Chương cuối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về từ di tích, chúng tôi bắt đầu tiến hành làm bài kiểm tra. Đúng hơn là tôi đợi những người khác làm bài kiểm tra.

Thật ra có hai cách để trở thành một nhà khai phá. Điểm mấu chốt ở đây là họ phải được "Cây thế giới" công nhận mới có thể trở thành nhà khai phá. Qua đó, cách thứ nhất là cách thức phổ biến nhất hiện này, đó chính là thông qua đề cử từ các nhà khai phá khác. Từ đó, hình thành thể thức huấn luyện và kiểm tra như hiện giờ. Những hai đạt đủ chỉ tiêu thì sẽ được các huấn luyện viên đề cử.

Ngược lại, cách thứ hai không còn phổ biến nữa nên người ta dần như quên nó luôn, đó chính là thành công chinh phạt một di tích. Như thế, Cây thế giới sẽ tự mình công nhận người đó luôn, không cần thông qua bất kì ai cả. Tuy vậy, khác với những ngày đầu, vì sự xuất của hệ thống giảng dạy và huấn luyện nhà khai phá nên tỉ lệ một người nào đó thành công chinh phạt một di tích dù chỉ là cấp C mà không qua huấn luyện là rất thấp. 

Và do đó, tôi là một ngoại lệ. Dù đăng ký khóa huấn luyện, tôi bằng cách nào đó đã tự mình chi phạt một di tích cấp A, do đó, tôi đã được Cây Thế Giới công nhận và giờ tôi chỉ còn chờ họ phát thẻ mà thôi. Thực chất chỉ một lúc sau khi tôi chinh phạt thành công cái di tích đó, thẻ chứng nhận đã xuất hiện trước mặt tôi. Dù vậy, bên ban tổ chức đã xin tôi cho họ mượn tạm thẻ đó để và sẽ chính thức trả lại trong buổi trao thẻ chứng nhận.

Họ bảo làm như thế để đúng quy trình. Mặt khác, họ muốn lấy tôi để làm gương cho những người khác. Bản thân tôi không thích sự nổi bật như thế, nhưng thi thoảng thể hiện chút cũng không sao.

Khi đi thì có hàng tá người, nhưng cuối cùng thì số lượng trở về để làm bài kiểm tra trong đợt một chưa quá 20 người. Tin vui là cả Shouran lẫn Rin đều đã thành công vượt qua buổi huấn luyện.

Trong lúc tôi ngồi chờ, một chị nhân viên của chinh nhánh đã giải thích cho tôi về thẻ chứng nhận và các luật lệ liên quan. Thường thì họ sẽ không cần phải giải thích quá nhiều, nhưng vì tôi đã tạo ra ngoại lệ nên họ buộc phải giải thích kỹ càng cho tôi. Nguyên nhân chủ yếu là đến từ chiếc thẻ chứng nhận mà tôi có.

Thẻ chứng nhận cũng phân ra làm nhiều loại, tổng cộng là năm, gồm thẻ đồng, bạc, vàng, bạch kim và cuối cùng là thẻ Lumen. Những nhà khai phá mới sẽ được nhận thẻ đồng. Và để thăng cấp thẻ lên cao hơn, nhà khai phá cần đáp ứng một số điều kiện cụ thể. Mỗi thẻ cao hơn sẽ có nhiều chức năng hơn so với thẻ cấp thấp.

Thực chất hệ thống này là do Brandcode ký lục tự tạo ra với mục đích hạn chế những nhà khai phá mới lạm dụng chức năng của thẻ chứng nhận. Dù nó chỉ là một tấm thẻ nhỏ bằng lòng bàn tay, nó có nhiều chức năng rất lợi hại.

Thứ nhất, thẻ đồng là thẻ thấp nhất, bao gồm những chức năng cơ bản như: quyền người chứng kiến, quyền người khai phá, định danh người khai phá, thẩm định.

