Chương 4.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một vùng đất xa xôi ở phía nam, nơi băng tuyết bao phủ quanh năm, có một cộng đồng người đã sống ở đó từ hàng vạn nghìn năm trước. Mọi thứ vẫn ổn thỏa, cơ thể họ phát triển mạnh mẽ để thích nghi với cái lạnh không ngớt ở nơi đó và họ tự gọi mình là người Stagia.

Tổ tiên của người Stagia đã sống tại vùng đất này từ rất lâu và xem nó như quê hương của mình. Mặt khác, họ cũng chẳng có ý định dời đi nơi nào khác, chẳng hạn như đến một nơi ấm áp và trù phú hơn. Với họ, cái lạnh cũng giống như hơi thở của sự sống tại nơi đó vậy.

Họ sống chủ yếu bằng việc đánh cá. Tại nơi có nhiệt độ luôn âm, việc trồng trọt là gần như không thể. Tuy vậy, không phải là họ không có rau củ để ăn. Ở trên núi tuyết vẫn có một vài loài thực vật sinh trưởng quanh năm. Dù vậy, họ vẫn chỉ có thể thu hoạch trong tự nhiên chứ không có cách nào để tự trồng cả.

Mọi thứ vẫn ổn cho đến 3500 về trước, thời tiết đột nhiên thay đổi một cách nhanh chóng. Cái lạnh của nơi này dần trở nên khắc nghiệt, đến cả tộc người Stagia tự tin về khả năng chịu lạnh của mình cũng không thể chịu được. Đến cùng, họ đã cầu xin thần linh cứu giúp.

Tại mảnh đất này, mỗi cộng đồng đều có một vị thần bảo hộ. Dù vậy, tộc Stagia từ lâu đã không cần đến sự trợ giúp từ thần thánh nên họ không nhận bất cứ sự bảo hộ nào. Nhưng giờ đây, mọi thứ đã thây đổi, họ đã lập đàn cầu khẩn và may thay, một vị thần mới đã được sinh ra và trở thành thần bảo hộ của họ, ngài ấy có tên là Shreila.

Khi chỉ vừa mới sinh ra, Shreila đã nhận được vô số lời khẩn cầu từ dân chúng. Với chức danh là thần, Shreila lập tức đáp ứng họ mà không mảy may suy nghĩ. Với quyền năng to lớn của mình, Shreila đã dùng quyền trượng để tạo ra một mặt trời lớn ngay trên đỉnh của vùng đất nơi tộc người Stagia đang sống. 

Mặt trời đó nhanh chóng làm tan băng tạo thành sông. Sự ấm áp mà nó mang lại đã kích thích  sự sống mới phát triển tại nơi này. Nhưng loài cây chưa từng thấy đã mọc lên và che phủ một vùng. Động vật cứ thế dần di cư đến và tạo nên một vùng đất trù phú. Mặt khác, người Stagia, những người luôn kêu ngạo với khả năng chịu lạnh đã không thể cưỡng lại được sự mê hoặc của cái "ấm áp" mà họ luôn chối từ này.

Theo đó, người Stagia đã tôn sùng Shreila và liên tục dân của ngon vật lạ lên cho ông, cùng với đó là những lời ngợi ca không ngớt. Shreila đã cảm thấy vui sướng tột cùng nên đã quyết định cải tiến mặt trời hiện tại để nó trở nên hoàn hảo hơn.

Không lâu sau đó, khi khu rừng đã tràn ngập sự sống, một sinh linh mới vô cùng đặc biệt đã xuất hiện. Người ta gọi cô là tinh linh của rừng xanh, là hiện thân của sức sống và nhanh chóng được người Stagia yêu quý. Cô được Shreila đặt cho cái tên là Onodera và khu rừng nơi cô sinh ra cũng mang tên Nguyệt Lâm.

Kể từ đó, khi băng vẫn tiếp tục tan trong hàng ngàng năm, Shreila vẫn đắm chìm trong tiếng ngợt ca, còn Onodera vẫn âm thầm dùng tiếng ca của mình để mang hơi thở của sự sống đến muôn nơi.

Người ta kể rằng, nếu một người được nghe cô hát, họ sẽ sóng thọt trăm tuổi. Mỗi một khi cô bước chân qua, những bông hoa gần ấy sẽ ngay lập tức bừng nở. Chim chóc, muôn thú đều phải cuối đầu trước cô, không phải là vì sự quy phục, mà đó là vì cô là người mà chúng tôn trọng.

Người ta bảo rằng, nhìn thấy cô chính là nhìn thấy sự sống. Chỉ cần cô vẫn còn đó, khu rừng và cả vùng đất này vẫn sẽ sống mãi. Mặt khác, cô là một người hiền từ và nhân hậu. Cô thường giúp những người đi lạc trong rừng tìm đường về nhà. Đến mùa gặt hái, cô sẽ ca hát để chúc phúc cho một mùa bội thu. Nếu có thiên tai, rừng xanh dưới sự chỉ dẫn của cô sẽ bảo vệ mọi người. Cô dần được xem như biểu tượng của cả bộ tộc Stagia.

