Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để có thể đến địa điểm chinh phạt bằng thuyền thì chúng tôi phải xuất phát từ bến cảng gần nó nhất. Vì các di tích đều nằm dọc vùng biển của Đông Xenia nên nơi thích hợp nhất để con thuyền chở hơn một trăm người ngày hạ xuống không nơi đâu khác xa lạ, đó chính là thành phố tự do Libera.

Đã hơn 2 năm kể từ lúc tôi rời nơi này để trở về Horizon sau sự cố đảo trên không, tôi tự hỏi bác Arman dạo này thế nào rồi. Con thuyền đáp xuống tại một bãi đậu lớn ở phía đông của thành phố và một chiếc xe Lumen xuất hiện và chạy tới để chào đón chúng tôi.

Trong lúc đang đứng cạnh cửa sổ và hoài niệm về những ký ức lúc trước, hoàng tử Issac cho tập trung chúng tôi lại để chuẩn bị rời thuyền. Theo lịch trình, chúng tôi sẽ dừng lại và nghỉ trưa tại đây, sau đó sẽ dành một buổi chiều để nghe giảng về hiệp hội nhà khai phá. Đến tối, chúng tôi sẽ có một chút thời gian rảnh để tham quan thành phố.

"Nếu tớ nhớ không nhầm thì cậu đã từng đến thành phố này rồi nhỉ, Lei?"

Đi ở phía sau cùng với tôi, Shouran quay sang hỏi với giọng nhỏ.

"Ừ, là cái lúc sau sự cố hòn đảo bay đó ấy. Mà, tớ cũng chỉ ở đây vài ngày thôi nên không thể nói là biết nhiều được."

"Vậy sao..."

Chúng tôi kết thúc đoạn trò chuyện nhắn và theo sau hoàng tử Issac cùng những người khác để đến gặp mặt với đoàn đại sứ. Trước lúc đó, chúng tôi sẽ tập trung và đi theo nhóm của mình. Fay là người dẫn đầu cả đoàn và là đại diện để trò chuyện với vị đại sứ.

Sau khi tập trung lại bên dưới bãi đáp, chúng tôi chẳng phải chờ lâu vì đoàn đại sứ đã lập tức có mặt. Chỉ như thế thôi cũng đủ khiến chúng tôi biết được tác phong của nhóm đại sứ này nói riêng và Libera nói chung tốt đến cỡ nào rồi.

Từ phía xa, một đoàn người xuất hiện và đi về phía chúng tôi. Dẫn đầu họ là một ông chú trông đã có tuổi, nổi bật với mái tóc và bộ râu trắng ngần của mình. Ông ấy trông không quá cao nhưng là khá to con cùng với nước da có phần ngâm đen của mình. Ngay lúc đó, trong tôi chợt bừng lên một sự xúc động, một sự ngạc nhiên và hơn hết, đó là sự hoài niệm.

"Xin chào các vị từ học viện hoàng gia Brigatian."

Ông ấy cùng với những người khác bước đến và cất giọng trầm và khàn của mình để chào chúng tôi. Ông ta giang rộng hay tay ra, nở một nụ cười ẩn đằng sau chiếc rầu dài một cách đầy thân thiện.

"Xin lỗi vì đã để các vị đã đợi lâu."

"Không đâu, ngài đến rất đúng lúc. Chúng tôi cũng chỉ vừa chỉn đốn xong thôi."

"Ha ha ha, vậy thì tốt quá!"

Fay lùi sang một bên và quay về phía chúng tôi, mặt vẫn trưng ra một nét sắt lạnh đặc trưng của mình.

"Đây là ngài Arman, người đứng đầu thương hội Tự do của Libera và được cử làm đại sứ của War để tiếp đón chúng ta."

Quả nhiên là như vậy, ông ấy quả thật là bác Arman. Chưa kể, những gì Fay nói càng khiến tôi bất ngờ hơn nữa. Chỉ sau hơn hai năm mà bác ấy đã làm được như thế này rồi sao? Từ một thương nhân cô độc, giờ đã là chủ một thương hội lớn và được tin tưởng làm gương mặt của cả một quốc gia sao?