Nguyền người chứng kiến là quyền cho phép nhà khai phá đăng kí di tích mới được phát hiện dưới tên của mình. Trong khi quyền người chứng kiến đang hiệu lực, không một nhà khai phá nào khác được phép đặt chân vào không gian của di tích đó. Mỗi di tích có thời gian hiệu lực của quyền người chứng kiến khác nhau. Nếu hết thời gian đó mà không chinh phạt thành công, quyền người chứng kiến sẽ chuyển cho người chứng kiến tiếp theo. (không thể tái thiết lập quyền người chứ kiến lên cùng một di tích).

Quyền nhà khai phá bao gồm các chức năng ghi danh lên Cây Thế Giới về quyền sỡ hữu các vật phẩm tìm được trong di tích được khai phá bởi chính bản thân mình. Dù vậy, quyền nhà khai phá chỉ đơn thuần là ghi tên chứ không cung cấp bảo hiểm gì cả. Giả sử bạn chinh phạt được một di tích cấp A và tìm được một thánh tích, thánh tích đó sẽ được ghi tên dưới quyền sỡ hữu của bạn. Dù vậy, nếu bạn làm mất nó thì Cây Thế Giới sẽ không thể giúp bạn tìm lại được nó. 

Các duy nhất ở đây là dựa vào luật của Brandcode ký lúc để giành lại mà thôi. Nó sẽ giúp bạn thắng trong việc tranh chấp.

Tiếp đến là thẻ bạc, thẻ này ngoài những chức năng của thẻ đồng còn có thêm một chức năng mới đó là cho phép nhà khai phá tham gia một tổ đội chính thức nào đó. Trong việc khai phá di tích, tổ đội là một thứ vô cùng cần thiết. Với những di tích cấp cao, bạn sẽ cần nhiều hơn một người để có thể chinh phạt. Khi đó, việc tạo tổ đội "chính thức" sẽ giúp chia sẻ chiến lợi phẩm giữa các thành viên. Nếu tổ đội đó không phải là tổ đội chính thức thì quyền nhà khai phá sẽ chỉ áp dùng cho người hoàn thành chinh phạt cuối cùng và ghi tên người đó. Còn nếu là tổ đội chính thức thì toàn bộ thành viên sẽ được ghi tên.

Để có thể thăng lên thẻ bạc, nhà khai phá cần chinh phạt ít nhất một di tích cấp C hoặc tham gia tổ đội chính thức chinh phạt 20 di tích cấp C.

Tiếp đến là thẻ vàng. So với thẻ bạc, thẻ vàng có thêm hai chức năng quan trọng bậc nhất của một nhà khai phá, đó là tính năng chuyển hóa điểm và quyền chinh phạt Đại Mê Cung Solomon.

Khi chinh phạt những di tích cấp B trở lên thì lượng châu báu thu được sẽ là rất lớn. Trừ phi bạn thuộc một tổ đội lớn, việc mang đống châu báu đó về để bán mang đến rất nhiều rủi ro. Do đó, bằng cách sử dụng khả năng "tính điểm" của Cây Thế Giới, Brandcode Ký Lục đã tạo ra hệ thống thị trường nhà khai phá. 

Thẻ chứng nhận do Cây Thế Giới tạo ra có một chức năng đó là thu hồi toàn bộ kho báu tìm được từ di tích và chuyển thành điểm. Lượng điểm này ngoài việc để thể hiện thành tựu của bản thân ra thì chẳng có tác dụng nào khác. Do đó, Brandcode ký lục đã lợi dụng nó để tạo thành chức năng mới, đó là thị trường nhà khai phá.

Thông qua sử dụng tính năng tính điểm, nhà khai phá sẽ không cần phải mang châu báu về mà trực tiếp dùng thẻ chứng nhận để chuyển hóa châu báu thành điểm tại chỗ. Châu báu đó sẽ được chuyển đến "kho chứa" ở tầng 13 của Mê Cung. Tại đó, toàn bộ kho báu sẽ được giao cho Brandcode Ký Lục và họ sẽ bán chúng cho người khác. Ngược lại, nhà khai phá có thể mang số điểm đó đến các chinh nhánh của Brandcode Ký Lục để đổi thành tiền mặt.