Mặt khác, khi đó, Shreila vẫn đắm chìm trong thành quả của bản thân. Ngược lại, ông không còn nghe những lời ca tụng nữa, nó dần ít đi dù cống vật vẫn đều đặng. Điều đó làm hắn nghĩ rằng liệu mặt trời hiện tại vẫn chưa đủ làm dân chúng hài lòng. Do đó, hắn tiếp tục cải thiện mặt trời, tăng năng suất của nó lên với hi vọng thần dân sẽ thích. Dần dà, hắn đắm chìm vào trong thế giới riêng của mình.

Chẳng trách được, Shreila chỉ là một vị thần mới sinh và sớm chìm đắm trong những lời ngợi ca. Hắn không có cơ hội để phát triển, với sự non nớt của mình, Shreila không biết được hậu quả của những điều mình đang làm.

Bằng đã tan hết, nước sông đã chảy cạn. Vì mặt trời trên cao luôn tỏa sáng không ngừng nên mây không thể tụ lại để tạo mưa. Mặt trời dần gần lại, ắt đó là minh chứ cho sự "cải tạo" của Shreila. Dần nó trở nên quá nóng và gay gắt. 

Nơi này không có mưa, băng cũng đã tan hết, sông không còn một giọng nữa nào cả. Vốn dĩ nơi đây từng là vùng đất lạnh giá nên cũng khó mà tìm được mạch nước ngầm. Với bản chất là người chuyên sống ở khí hậu lạnh, tộc Stagia không thể chịu được sự nóng bức này.

Mọi thứ xung quanh dần khô héo, con người cũng chết đi vì mất nước hoặc thậm chí là bị thiêu sống bởi mặt trời. Họ liền chạy đi tìm Onodera để cầu xin cứu giúp khi vị thần của họ, Shreila chẳng thèm đáp lại lời khẩn cầu.

Với Onodera, một tinh linh của rừng xanh thì việc này cũng giống như án tử dành cho cô. Một khu rừng sẽ không thể sống nếu thiếu nước. Dù vậy, cô vẫn lắng nghe và giúp đỡ con người. Cô nâng tán cây lên cao để che chở cho họ. Cô đưa người dân đến chiếc hồ trữ của khu rừng và cho họ lấy nước về dùng. Cùng khi đó, cô cũng đã gửi lời thỉnh cầu của mình đến vị thần trên kia thông qua bài hát.

Dù vậy, mọi thứ vẫn vô dụng. Vì thần kia đã không còn lắng nghe nữa rồi.

Mọi thứ chỉ kéo dài được một lúc cho đến khi hồ nước cạn, thần dân dần chết khát. Khi bị dồn đến đường cùng, người Stagia đã nghỉ quẩn. Họ lên kế hoạch mưu sát vị thần của mình.

Họ sử dụng cánh cổng mà Shreila hay sử dụng mỗi khi hạ giới. Với nhựa của cây phong ba trộn với độc rắn, họ tạo ra một loại chất mà đến cả thần cũng phải đổ gục. Dù Onodera đã ra sức ngăn lại, người Stagia lúc này đã không bận tâm đến cô khi mà giờ đây, bản thân cô cũng trở nên vô dụng trước cái nắng như lửa đốt này.

Kế hoạch đã thành công, vị thần của họ đã dễ dàng bị lừa và thủ tiêu. Họ đã cướp quyền trược của hắn về mới ý định dập tắt mặt trời. Dù vậy, nó không hề có tác dụng.

Người Stagia đã nảy ra ý tưởng mới, đó là họ sẽ đào hầm trong đất để trốn khỏi mặt trời, dùng quyền trượng của Shreila để dẫn lối.

Thế nhưng quyền trượng đó tượng trưng cho quyền năng của Shreila. Giờ đây, khi Shreila đã chết, quyền trượng trở nên mất kiểu soát và thiêu rụi bất cứ ai đến gần.

Thấy cảnh đó, Onodera đã không thể không giúp. Cô đã bức tóc của mình, nó liền hóa thành rễ quấn quanh quyền trượng, làm ánh sáng của nó yếu đi. Thế nhưng, người Stagia đã vội vã cướp nó đi từ cô khi quá trình chưa hoàn thiện và chạy mất.

Họ đã trốn dưới lòng đất và không bao giờ trở lại nữa. Giờ ở đây chỉ còn lại mỗi mình Onodera và khu rừng đã hoàn toàn khô héo. Mặt đất dần trở nên cằn cỗi và sa mạc hóa, chỉ còn mình cô, quỳ lên trên mặt cát nóng chảy mà nhìn về phía mặt trời.

Cô vẫn cất tiếng hát của mình, cô hát bài ca cuối cùng để cầu cho sự tồn vinh của tộc người Stagia cho đến khi bản thân hóa thành cát bụi.

.

.

.

Tôi từ từ mở mắt ra, một cảm giác kì lạ xuất hiện trong tôi. Tôi không nghĩ giường ngủ ở một căn nhà trọ rẻ tiền lại dễ chịu đến thế. Nhưng khi tôi nhìn lên, một gương mặt xinh đẹp, hiền từ đã ở đó và nhìn lại tôi. Cô ấy nở một nụ cười dịu dàng và khẽ cất giọng nói ngọt ngào của mình.

"Chào buổi tối, ân nhân của tôi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net