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến tôi cảm thấy xúc động rồi. Bác ấy quả thật là đàn ông đích thực, bác ấy đã làm một điều không thể tin nổi.

"Ha ha ha, chào mừng mọi người đến với thành phố của chúng tôi, cảng tự do Libera!"

Bác ấy cuối chào với chúng tôi một cách đầy lịch sự, những người đi sau cũng làm tương tự. Sau đó, một đoàn xe lớn xuất hiện và đỗ ngay cạnh chúng tôi. Chúng sẽ là thứ đưa cả đoàn vào trong thành phố.

"Đây là... ngài thật chu đáo."

"Đây chỉ là điều hiển nhiên thôi. Chúng tôi luôn tiếp đãi khách của mình một cách chu đáo nhất."

Trong lúc bác Arman và Fay trò chuyện với nhau, có lẽ là về lịch trình sắp tới thì các nhóm trưởng cho chúng tôi lên xe để di chuyển đến khách sạn. Bác ấy giờ đang bận nên có lẽ tôi sẽ tìm cơ hội để chào hỏi sau vệ. Ấy thế nhưng lúc tôi vừa đặt chân lên chiếc xe Lumen sang trọng trước mặt thì lại có tiếng gọi vọng tới.

"Chờ đã, chàng trai trẻ!"

Bác ấy chạy về phía tôi cùng với tiếng gọi quen thuộc. Thấy thế, Fay và những người khác đều cảm thấy tò mò.

"Quả nhiên... cậu là Lei, đúng chứ? Là ta, lão già Arman đây. Cậu còn nhớ ta chứ?"

Bác ấy dừng lại trước mặt tôi cùng với vẻ mặt có chút hồi họp và lo lắng. Thấy thế, tôi đặt chân của mình xuống lại mặt đất và quay về phía bác ấy.

"Đã lâu không gặp, bác Arman. Thật mừng khi bác vẫn khỏe."

"A ha ha, quả nhiên đúng là Lei rồi!"

Bác ấy liền ôm chặt lấy tôi, miệng liên tục cất lên những tiếng cười nhưng chúng đều dần bị méo mó. Tôi cũng không ngần ngại mà đáp lại cái ôm từ người được xem là tri kỷ của mình. Chúng tôi chỉ là những người dưng tình cơ gặp nhau, bắt đầu từ một ân huệ nhỏ, từ lòng tốt của một người đàn ông. Sau đó, chúng tôi cùng trải qua biến cố và cuối cùng trở thành tri kỉ.

Một lúc sau bác Arman mới buông tôi ra. Bác ấy nhìn tôi cùng với một nụ cười khoái chí. Bác ấy liền khoát lấy vai tôi và cười lớn.

"Ngài Arman, ngài quen biết học sinh của chúng tôi sao?"

"Ha ha ha, Lei là bạn tri kỷ của lão già này đó."

Bác ấy đáp lại Fay cùng một nụ cười lớn trong khi tay trái vẫn khoát lấy vai tôi, tay phải vuốt bộ râu dài của mình. Khi đứng gần, tôi mới có thể để ý được những chi tiết khác trên người bác Arman. Bác ấy ăn mặc sang trọng hơn trước rất nhiều nhưng trên cổ vẫn còn đeo mặt dây chuyền được tôi tặng lúc trước.

Tôi quay lại thì thấy hoàng tử Issac vẫn đứng cạnh xe chờ tôi một cách kiên nhẫn. Tôi khẽ cuối người với ngài ấy, hoàng tử cũng đáp lại bằng một cái gật đầu rồi lên xe. Cứ thế, đoàn xe rời đi, để lại tôi, bác Arman và Fay ở phía sau.

"Nào, để ta dẫn cậu đi tham qua thành phố. Nó đã khác trước nhiều lắm đấy."

"Vâng, cháu nhìn là biết mà."

.

.

.

Chiều hôm đó, nhờ sự nhiệt tình của bác Arman mà buổi tham quan thành phố và hiệp hội Brandcode Ký Lục của chúng tôi kết thúc một cách suôn sẻ. Hiện tại chúng tôi đang ở phòng riêng tại khách sạn, thế nhưng mọi người hiện đang tụ tập lại tại phòng của tôi.