Tất nhiên là hệ thống này cũng có một vài nhược điểm. Nếu bạn giỏi trong việc buôn bán thì với số châu báu đó, bạn sẽ có thể kiếm nhiều tiền hơn so với số tiền mà chức năng này mang lại. Chủ yếu là thông qua miệng lưỡi khi buôn bán để tăng giá, còn hệ thống của thẻ chứng nhận chỉ cho bạn con số chuẩn mà thôi. Dù vậy, không phải nhà khai phá nào cũng giỏi việc buôn bán và hầu như không ai muốn chịu rủi ro bị cướp khi mang về cả.

Tiếp theo thì để có thể chinh phục Đại Mê Cung Solomon thì bạn cũng cần thẻ chứng nhận bậc vàng trở lên. Ngoài ra, những nhà khai phá bậc vàng cũng có thể đề cử người khác để trở thành nhà khai phá. Dù vậy, luật của Brandcode Ký Luật thì lại không cho phép. Chỉ những ai được cấp quyền mới được phép sử dụng chức năng này. Nếu bị phát hiện sử dụng trái phép thì sẽ bị trừng trị ngay lập tức.

Để có thể thăng lên thẻ vàng, nhà khai phá cần chinh phạt ít nhất một di tích cấp B hoặc tham gia chinh phạt theo tổ đội ít nhất 10 di tích cấp B.

Tiếp đến là thẻ bạch kim. Chức năng mà thẻ bạch kim có đó chính là tạo tổ đội. Một tổ đội chỉ được Cây Thế Giới ghi nhận nếu đội trưởng của đội, tức người tạo sỡ hữu quyền tạo đội - một thẻ chứng nhận bạch kim. Để thăng lên thẻ bạch kim, nhà khai phá cần chinh phạt ít nhất 1 di tích cấp A hoặc tham gia chinh phạt theo tổ đội ít nhất 5 di tích cấp A.

Cuối cùng là thẻ Lumen. Để có được thẻ Lumen, nhà khai phá cần sỡ hữu thẻ bạch kim và vượt qua 100 tầng của Đại Mê Cung. Sỡ hữu thẻ Lumen đồng nghĩa với việc bạn có quyền sỡ hữu bất cứ thứ gì, kể cả đó là một di tích.

Vốn dĩ một di tích sau khi chinh phạt sẽ trở thành di tích hoang và chờ ngày biến mất. Với những di tích cấp thấp như C hoặc B thì thời gian tồn tại sau khi bị chinh phạt còn ngắn hơn nữa. Dù vậy, với thẻ Lumen, bạn có thể đăng ký quyền sỡ hữu một di tích, giống như cách mà hoàng gia của Thánh Quốc Solaris đã làm. Họ đã đăng ký quyền sỡ hữu di tích cấp S, Vườn Treo Babylon để làm cung điện cho chính mình. Hoặc như War đăng ký quyền sỡ hữu Vườn Địa Đàng Atlas, một di tích cấp A và là mỏ Kinesis lớn nhất hiện tại.

Ngoài ra, có một vài luật lệ khác do Brandcode Ký Lục đặt ra. Một trong số đó có liên quan đến quyền người chứng kiến. Theo Brandcode Ký Lục, các nhà khai phá chỉ được phép sử dụng quyền người chứng kiến lên các di tích cấp A trở lên. Bất kỳ di tích cấp B nào trở xuống đều phải được chuyển giao lại cho hiệp hội nếu phát hiện. Sau đó, hiệp hội sẽ quản lý những di tích cấp thấp này và làm nên hệ thống bản tin. 

Những di tích cấp C và cấp B sẽ được đăng lên tại bảng tin của các chi nhánh để cho những khai phá đăng ký. Khi đăng ký, nhà khai phá cần trả một khoản phí tương ứng và trụ sở sẽ chuyển quyền người chứng kiến cho người đó để họ tiến hành chinh phục di tích đó. Tất nhiên, mỗi lần đăng ký chỉ có giá trị trong một khoản thời gian cố định. Nếu trong thời gian đó không thể hoàn thành chinh phạt, nhà khai phá có thể tái đăng ký và trả khoản phí tương tự, hoặc không thì nó sẽ được trả về cho Brandcode Ký Lục và được đăng lại lên bản tin.

