ahaha, chỉ là may mắn thôi ạ."

"Ha ha ha! Một mình chinh phạt di tích cấp S, lại còn ở độ tuổi đó nữa. Có vẻ chúng ta đang có những tài năng xuất chúng nhỉ, Lauren?"

"Hah..."

Ngài viện trưởng khẽ thở dài trong khi Rin lại nhìn chằm chằm vào ngài ấy.

"V-Vâng."

"Hì hì."

"Đứa con gái ngốc này, đừng có tự đắc. Ta vẫn không chấp nhận việc tự ý bỏ đi đâu đấy, lại còn lôi theo cả Shouran nữa. Nếu không có cậu ấy thì đừng nói đến việc làm nhà khai phá, giữ cái mạng đó còn không xong đâu."

"Hứ, Shouran lúc nào mà chẳng ở bên con. Cha cũng nên chấp nhận đi là vừa. Mẹ cũng đồng ý rồi. Hay là cha muốn chống lại mẹ? Nếu con nhớ không nhầm thì mẹ sắp về rồi thì phải?"

"C-Cái đồ bướng bỉnh, lúc nào cũng lấy Raine ra làm lá chắn cả. Mẹ con cũng hồ đồ nữa, sao có thể để con gái mới có 14 tuổi của mình ra bên ngoài cơ chứ?"

"Xin thứ lễ."

"Éc!"

Đột nhiên từ phía bên kia cửa, một giọng nói ngọt ngào của nữ giới vang lên cùng với tiếng gõ cửa. Sau đó là tiếng thét khó hiểu của ngài viện trưởng.

"Rất vui được gặp lại, thưa đức vua, ngài Osburn."

"Chào, hôm nay lại làm phiền rồi, phu nhân Raine."

Người phụ nữ bước vào và làm động tác chào một cách trang nhã sỡ hữu mái tóc đỏ nhạt cùng với dáng vẻ yêu kiều. Cô ấy chợt nhìn tôi với đôi mắt sắc sảo của mình rồi khẽ nở một nụ cười dịu dàng. Trước dáng vẻ đó, tôi chỉ vội khẽ cuối người mà không biết nói gì hơn.

Người phụ nữ xinh đẹp có tên Raine này quay sang nhìn viện trưởng và nở một nụ cười có phần hơi đáng sợ. Đến cả viện trưởng khi thấy cô ấy cũng khẽ lùi lại.

"Hình như nãy em có nghe ai đó bảo mình hồ đồ thì phải."

"Mẹ! Cha lại cố chấp nữa rồi kìa!"

Rin liền chạy tới ôm ấy cô ấy rồi chỉ tay về phía ngài viện trưởng.

"C-Chờ đã Lina, ta không có..."

Thế như, cô Raine chỉ khẽ thở dài khi nhìn viện trưởng mà thôi. Có vẻ như cô ấy là phu nhân của ngài viện trưởng và cũng là mẹ của Rin. Điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là Rin giống cô ấy như đúc nhưng lại sỡ hữu mái tóc đỏ rực, khác vứi màu đỏ nhạt của mẹ mình.

"Con bé lớn rồi, nó cũng đã chứng mình lựa chọn của mình rồi. Anh cũng nên để nó tự quyết định cuộc đời mình đi chứ."

"N-Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì cả."

"V-Vâng..."

"Ahaha, cả hai vẫn như ngày nào nhỉ?"

Đức vua đột nhiên cười phá lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Xin thứ lỗi, thưa đức vua."

"Không sao đâu. Vợ ta cũng nghiêm khắc với ta lắm. Ta cũng bị mắng mãi về vụ của Euphrosene mà."

Đức vua vỗ vai ngài viện trưởng và cười liên tục.

"Ư... đức vua... cảm ơn người. Quả nhiên làm cha thật khó nhỉ? Con gái thời nay thật khó hiểu."

"Phải phải. Ta thật sự chẳng hiểu Euphrosene nghĩ gì cả. Dạo này con bé cứ tránh mặt ta suốt thôi."

"Hah..."

Cô Raine nhìn bộ đôi làm cha kia mà thở dài, xong cô ấy quay sang tôi.

"Chàng trai trẻ này là?"

"A, để con giới thiệu. Đây là Lei, Leiwish Eude, là bạn thân của con và Shouran đấy ạ."

"Là vậy sao? Cô là Raine Lorraine, cứ gọi là Raine nhé. Cô có nghe Rin và Shouran kể về con rồi. Cảm ơn vì đã giúp đỡ hai đứa chúng nó nhé. Shouran cũng giống như Rin, như con trai của cô vậy."

"Cô Raine... con cảm ơn."

Shouran khẽ đáp lại với vẻ xấu hổ. Vậy ra cô ấy chính là nguồn gốc của cái tên Rin sao?

"Con cũng vậy. Rin và Shouran cũng đã chăm sóc con rất nhiều ạ."

"Hì hì."

"Thế thì còn gì bằng."

Cô Raine nhìn sang Rin, người vẫn còn đang ôm lấy mình và khẽ xoa đầu cô ấy. Có vẻ Rin rất yêu mẹ của mình. Hah... giá như cha mẹ tôi cũng được như vậy.