"Không ngờ cậu lại quen biết với ngài Arman đấy Leiwish. Ông ấy còn gọi cậu là tri kỷ nữa."

Hoàng tử quay sang nói với tôi, gương mặt thể hiện rõ sự nể phục hiếm thấy của hoàng tử.

"Tri kỉ cách biệt tuổi tác sao... Nghe cũng lãng mạn nhỉ?"

"Không hổ danh là anh Lei!"

Eve cũng nhìn tôi với vẻ nể phục thấy rõ.

"Không phải chuyện gì to tát đâu. Vào lúc cả hai gặp nhau, bác Arman cũng chỉ là một thương nhân nhỏ đi biển để sống qua ngày thôi. Ấy vậy mà chỉ sau hai năm, bác ấy đã thay đổi đến như này. Nói thật thì đến tôi cũng bất ngờ lắm."

"C-Chỉ hai năm thôi sao?"

Rin đáp lại với vẻ ngạc nhiên thấy rõ.

"Phải. Lúc trước, bác Arman cũng giống như tụi mình hồi đó, vẫn chưa là ai cả."

Tôi vừa nói vừa quay về phía Rin và Shouran, họ liền hiểu rõ ý của tôi là gì.

"Vậy, bác ấy là người mà cậu đã kể sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy sợi dây chuyền sang trọng mà bác ấy đang đeo chính là..."

Trước câu hỏi của Shouran, tôi khẽ gật đầu.

"Cả hai trao đổi với nhau, xem như là kỷ vật tượng trưng cho tình bạn."

Tôi vừa nói vừa lôi sợi dây chuyền cũ ra từ trong ngực, trên đó vẫn có chữ "Phúc" được khắc nguệch ngoạc.

"Anh lấy nó để đổi với sợi dây chuyền lộng lẫy kia sao? Nhìn kiểu gì cũng không cần xứng."

Nicole hỏi ngược lại tôi cùng với một nụ cười khẽ.

"Giá trị không phải là vấn đề, Nicole. Đơn giản là với bản thân cả hai, chúng đều là những vật quan trọng nên mới giao cho nhau."

"Nicole, như thế là thô lỗ đấy."

Hoàng tử liền nhắc nhở Nicole khiến thằng nhóc khẽ run lên. Nó vẫn chưa quen với việc giao tiếp với hoàng tử. Cơ mà đừng có lôi cái thế giới quan của mình ra mà đánh giá, thằng nhóc ranh này.

"Vậy tối nay mọi người có dự định gì?"

"Quả nhiên là Lei sẽ đi gặp bác Arman nhỉ?"

"Ừm... xin lỗi."

"Sao lại phải xin lỗi chứ? Cậu đã hơn hai năm rồi không gặp mà, đúng chứ? Cậu nên đi, tớ sẽ lo Lina cho."

Shouran đáp lại tôi với vẻ đáng tin cậy khiến cả Eve lẫn hoàng tử đều khẽ cười.

"Lo tớ là sao chứ? Cậu nói như thể tớ là đồ phiền phức ấy."

"Không có, không có, cậu tự nghĩ thôi. Eve thì sao?"

"Eh?"

Khi được hỏi đến, Eve liền tỏ ra bất ngờ. Em ấy liền nhìn về phía tôi rồi lại quay sang Shouran.

"Chắc em sẽ đi dạo cùng chị Anna ạ."

"Liệu tôi có thể tham gia cùng cậu không?"

Nicole liền chớp thời cơ khi tôi vắng mặt để tán tỉnh Eve. Còn lâu nhóc, Anna không dễ dãi như anh mày đâu. Cơ mà tại sao lại chỉ có một buổi tối cơ chứ? Tôi vừa muốn gặp bác Arman, vừa muốn tự mình dẫn Eve đi tham quan nơi này.

.

.

.

Tối đó, tôi đã gặp mặt và có một bữa thịnh soạn cùng với bác Arman. Sau đó, cả hai cùng ra bên ngoài cảng biển và ngồi bên bờ đê và nhìn về phía biển. Lần này, bác Arman không đến với trang phục lịch sự và thịnh soạn như lúc chiều mà chỉ mặc một bộ đồ thủy thủ giản dị.