Bằng cách này, hiệp hội có thể đảm bảo được quyền lợi cho những người khai phá mới có di tích để chinh phạt cũng như tránh việc những di tích mới bị độc chiếm. Hệ thống này cũng áp dụng với di tích cấp A và cấp S nhưng không bắt buộc. Tất nhiên, để công bằng thì Brandcode ký lục cũng trả phí cho những ai cung cấp di tích cho hiệp hội.

Có vẻ hiệp hội đã đặt ra rất nhiều luật để đảm bảo sự công bằng và quyền lợi cho các nhà khai phá.

Và như đã nói, vì tôi đã chinh phạt được di tích cấp A trong ngày đầu tiên, thẻ tôi nhận được không phải thẻ đồng như bao người khác mà là thẻ bạch kim.

Khác với thẻ Lumen, bốn thẻ cấp thấp không cần nhà khai phá phải sỡ hữu thẻ trước đó. Do đó, tôi nhảy thẳng một mạch lên thẻ bạch kim luôn. May thế.

Trong lúc chị nhân viên dịu dàng đang giải thích với tôi ở trong phòng đợi của hiệp hội, Shouran và Rin đang làm bài kiểm tra và sắp hoàn thành. Theo chị nhân viên bảo thì vì thẻ của tôi được tạo ra bằng cách thứ hai nên tôi sẽ phải tự mình đặt tên cho nó, tức là tên sẽ hiển thị tại Cây Thế Giới. Nó có thể là biệt dành, không nhất thiết phải là tên thật. Do đó, tôi sẽ dành 15 phút còn lại để nghĩ cho mình một cái tên thật là ngầu.

.

.

.

"Sau đây, chúng tôi sẽ phát thẻ chứng nhận cho những người đã vượt qua cả buổi huấn luyện và bài kiểm tra."

Chúng tôi đang đứng trong một căn phòng lớn và phía trước là các huấn luyện viên đã tham gia trong đợt huấn luyện này, một trong số đó là thầy Hilda. Ngược đang nói là một huấn luyện viên khác và cô ấy trông vẫn còn rất trẻ.

Tôi nhìn xung quanh, số lượng đã giảm xuống so với lúc trở về. Tôi đếm sơ thì chỉ thấy 13 người, may thay, trong đó có Shouran và Rin.

"Hah... bài kiểm tra lý thuyết khó thật đấy. Tớ chỉ suýt soát đạt thôi."

"Cậu thì sao Shouran?"

"Tớ đạt điểm tối đa."

Tôi hỏi Shouran thì cậu ấy đáp lại với vẻ mặt tự tin.

"Hự... tại sao cậu lại làm được mấy câu đó chứ."

"Tại tớ chăm chú nghe huấn luyện viên giải thích thôi."

"T-Tớ cũng có nghe mà."

"Chẳng phải cậu toàn tự mình chạy loanh quanh sao."

"N-Ngốc! Cậu đâu cần phải nhắc về chuyện đó!"

Rin khẽ mắng Shouran, ngược lại, Shouran đáp lại Rin với một nụ cười có phần tự đắc.

"Cơ mà Lei giỏi thật đấy. Nghe nói cậu đã tự minh chinh phạt di tích đó luôn phải không? Tớ nghe người khác kể mà không tin được luôn đấy. Hình như nó từ một sa mạc giờ trở thành một khu rừng, đúng chứ."

"Mà, cũng may là tớ được một huấn luyện viên giỏi dẫn dắt thôi."

"Ý cậu là thầy Hilda sao?"

"Ừ, thầy ấy nhiệt tình lắm."

Chúng tôi khẽ nói chuyện với nhau một lúc cho đến khi các huấn luyện viên chuẩn bị trao thẻ chứng nhận.