"Thật không hiểu nổi. Không lẽ đây chính là thứ người ta gọi là 'tuổi nổi loạn' sao?"

"Hmm... Không chừng là vậy rồi."

Đức vua và ngài viện trưởng vẫn đang tiếp tục bàn chuyện về vấn đề mối quan hệ với con gái mình một cách nghiêm túc, nghiêm túc hơn cả vấn đề mỏ Kinesis.

"Quân sư, cậu thấy sao?"

"Eh? À... ừm... Cái đó..."

Phải rồi, chú Osburn cũng có cô con gái là Eve mà, tất nhiên chú ấy cũng thuộc hội những người cha có con gái. Chưa kể, con gái của họ đều có tuổi gần bằng nhau. Nếu tôi không lầm thì đệ nhất Công chúa Euphrosene bằng tuổi của chị tôi.

"Thật ra... tôi không có trục trặc gì với Everosa cả. Con bé vẫn lễ phép lắm, cũng hay trò chuyện nữa. Nó cũng hỏi thăm và đích thân ra đón khi tôi đi làm về nữa. Nó cũng cho phép tôi gọi bằng Eve nên... có lẽ là tôi không giống ngài viện trưởng rồi."

"Đồ phản bội!"

"Ta thật thất vọng về cậu, Osburn."

"Eh?"

Có vẻ như chú Osburn đã trở thành phản diện rồi.

"Everosa, là cô bé nổi tiếng đó sao?"

"Nổi tiếng?"

Rin đột nhiên nói về Eve với vẻ phấn khích.

"Thì cậu biết đó. Con gái của ngài quân sư, Everosa nổi tiếng trong giới quý tộc lắm đó. Vừa xinh đẹp, đoan trang, vừa giỏi giang, lại còn rất lẽ phép nữa. Nhưng mà nghe nói em ấy lúc nào cũng từ chối lời mời giao thiệp giữa hai nhà, nói cách khác là đính hôn đấy. Thành ra em ấy cũng nổi tiếng vì sự khó chinh phục của mình."

Là vậy sao?

"Mà, tớ cũng ghét mấy kiểu kết hôn như thế lắm."

"Phải nhỉ?"

Tôi đáp lại trong khi nhìn về phía Shouran. Cậu ấy chỉ đáp lại bằng một nụ cười có chút xấu hổ. Có vẻ như Shouran quen với việc làm quản gia cho Rin và đứng phía sau nên cậu ấy gần như không tham gia vào cuộc trò chuyện mà chỉ nghe thôi.

"Cơ mà chẳng phải cậu có quen biết Everosa sao? Lúc nãy ngài quân sư còn bảo 'Eve nhớ con lắm' mà. Nè nè, rốt cuộc mối quan hệ giữa cả hai là như nào vậy?"

Rin gặn hỏi tôi với hai mắt sáng rực. Bản thân tôi cũng hy vọng câu chuyện giữa cả hai được như Rin và Shouran. Mà, tôi bây giờ chưa rõ cảm xúc của bản thân với Eve là thế nào cả. Vốn dĩ trước kia, cho đến lúc tôi rời đi thì Eve trong mắt tôi vẫn chỉ như một cô em gái mà thôi, một cô em gái cực kỳ quan trọng.

Nhưng giờ đây thì khác, chưa kể thêm việc Eve là Serena nữa nên khiến cảm xúc của tôi đang rối bời.

"Là bạn thuở nhỏ nhỉ? Eve nó ngưỡng mộ Lei lắm đó."

Chú Osburn đột nhiên tiếp cận và tham gia cuộc trò chuyện của chúng tôi.

"Eh? Thật sao? Còn gì khác không ạ?"

Có vẻ như chú ấy đã bị đào thải khỏi cuộc bàn luận giữa những người cha gặp trục trặc với con gái của mình và bất đắc dĩ nói chuyện với chúng tôi.

"Ngài Osburn, xin lỗi vì sự ngốc ngếch của chồng tôi."

"Ahaha... có vẻ như trong vấn đề này, tôi là kẻ xấu mất rồi...."

Đột nhiên chú Osburn dừng lại như thể nhớ ra điều gì đó quan trọng.

"Thôi chết, không xong rồi!"

Chú ấy đột nhiên hét lên với vẻ hốt hoảng khiến mọi người lo lắng.

"S-Sao vậy Osburn, có chuyện gì sao?"

Đức vua liền hỏi chú ấy với vẻ lo lắng. Thân là quân sư, người luôn phải giữ bình tĩnh thì dáng vẻ hốt hoảng của chú Osburn không khỏi khiến người khác bận tâm.

"Thần quên mất là hôm nay đã hứa là sẽ đón Eve về từ tiệc trà rồi!"

Chú Osburn ôm đầu mình rồi quỳ xuống sang với vẻ đau đớn. Sau khi biết được nguyên do, ngài viện trưởng và đức vua đột nhiên nhìn chú Osburn với ánh mắt ấm áp.

"Osburn..."

"Vâng?"

"Chào mừng đến với hội nhóm của những người cha gặp trục trặc với con gái."

"Không!!! Eve!!!"

.

.

.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net