Ngồi cạnh nhau và cùng ngắm mặt biển đang phản chiếu ánh trăng một cách rực rỡ, bác Arman đưa chai rượu trên tay lên trước rồi quay sang rót vào hai chiếc ly nhỏ.

"Cháu rất bất ngờ đó. Chỉ sau hai năm mà mọi thứ đã thay đổi đến ngần này, tất cả là cũng nhờ vào bác nhỉ?"

"Có gì đâu. Ta chỉ đơn thuần là làm theo những gì đã định ra thôi. Nhờ cậu mà lúc đó ta mới bước tiếp được, nếu không thì giờ vẫn chỉ là một lão già lang thang cô độc mà thôi."

Tôi và bác Arman nâng ly lên, cụng vào nhau rồi cùng uống.

"Giờ ta đã có tiền, có nhà cửa, có nơi để trở về. Ăn uống cũng đỡ tằn tiện hơn, trang phục thì đa dạng hơn. Hơn nữa, ta cũng được mấy ông lớn để ý và được chọn làm đại sứ của Libera."

"Chẳng phải rất tuyệt sao ạ?"

"Ừ, ta không nói là nó tệ hay gì. Chi ít thì đây là thành quả mà ta và cậu cùng đạt được. Nếu lúc đó không gặp cậu, Lei, ta đã không có dũng khí để thay đổi."

Bác ấy lại một lần nữa rót rượu cho cả hai.

"Tuy nhiên đâu đó trong ta vẫn nhớ về lúc trước. Bây giờ mọi thứ đều trở nên bận rộn, ta không còn được một mình lang thang trên biển nữa. Cái này người ta gọi là đánh đổi nhỉ?"

Tôi nhìn bác ấy mà không đáp lại gì cả.

"Lei này, cậu vẫn làm nhà khai phá sao?"

"Vâng. Hiện cháu đang theo học tại học viện hoàng gia. Sau khi tốt nghiệp, cháu sẽ trở lại làm nhà khai phá tự do."

"Vậy sao?"

Bác ấy đặt ly rượu vừa nâng lên của mình xuống và tháo chiếc dây chuyền đang đeo trên cổ xuống.

"Đây, cái này trả lại cậu. Nhờ nó là ta mới có được ngày hôm nay. Giờ đây, nó nên trở về với chủ nhân của mình."

Bác ấy đưa cho tôi mặt dây chuyền được đính một viên đá màu tím lấp lánh dưới ánh trăng. Thế như tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy tay bác ấy lại.

"Không, đây là kỷ vật tượng trương cho tình bạn của chúng ta, tại sao bác lại trả lại chứ?"

"Nhưng..."

"Sao tự dưng bác lại trở nên mềm lòng thế? Nó thuộc về bác, và bác đã chứng minh bản thân mình là người thích hợp với nó. Cháu sẽ vui hơn nếu bác giữ nó đến cuối đời, và cháu cũng vậy."

Tôi vừa nói vừa lôi sợi dây chuyền mà bác Arman đã tặng tôi lúc trước ra.

"Cậu vẫn còn giữ nó sao?"

Bác Aramn hỏi với giọng vui vẻ.

"Tất nhiên rồi ạ."

"A ha ha... cảm ơn cậu."

Bác ấy khẽ quẹt đi nước mắt xuất hiện trên gương mặt già của mình và nâng ly về phía tôi.

"Bác dễ xúc động quá đấy."

"Ha ha, ta cũng đã có tuổi rồi mà, không còn ngầu như xưa nữa."

Chúng tôi cụng ly với nhau và uống. Dù cả hai vẫn có nhiều thứ muốn chia sẻ, thế như vào lúc này, chúng tôi đều hiểu được đối phương đã phải trải qua những gì, cho nên ngôn từ là không cần thiết. Cứ thế, chúng tôi tiếp tục buổi tối của mình để nói về những thứ khác, nào là quá khứ, hiện tại và những dự định trong tương lai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net