"Mời các thí sinh lên nhận thẻ."

Họ lần lượt đọc tên và tổng cộng 12 tên đã được đọc lên. Và tên này là tên được ghi trên thẻ, tức là biệt danh.

"Ahahaha, Shou là cái gì vậy?

Rin vừa cười vừa vỗ vai Shouran.

"Đừng có cười. Còn cậu thì sao? Cậu cũng đặt luôn là Rin còn gì? Nhàm chán."

"Cậu nói ai nhàm chán hả?"

Cặp đôi bắt đầu tranh cãi với nhau về biệt danh đã chọn trong khi tôi chờ tên mình được gọi.

"Và cuối cùng là Guren, mời em bước lên."

Ngay lập tức, tôi cảm nhận được vô số... chính xác là 18 cặp mắt nhìn thẳng về phía tôi, kèm theo đó là những tiếng thì thầm.

"Chúc mừng cậu, cậu là kỷ lục mới nhất của Hiệp hội, là người đầu tiên thành công chinh phạt một di tích cấp A mà không thành lập tổ đội, là người sở hữu thẻ bạch kim trẻ nhất. Thành thật mà nói, cậu đã làm một điều chưng từng có trong lịch sử đấy. Tôi thậm chí còn không tin khi thầy Hilda kể về cậu đâu."

Cô ấy nhìn tôi và mỉm cười trong khi đưa cho tôi chiếc thẻ lấp lánh màu trắng bạc. Những ánh mắt xung trở nên lộn xộn. Đố kỵ, ngưỡng mộ, nghi ngờ, rất nhiều thứ cảm xúc đang chỉa thẳng vào tôi, đây chính là thứ tôi cảm thấy phiền nhất. 

"Em cảm ơn ạ. Cũng nhờ thầy Hilda nhiệt tình chỉ dẫn cho em đấy ạ."

"Hahaha, em khiêm tốn quá rồi đấy. Cơ mà chắc thầy cũng quay lại đi khai phá nhỉ."

Thầy ấy cười lớn từ phía sau. Ngay lập tức, chị gái trước mặt tôi liền lườm sang thầy ấy khí thầy Hilda im lặng ngay lập tức.

"Đ-Đùa thôi."

Ngay sau đó, chị ấy lại tươi cười với tôi.

"Vậy chúc các em may mắn trong chặng được sắp tới. Nếu cần giải đáp gì thì cứ đến trụ sở, gặp nhân viên tại đó. Giờ thì giải tán."

.

.

.

"Cạn ly!"

Chúng tôi đang ở trong một quán ăn nhỏ ở gần trụ sở để ăn mừng. Ngoài Rin và Shou ra, tôi còn mời thêm cả thầy Hilda đến để cảm ơn. Thầy ấy đồng ý ngay lập tức như thế cần cớ để trốn khỏi thứ gì đó vậy.

"Aaaa, quả nhiên là cảnh tượng đó thật mỹ lệ mà. Chỉ chiêm ngưỡng một lần thôi mà thầy nhớ như in. Thầy chưa bao giờ được thấy thứ gì đẹp như thế cả."

"Tiếc thế, em cũng muốn được thấy."

Thầy Hilda nốc cạn một ly bia rồi nói lớn với vẻ tâm đắc. 

"Cả sa mạc hóa thành một đồng cỏ hoa, rồi một cây đại thụ không lồ mọc lên. Sau đó, một khu rừng hiện ra ngay trước mắt. Rồi còn cô gái kỳ lạ đó nữa, nhìn lướt qua thôi cũng biết đó là mĩ nhân rồi. Tiếc thay, số phận của cô ấy lại không được đẹp đẽ lắm."

"Số phận? Thầy đang về cái gì ạ?"

Shou hỏi thầy Hilda với vẻ thắc mắc.

"À, mấy em không biết về vụ đó nhỉ. Thật ra thầy cũng chỉ vừa mới tin vào nó thôi. Thực chất ở di tích đó có cả một câu chuyện về một triều đại đấy. Và chính câu chuyện đó là chìa khóa để khai phá bí mật của di tích. Lei đã chỉ cho thầy biết đấy."

"Thật sao? Có vụ đó nữa à? Lần đầu tớ nghe đấy. Tớ tưởng chỉ cần tìm ra phòng kho báu là được rồi chứ."

"Mà, có hai loại di tích. Loại thức nhất là các cậu cần vượt qua những thử thác nhất để để chinh phạt và nó là thường thấy. Loại thứ hai là giống với di tích vừa rồi, chúng ta cần khám phá bí mật trong câu chuyện mà di tích kể lại để có thể hoàn thành khai phá nó."

"Lần đầu nghe thật."

"Đúng chứ? Ahahaha."

Thầy Hilda cười một cách thoải mái trong khi nốc thêm một ly bia nữa.

"Hah... vụ đó cũng khiến thầy quay trở lại với công việc khai phá lắm, nhưng vợ thầy không cho."

"Vợ thầy... không lẽ là chị gái lúc nãy?"

"Em đoán ra sao?"

"V-Vâng... bằng cách nào đó."

Thầy Hilda nhìn tôi rồi cười khổ.

"Lâu lắm rồi thầy mới lại cảm thấy phấn khích như thế. Nhớ những ngày xưa quá."

"Kết hôn cũng khổ thật đấy."

Shou nhìn thầy Hilda rồi khẽ nuốt nước bọt như thể đang tương tượng đến bản thân trong tương lai.

"Ahaha, mấy đứa còn trẻ nên đừng lo. Thế cả ba đã có dự định gì chưa?"

"Bọn em chắc nghĩ ngơi một ngày rồi bắt đầu công việc chinh phạt ạ."

Shou và Rin đáp. Có lẽ họ đã quyết định lập nhóm với nhau. Dù vậy, cả hai đều không có thẻ bạch kim nên nhóm của họ là nhóm không chính thức.

"Còn em chắc mai sẽ đi thử sức với một cái cấp C."

"Cậu đi luôn à?"

"Ừ."

"Vậy cậu... định solo sao?"

"Ừm... đúng vậy."

Shou hỏi tôi với chút ấp úng.

"Phải nhỉ, với trình độ của cậu thì..."

Có vẻ cả hai muốn lập nhóm với tôi. Dù vậy, tôi có lý do riêng của mình để trở thành nhà khai phá. Do đó, tôi không muốn lý do đó ảnh hưởng đến người khác. Việc solo sẽ khá là mạo hiểm nhưng tôi nghĩ mình vẫn sẽ không thay đổi ý định.

"Không, mong cậu đừng nghĩ thế. Chỉ là, tớ có mục tiêu khác trong việc trở thành nhà khai phá. Tớ không muốn mục tiêu đó ảnh hưởng đến người khác. Chỉ vậy thôi."

"L-Là vậy sao?"

Rin đáp lại, thầy Hilda nhìn chúng tôi rồi khẽ cười.

"Nhưng mà Lei này, đôi lúc một mình không phải là cách giải quyết đúng đắn đâu. Thầy hồi xưa cũng từng solo mà."

"Vâng, em hiểu. Em chỉ đơn thuần là không muốn tạo nhóm thôi chứ em không hề từ chối việc hợp tác."

"Vậy tức là..."

"Thi thoảng chúng ta cùng đi thám hiểm chung cũng được. Đừng lo, tớ có thẻ bạch kim nên việc khai phá chung khá dễ dàng."

"Đúng nhỉ? Tớ mong chờ lắm đấy."

"Tớ cũng thế. Nhưng đừng có quên là chúng ta cần thẻ bạc để có thể gia nhập nhóm đấy. Tức là tớ và cậu cần chinh phạt hai cái cấp C."

"Ặc, đúng rồi nhỉ."

"Nhân tiện, Lei..."

Thầy Hilda đột nhiên gọi tôi.

"Mắt phải của em vẫn ổn chứ?"

"Vâng, mọi thứ vẫn bình thường ạ."

"Bộ có chuyện gì xảy ra sao?"

Shou hỏi.

"Không có gì đâu. Chỉ là nó có chút lạ sau khi tớ chinh phạt di tích thôi."

"Vậy sao? Thế, cậu đã sỡ hữu một thánh tích, đúng chứ?"

Shou hỏi tiếp.

"Ừ, nó là quyền trượng Shreila."

Tôi chỉ vào cây quyền trượng đang treo ngang trên ba lô của tôi.

"Này mấy đứa, nói nhỏ thôi."

"V-Vâng, em xin lỗi ạ."

Tôi khẽ cuối đầu. Tôi quên mất đây là một vấn đề khác nan giải của các nhà khai phá.

"Về chức năng của nó thì tớ sẽ kể sau nhé."

"Ừ. Nhân tiện... mong cậu sẽ gọi tớ là Shouran. Cái tên Shou đó... tớ chỉ chọn đại thôi."

"Tớ thấy Shou hay mà, Shou ơi ~"

Rin trêu chọc Shouran khí cậu ấy đỏ mặt lên vì xấu hổi.

"Cậu thì sướng rồi."

"Cơ mà Guren của cậu có nghĩa là gì vậy?"

"Nó chả có nghĩa gì cả, tớ cũng đặt đại đấy. Thấy nó thuận miệng thôi."

Ngay lập tức, Shou đứng dậy và vỗ vai tôi.

.

.

.

Sau bữa tối, chúng tôi quay về nhà trọ và chia tay với thầy Hilda. Mặc dù thầy ấy đã uống khái nhiều nhưng vẫn rất tỉnh táo. Chúng tôi quyết định về phòng luôn để nghỉ sớm sau một chuỗi ngày mệt mỏi và thiếu ngủ. Do đó, tôi đã leo lên giường luôn sau khi tắm xong và nhanh chóng thiếp đi.

"Xin chào, ân nhân của tôi."

Không bao lâu sau khi tôi chợp mắt, một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai tôi. Tôi dần mở mắt ra thì nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp và dịu dàng đang cuối xuống nhìn tôi.

"Cô là ai vậy?"

Tôi không vội nhúc nhích và hỏi ngược lại cô gái bí ẩn đó. Có vẻ tôi đang nằm lên đùi của cô ấy, phần còn lại thì có cảm giác nhưng đang nằm trên cỏ. Cỏ? Sau lại có cỏ ở đây? Chẳng phải là tôi đang ngủ ở trong nhà trọ sao?

Cô gái đó không đáp lại mà chỉ nhìn tôi và mỉm cười một cách dịu dàng. Mái tóc của cô ấy pha lẫn giữa màu trắng và màu vàng trong hai cặp mắt sắc sảo sỡ hữu đôi đồng tử màu xanh lục hiếm thấy. Mặt khác... ở góc độ này, tôi khó để có thể chiêm ngưỡng toàn bộ nhan sắc của cô ấy khi hai ngọn núi không lồ đã che đi phần lớn rồi.

Tôi từ từ ngồi dậy rồi quay về phía cô ấy. Cô gái đó vẫn nhìn tôi một cách dịu dàng và nhẫn nại.

Tôi quan sát cô ấy từ trên xuống. Cô ấy có vóc dáng trưởng thành với đôi tai nhọn và bộ đồ nổi bật màu lục. Dựa trên những đặc điểm này, một hình dáng quen thuộc hiện lên trong đầu tôi.

"Xin thứ lỗi. Tôi là Lei, xin hỏi cô là ai vậy?"

Tôi hỏi lại một cách lịch sự hơn.

"Cậu không cần phải trịnh trọng như vậy đâu. Tôi mới là người cần phải lịch sự với cậu, vì cậu chính là ân nhân của tôi."

"Ân nhân?"

"Đúng vậy. Cậu đã cứu lấy khu rừng của chúng tôi."

"Khu rừng... vậy quả nhiên cô là... Onodera."

"Vâng, thật mừng khi cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net